Bạn đang đọc Màu Của Kí Ức – Chương 10: Sự Thật
Đến khi Dương Vi cùng Hà Trang tỉnh dậy là đã 9 giờ sáng. Sau một đêm cùng nhau tâm sự, cùng nhau khóc, cùng nhau cười thì bây giờ cả hai đã tìm lại được cảm giác thân thiết như ngày xưa. Dương Vi vẫn chưa muốn rời giường, những ngày vừa rồi cô bị thiếu ngủ trầm trọng nên bây giờ vẫn muốn nằm thêm một chút. Nhưng cô vẫn nhớ tới cô bạn thân của mình vẫn chưa muốn dậy.
_ Này này, cậu không dậy đi học à. – Dương Vi đẩy đẩy Hà Trang, nói bằng giọng mơ màng, không buồn mở mắt.
_ Đi học làm gì? Nghỉ một bữa ở nhà chơi với cậu. Mình học ở trường cũ trước mấy bài rồi, chẳng sợ mất bài đâu.
_ Ừ. Vậy ngủ tiếp thôi.
Dương Vi gật gật đầu rồi kéo chiếc chăn lớn trùm kín đầu để khỏi bị chói nắng. Đến khi hai người tỉnh dậy một lần nữa thì đã 10 giờ. Sau khi làm vệ sinh cá nhân và dùng một bữa sáng đơn giản, cả hai cùng nhau ngồi xem phim tình cảm Hàn Quốc, thỉnh thoảng còn la hét vì một diễn viên nào đó. Làm những việc mà những cô bạn thân thường làm cùng nhau.
_ Cậu đến Việt Nam bao lâu rồi?
_ Cũng một tuần. – Dương Vi nhớ lại. Mới một tuần trôi qua mà cô cảm thấy như đã qua một tháng. Có lẽ là quá nhiều việc đã xảy ra khiến cô bị nhầm lẫn về thời gian.
_ Chưa đi đâu đúng không? Mình cũng không biết nhiều nơi lắm. Nhưng mà mình sẽ dẫn cậu đi những nơi mà mình biết.
Sau đó Hà Trang liền kéo Dương Vi ra khỏi nhà để đi tham quan khắp thành phố. Họ đi đến nhiều nơi có phong cảnh đẹp hay những địa điểm nổi tiếng. Đi xem phim, đi bơi, mua sắm… Hưởng thụ một ngày nghỉ ngơi vui vẻ.
Trái ngược với sự thoải mái của Hà Trang và Dương Vi thì tại trường học Hải Anh vẫn ở trong văn phòng Hội học sinh. Hắn chắc chắn mình đã quên đi một điều gì đó rất quan trọng trong việc giúp Dương Vi minh oan. Hôm trước hắn gần như đã nhớ ra điều đó nhưng rồi vì đi tìm cô hắn lại quên đi hết những gì vừa nghĩ ra trước đó. Hải Anh đi vòng vòng trong căn phòng lớn, thứ hắn cần nhớ chỉ ở trong căn phòng này.
Đi khoảng hai vòng, Hải Anh dừng lại trước tủ hồ sơ học sinh. Hắn nhìn cánh cửa không rời mắt, suy nghĩ một lát. Ánh mắt hắn loé lên, cuối cùng Hải Anh đã nhớ mình quên điều gì. Hắn mở cửa tủ hồ sơ ra rồi kéo các kệ dựng giấy tờ ra ngoài. Bên trong là một cánh cửa khác.
Vì tủ hồ sơ khá cao nên Hải Anh không quá khó khăn trong việc bước vào. Hắn vừa đẩy nhẹ chiếc khoá nhỏ ở bên phải liền có một bàn phím cảm ứng hiện ra. Hải Anh lẩm bẩm một hàng mật mã rồi gõ vào, cuối cùng là dùng dấu vân tay xác nhận. Cánh cửa dần dần mở ra. Bên trong là một hệ thống camera hiện đại.
Trường học này là do các tập đoàn lớn đầu tư nên việc lắp đặt các trang thiết bị hiện đại là điều bình thường, kể cả dàn camera này. Nhưng vì không muốn tạo áp lực cho học sinh nên nó không được công khai, chỉ hoạt động ngầm. Hệ thống này chỉ có hiệu trưởng của trường mới nắm rõ, người thứ hai biết đến sự tồn tại của nó là Hội trưởng Hội học sinh Vũ Hải Anh.
Vì chỉ được vị hiệu trưởng bí ẩn kia nói qua một lần vào ngày nhận chức và dàn camera này hầu như không bao giờ cần sử dụng nên qua thời gian Hải Anh đã quên đi sự tồn tại của nó. Cho đến ngày hôm nay. Suýt nữa thì đến cả mật mã mở cửa hắn cũng không nhớ.
Hải Anh ngồi vào vì trí điều khiển nhìn hơn một trăm khung hình lớn nhỏ lấp kín một màn hình lớn. Camera vẫn luôn hoạt động, chưa vào giờ ngừng một lúc nào. Như vậy có lẽ vụ việc ngày hôm đó cũng được ghi lại. Hải Anh bật tua lại đoạn phim ngày hôm đó. Ngay vị trí lớp của Dương Vi, tập trung theo dõi từng hình ảnh trên màn hình.
Hình ảnh cả một lớp học không một bóng người ra vào. Thỉnh thoảng có một vài học sinh vào lớp lấy đồ rồi ra ngay, không có gì khả nghi. Lớp học vẫn cứ yên tĩnh như thế cho đến hơn 15 phút thì học sinh ùa vào lớp. Không có hình ảnh người lạ bước đến chỗ Dương Vi cũng như không nhìn thấy cô quay vào lớp cất đồ. Hải Anh càng xem càng cảm thấy khó hiểu. Nếu trong suốt giờ ra chơi Dương Vi không vào lớp cũng như không thấy bất kì ai khả nghỉ đến gần chỗ cô ngồi thì tại sao sợi dây chuyền lại xuất hiện trong cặp được. Hắn tua lại hai lần vẫn không nhìn thấy được điều gì.
Hải Anh gọi cho Minh Vũ nhờ cậu gọi thêm hai người còn lại cùng tập trung lên văn phòng Hội học sinh. Khi cả ba vừa bước vào thì ai cũng đứng sững người trước dàn camera phía sau tủ hồ sơ, nơi Hải Anh đang ngồi. Thì ra có một hệ thống khổng lồ như thế bên cạnh mỗi ngày mà bọn hắn không hề hay biết.
Đợi bọn họ bước vào đầy đủ và khoá trái cửa bên ngoài thì Hải Anh mới bật lại đoạn băng đó cho cả ba người cùng xem. Hắn chống cằm, mắt không rời màn hình, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ. Làm sao chuyện đó có thể xảy ra khi không có người nào đến gần chỗ ngồi của Dương Vi.
_ Không hề có ai đến cần cặp của Dương Vi cả, vì thế khả năng vu oan là không có. Em ấy cũng không hề quay về lớp. Thế thì tại sao sợi dây chuyền lại ở trong đó được? Nó tự bay vào hay sao? Mà Gia Huy này, hệ thống này là của gia đình cậu thiết kế. Hai anh em cậu thấy có gì bất thường không?
Hải Anh cất tiếng phá vỡ sự im lặng của bốn người. Gia Huy cùng Gia Hưng chỉ biết lắc đầu nhìn hắn đầy áy náy. Tuy rằng hệ thống này của gia đình bọn họ thiết kế nhưng đây chỉ là một đoạn băng bình thường, không có gì khác thường. Minh Vũ vẫn ngồi bất động quan sát những hình ảnh chuyện động. Sau đó cậu cho phát lại một lần nữa.
Ánh mắt cậu loé lên. Cho tua lại ở đoạn mà mình cảm thấy nghi ngờ. Sau đó Minh Vũ phóng to màn hình lên rồi dùng chuột máy tính khoanh tròn trên màn hình cho mọi người xem.
_ Các cậu nhìn xem. Tại thời điểm này, đồng hồ còn chỉ 9 giờ. Nhưng qua năm giây sau đã thành 9 giờ 3 phút rồi.
Minh Vũ phóng to hình ảnh trên màn hình xem rồi chỉ cho mọi người thấy sự khác biệt.
_ Làm sao có thể? Ba phút biến thành năm giây? – Hải Anh lẩm bẩm. Trong đầu hiện ra một vài khả năng.
_ Đoạn băng này, nó đã bị cắt bớt.
Gia Hưng lên tiếng. Vì gia đình cậu chuyên về những hệ thống như thế này nên từ nhỏ cậu cũng đã tìm hiểu và thử nghiệm một vài lần. Dù không theo học đầy đủ và chuyên sâu như anh trai mình nhưng cậu cũng có thể nhìn ra một số thứ.
_ Có cách nào để khôi phục không? – Hải Anh rời mắt khỏi màn hình, nhìn sang hai anh em Gia Huy Gia Hưng ngồi kế bên.
Gia Huy gõ gõ mặt bàn, anh nhìn qua hệ thống này lại một lần. Anh vẫn nhớ vài năm trước mình còn nhốt mình trong phòng làm việc cùng ba để thiết kế nó nên dù là những chi tiết nhỏ nhặt nhất anh cũng biết rất rõ. Khi đó anh chỉ không biết nó dùng để làm gì mà người ta phải nhờ đến ba anh đích thân ra tay.
_ Hải Anh, có những ai biết được sự tồn tại của hệ thống này? – Gia Huy suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
_ Tớ và thầy hiệu trưởng.
Hải Anh đứng lên nhường vị trí điều khiển lại cho Gia Huy.
Gia Huy vừa ngồi xuống ghế đã bắt đầu công việc của mình. Bàn tay gõ liên tục trên bàn phím lớn.
_ Những đoạn phim này chỉ được xoá từ máy chủ đặt tại phòng này thôi. Cậu vừa nhớ ra sự tồn tại của hệ thống này, thầy hiệu trưởng thì đã lâu không xuất hiện nên không thể xoá. Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất là nó đã bị Hacker từ bên ngoài xâm nhập. Đó là lỗi của công ti nhà mình đã thiết kế hệ thống an ninh không đủ chặt chẽ. Đầu tiên mình sẽ tìm kẻ đã đột nhập vào hệ thống rồi tìm cách khôi phục lại đoạn phim kia.
_ Mất khoảng bao lâu?
_ Mình cũng không rõ. Có thể gần hai tiếng.
_ Cảm ơn cậu trước nhé.
_ Không có gì. Dù sao mình cũng nên bù đắp lại tổn thất vì lỗ hổng của hệ thống chứ.
Gia đình bên nội của Gia Huy chuyên về lĩnh vực an ninh mạng, hệ thống bảo mật và công nghệ thông tin. Anh là người được chọn để kế thừa gia nghiệp này từ ba mình nên đã được huấn huyện rất kĩ. Vì thế những việc này đối với anh tương đối dễ dàng nhưng vẫn tốn khá nhiều thời gian do hệ thống quá phức tạp. Em trai của Gia Huy, Gia Hưng thì thừa kế các bất động sản của gia đình bên ngoại nên không quá thành thạo về các loại hệ thống như anh trai mình, nhưng cậu vẫn biết một số thứ. Vì thế Gia Hưng liền ngồi xuống bên cạnh giúp đỡ anh trai mình.
Hai người Minh Vũ và Hải Anh bước ra phòng lớn bên ngoài chừa lại không gian yên tĩnh cho hai anh em Gia Huy làm việc. Hắn thả người trên ghế sofa, nhìn lên trần nhà. May mắn là hắn đã nhớ ra được hệ thống này nên cảm thấy có chút hi vọng. Dù cho Dương Vi đã rời đi nhưng hắn tốt vẫn phải để lại cho cô một danh dự trong sạch.
_ Sao rồi? Thoải mái chút nào chưa? Mấy bữa nay cậu căng thẳng quá đấy. – Minh Vũ lấy từ tủ lạnh ra một lon nước ngọt ném cho Hải Anh rồi ngồi xuống bên cạnh.
_ Căng thẳng gì chứ? Cậu nhìn nhầm rồi. Chẳng qua là tìm sự thật thôi. – Hải Anh đón lấy lon nước, uống cạn một hơi rồi ném vào thùng rác cách đó không xa.
_ Chúng ta biết nhau bao lâu rồi mà cậu còn giấu tớ. Cậu có tình cảm với Dương Vi rồi đúng không?
Hải Anh không trả lời Minh Vũ. Hắn nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi. Tay vô thức đưa lên chạm vào sợi dây chuyền bạc trên cổ. Mấy hôm nay trong suy nghĩ của hắn toàn là hình ảnh của Dương Vi, hắn đã vô tình quên mất Jun trong cuộc đời mình.
Suốt nhiều năm quen biết nhau, đây không phải là lần đầu tiên Hải Anh phớt lờ Minh Vũ. Cậu cũng quen rồi. Vì cậu biết mỗi lần như thế hắn đều nhớ về cô bé năm xưa.
Minh Vũ bật cười nhớ lại quá khứ của hai người. Lúc nhỏ Minh Vũ không có nhiều bạn lắm, cho đến khi cậu gặp Hải Anh thì cuộc sống của cậu đã sang một trang khác. Hải Anh là người bạn duy nhất của Minh Vũ suốt thời niên thiếu của cậu. Cả hai cùng nhau học tập, cùng nhau vui chơi, cùng nhau học võ, chơi thể thao. Thậm chí đánh nhau cũng đi cùng. Dù một năm sau đó, Hải Anh đã nhận lại được gia đình của mình nhưng vì để bù đắp cho hắn, ba mẹ Hải Anh đã dọn nhà sang cạnh nhà Minh Vũ để cho con trai mình sống những ngày tháng vui vẻ.
…
_ Bọn em khôi phục lại được đoạn băng bị xoá rồi.
Nghe tin Gia Hưng thông báo, ba người quay lại căn phòng phía sau tủ hồ sơ.
_ Các cậu xem lại đoạn bị mất đi. Tớ nghĩ mình có chuyện cần làm với tên Hacker này.
Nói rồi Gia Huy lấy laptop riêng của mình bước ra khỏi căn phòng nhường chỗ lại cho Hải Anh. Hắn ngồi vào chỗ, nhanh chóng bật đoạn phim nhỏ dài tầm một phút lên. Trong khoảng mười giây đầu, khung cảnh lớp học vẫn vắng lặng như cũ. Sang giây thứ mười ba thì một học sinh bước vào lớp với dáng vẻ không được tự nhiên lắm. Qua đồng phục, có thể dễ dàng nhận ra đây là một nữ sinh. Cô di chuyển từng bước lại chỗ Dương Vi ngồi, không quên ngoảnh lại phía sau vài lần đầy cảnh giác. Rồi cô mở cặp Dương Vi ra thả vào một vật rồi nhanh chóng ra khỏi lớp học.
_ Tình huống này, bình thường quá. – Minh Vũ cười cười, nhún vai. Cậu đã biết chắc chắn tình huống này sẽ xảy ra nhưng chỉ không tìm được bằng chứng. Bây giờ thì có rồi.
_ Nhưng cô ta là ai? – Hải Anh lẩm bẩm. Hắn không khỏi thắc mắc. Dương Vi đi học chưa được bao lâu, vì thế cô sẽ không bị quá nhiều người ghét. Vậy thì cô gái lạ mặt này là ai? Hắn cứ đinh ninh thủ phạm là Nhã Thư nhưng bây giờ lại hoá thành người khác.
_ Hình như người này học lớp em. Rất quen, để xem. À đúng rồi, tên Linh. – Gia Hưng nhìn vô màn hình một lúc rồi nói.
Hải Anh gật đầu, hắn chuyển đoạn phim ngắn này vào một chiếc laptop rồi ra hiệu cho hai người còn lại cùng ra khỏi căn phòng bí mật này. Cẩn thận khoá lại cánh cửa lớn, đặt lại từng kệ đựng giấy tờ vào vị trí ban đầu rồi đóng cửa tủ lại. Mọi thứ phục hồi lại như lúc đầu, không có gì thay đổi.
_ Minh Vũ, cậu tìm giúp tớ hồ sơ của nữ sinh đó. Còn Gia Hưng em xuống lớp gọi cô ấy lên đây. Chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc thẩm vấn. Có lẽ lâu rồi không hoạt động, danh tiếng và uy lực của Hội học sinh đã nguội lạnh đi rất nhiều.
_ Này, là một cuộc trò chuyện thân mật. Không phải thẩm vấn. Cậu đổi cách dùng từ lại đi Hải Anh. – Minh Vũ vừa tìm hồ sơ vừa nhắc nhở. Không biết vì sao qua lời nói của hắn, cậu cảm giác sắp phải thẩm vấn tội phạm.
Mặc kệ lời nhắc nhở của Minh Vũ, Hải Anh bước đến chỗ Gia Huy đang ngồi làm việc với tên Hacker kia không khỏi tò mò. Kẻ đó là ai? Tại sao lại muốn giấu chứng cứ của vụ việc này?
_ Cậu biết hắn là ai không?
_ Có lẽ biết. Mình không chắc hắn có học trường chúng ta hay không, nhưng mình nghĩ mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Có thể là trên một diễn đàn nào đó trên mạng. Dù sao cũng khá khen cho tài năng của hắn ta, dám hack cả hệ thống an ninh của ba mình. Xem ông đây xử mày thế nào.
Gia Hưng đẩy cửa bước vào, theo sau cậu là cô nữ sinh trong đoạn phim. Hải Anh nhìn nữ sinh mới vào một lượt, đầy rụt rè và sợ hãi. Thế thì tại sao cô ta lại làm việc này. Hắn không nói một lời ngồi xuống ghế sofa. Minh Vũ vẫn duy trì vẻ ngoài thân thiện của mình còn tận tình hướng dẫn nữ sinh kia ngồi xuống ở phía đối diện.
_ Các anh muốn gặp tôi làm gì?
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng những người trong phòng. Quyền lực của họ lớn bao nhiêu, cô hiểu rất rõ. Hải Anh gõ tay trên mặt bàn, nhìn cô gái đối diện mình một lúc rồi xoay laptop lại cho cô ta xem. Được vài giây, sắc mặc cô tái nhợt, cả người run rẩy, mồ hôi đổ ra.
_ Cô giải thích thế nào?
Sau khi lời nói lạnh lẽo của Hải Anh phát ra, sắc mặc của nữ sinh đó càng tệ hơn. Cô vẫn cúi đầu. Không biết phải giải thích như thế nào. Cô không có bất kì đường lui nào cho mình.
_ Tôi không còn gì để giải thích cả.
Cô đắn đo một lúc rồi trả lời. Đúng thế, cô không còn gì để giải thích cả. Vì ngay từ đầu, mọi chuyện đã được sắp đặt như thế rồi.
_ Tại sao cô lại muốn hại bạn mình?
Giọng nói lạnh lùng của Hải Anh vẫn phát ra đều đều khiến cho nhiệt độ căn phòng dường như bị hạ dưới mức không độ. Lạnh lẽo vô cùng.
_ Vì… vì… tôi ghét với cô ta.
Nghe lí do từ cô gái này, Hải Anh không khỏi nhíu mày. Lí do này, không đúng. Hắn nhướn mày nhìn Minh Vũ và Gia Hưng, ra hiệu cho bọn họ dùng những cách khác. Hắn cũng biết trong một số trường hợp, sự lạnh lùng của mình không khiến đối phương khai ra sự thật được. Gia Hưng gật đầu ý nói cậu sẽ xử lí lần này.
Gia Hưng rời khỏi vị trí của mình ngồi xuống cạnh cô nữ sinh tên Linh cùng lớp. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đang trốn tránh kia của cô, dùng dáng vẻ nghiêm túc và đáng tin cậy mọi ngày để nói chuyện.
_ Linh này, cậu học chung lớp với tôi đã gần hai năm. Vậy thì cậu hiểu rõ tính cách của tôi đúng chứ?
Linh hơi ngạc nhiên nhìn Gia Hưng, không hiểu cậu đang nói gì. Nhưng cô cũng gật đầu. Tính cách của Gia Hưng cả lớp cô đều biết. Một người rất công bằng và thẳng thắn, lại còn thân thiện và tốt bụng.
_ Vậy, cậu cũng tin tôi đúng không?
Cô bạn lại gật đầu xác nhận.
_ Thế thì nói thật cho tôi biết, cậu bị uy hiếp đúng không?
Linh cứng người trong giây lát. Hai môi mím chặt. Qua hiểu hiện đó, Hải Anh cũng đoán được toàn bộ sự việc. Nãy giờ trong lúc Gia Hưng cố gắng nói chuyện cùng Linh, hắn cũng đã xem qua hồ sơ của nữ sinh này. Tính cách hiền lành và tốt bụng với bạn bè xung quanh, không phải là người có thể vu oan cho người khác chỉ vì không thích họ.
_ Không. Không có.
Nhưng trái ngược với biểu hiện của mình, câu trả lời của Linh lại mang ý phủ nhận. Cô đứng lên, bước ra khỏi phòng.
_ Tôi sẽ chờ hình phạt của các cậu.
Gia Hưng thở dài nhìn cô bạn đang đi về hướng cửa. Cậu đành phải cố gắng một lần cuối.
_ Linh à, tôi mong cậu suy nghĩ thật kĩ. Chúng tôi cam đoan sẽ bảo vệ cho cậu. Tại sao cậu lại hi sinh bản thân mình và chịu tội thay cho người khác chứ? Cậu nghĩ kẻ uy hiếp mình sẽ bỏ qua nếu như cậu nhận tội dùm kẻ đó? Có lẽ cậu nghĩ sai rồi. Suy nghĩ thật kĩ để sau này không hối hận.
Lời nói cuối cùng của Gia Hưng giữ chân Linh lại rất lâu. Cô im lặng một lúc rồi xoay người lại nhìn vào Gia Hưng.
_ Các anh có thể bảo vệ được tôi?
_ Chúng tôi cam đoan. Chỉ cần cậu nói ra sự thật, cậu sẽ không bị thiệt thòi bất cứ điều gì.
_ Các anh và tập đoàn Trần Hoàng, ai mạnh hơn ai?
Hải Anh nhìn sang Minh Vũ và Gia Hưng, một câu trả lời quá rõ ràng về danh tính của hung thủ.
_ Tương đương.
_ Vậy các anh có thể giúp đỡ ba tôi được không? Chỉ cần các anh giúp ba tôi không bị Trần Hoàng sa thải, các anh muốn biết bao nhiêu chuyện cũng được.
Minh Vũ rời khỏi chỗ ngồi, bước đến kéo Linh về lại chỗ cũ, bên cạnh Gia Hưng. Trong đôi mắt của cô không còn sự sợ hãi nữa mà dần dần xuất hiện tia hy vọng, có lẽ gia đình cô sẽ được cứu.
_ Chúng tôi không chắc có thể bảo vệ vị trí cho ba cậu được không… – Gia Hưng buồn bã cất tiếng, từ đó ánh mắt của Linh cũng dần rơi vào tuyệt. – Nhưng… nếu có chuyện không hay xảy ra, thì Huyền Vũ của gia đình tôi luôn chào đón ba cậu với vị trí tương đương.
Nghe được lời khẳng định của cậu bạn lớp trưởng. Linh như vớ được chiếc phao cứu sinh duy nhất của mình. Cô nhìn Gia Hưng bằng ánh mắt cảm kích. Khoé mắt cô ươn ướt.
_ Thật chứ? Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm, Gia Hưng.
_ Mọi chuyện ổn rồi đúng không? Bây giờ em có thể kể tụi anh sự thật được chứ?
Minh Vũ lên tiếng nhắc nhở. Linh lau vội nước mắt rồi bắt đầu kể.
_ Vài ngày trước chị Nhã Thư có đến tìm em. Chị ấy bảo em vào giờ ra chơi ngày hôm đó cầm sợi dây chuyền bỏ vào cặp của Dương Vi. Ngay từ đầu em đã từ chối, còn có ý định tìm Dương Vi để báo trước cho cậu ấy. Nhưng em đã quên mất một điều, ba em là nhân viên của tập đoàn gia đình Nhã Thư. Buổi tối hôm đó khi về nhà em nhận được tin ba em làm việc thiếu sót, suýt nữa thì mất việc. Em không biết vì sao lại như vậy, vài ngày trước ông còn được thăng chức, nhưng tại sao chỉ qua vài ngày mọi thứ lại thay đổi. Cho đến khi hiểu ra mọi chuyện em rất sợ, không còn cách nào khác đành phải làm như vậy.
…
Sau khi để Gia Hưng đưa Linh về lớp, Minh Vũ bước đến đứng cạnh Hải Anh, người đang đút hai tay vào túi quần, đứng nhìn sân trường phía dưới.
_ Cậu định giải quyết thế nào đây?
Mắt Hải Anh vẫn nhìn chằm chằm khung cảnh bên dưới, ánh mắt không hề thay đổi, nhưng giọng nói thì phát ra đều đều.
_ Diệt cỏ tận gốc.
Minh Vũ gật đầu, đồng ý với cách xử lí của Hải Anh. Tuy rằng sẽ mang lại nhiều phiền phức nhưng họ có lí do chính đáng và với cách làm này có thể ngăn cản nhiều phiền phức sau này.
_ Nếu Dương Vi có ở đây thì tốt nhỉ?
Minh Vũ bỗng nhưng nhắc đến Dương Vi khiến ánh mắt Hải Anh có đôi chút biến đổi. Hắn không nhìn sân trường nữa mà dời ánh mắt về một phương trời xa xăm nào đó. Hắn khẽ thở dài.
_ Không biết bây giờ Dương Vi đang ở đâu? Em ấy đã rời khỏi Việt Nam chưa…