Bạn đang đọc Mắt Yêu: Chương 3 : Rung Động
Tịnh Yên dù rằng trong lòng nghĩ vậy nhưng lại làm khác. Chiều hôm đó, oln facebook cô lại nhịn không được tìm kiếm tên face của hắn.
Tịnh Yên mở danh sách bạn bè của Song Thư ra, lúc trước cô nghe nói Song Thư là bạn học cũ của Hạo Quân hồi cấp 2, 2 người hình như chơi cũng khá thân. Cô đã từng bắt gặp Song Thư đăng hình trên facebook đi họp lớp cũ, trong tấm hình đăng lên, tấm nào cũng có mặt hắn.
Cô tìm kiếm một hồi, con chuột dừng ngay một cái tên Vincent Doãn với kèm theo tấm hình avatar của hắn . Đây là tấm hình chụp hắn đoạt giải nhất môn võ thuật Karate cấp thành phố, trên cổ đeo còn một chiếc huy chương vàng. Trên gương mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi , một nụ cười chiến thắng của hắn.
Tịnh Yên click vào nút kết bạn rồi chờ đợi. Chờ một lúc lâu cũng không thấy Hạo Quân accept . Tịnh Yên nghĩ hắn vẫn chưa oln nên cô đành đóng laptop lại , xuống nhà rửa chén nấu cơm.
Trong lúc rửa chén, cô lại mơ màng suy nghĩ. Suy nghĩ một lúc , Tịnh Yên như được giác ngộ ra điều gì đó rồi tự mắng chửi mình. Lập tức chạy nhanh lên phòng, mở laptop ra. Định là sẽ hủy kết bạn với Vincent Doãn nhưng ai ngờ vừa mở trang facebook ra thì đã có thông báo : Vincent Doãn đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn . Viết lên dòng thời gian của Vincent.
Lăng Tịnh Yên hận ! Cô liên tiếp đập đầu mình vào gối. Đây chẳng khác nào cô tuyên bố là có để ý đến hắn, có nghe những gì hắn nói. Rõ ràng chủ động kết bạn với Hạo Quân. ” Lăng Tịnh Yên ! Mày là đồ ngu ! Ngu quá đi ! ” – vừa đập đầu cô lại thầm rủa bản thân.
Lại chờ một lúc lâu không có động tĩnh gì , Tịnh Yên mới cảm thấy thở phào một cái . Chắc Doãn Hạo Quân không để ý , không để ý thấy đâu. Hắn chỉ là quơ đại con chuột đồng ý thôi ( Yết : Chắc là quơ đại =.=”). Chắc không biết là cô đâu.
Tịnh Yên không muốn suy nghĩ nữa , cô vội đóng laptop lại rồi đi xuống làm tiếp việc dở dang .
………Dải phần cách tim rớt chân run……….
Trưa giờ ra về hôm nay , đột nhiên mưa lớn một trận . Làm cho đám học sinh phải đứng vào hành lang trú mưa chờ cha mẹ đón, không thì cũng tạnh mưa mới đi xe về được.
Lăng Tịnh Yên đứng một mình dưới mái hiên chờ cha đến đón. Cô rất thích mưa. Mưa đem lại cho người ta một không khí dễ chịu , mát mẻ và sau mỗi cơn mưa là cầu vồng lại hiện ra nơi chân trời. Tịnh Yên thích ngẳm mưa, cô chỉ ước bây giờ được về nhà ôm một ly socola nóng mà uống. Thú vui của cô mỗi khi trời mưa là ngồi bên cửa sổ vừa nhâm nhi socola nóng vừa ngắm mưa, cảm giác rất tuyệt.
Đột nhiên , cô nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm của đám con trai nào đó. Tịnh Yên cảm thấy có chút bực bội đám người đáng ghét nào lại phá hư bầu không khí của cô.
Bỗng dưng , Tịnh Yên thấy ớn lạnh sóng lưng. Cô nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc vang lên ngay kế bên. Không cần nhìn cũng biểt là ai. Là Doãn Quân Hạo và đám bạn của hắn. Hẳn hình như đang nói chuyện với bạn.
Chợt, lại một luồn điện nữa chạy dọc sóng lưng cô. Tịnh Yên lơ đãng trộm liếc nửa con mẳt sang người bên cạnh . Hắn là đang nhìn cô . Lại còn đang đứng sát bên cô.
Tim Tịnh Yên khẽ rung. Cô nhanh chóng chuyển dời tầm mắt ra bên ngoài : Hôm nay trời mưa rất mát. Cây cối xanh tươi cũng rất đẹp. Bầu trời trong xanh quả nhiên đẹp nga…. ( Yết : =.=)
Cô là đang cố gắng đánh lạc hướng bản thân, tránh những cảm xúc khó chịu kia !
Một lúc sau, Doãn Hạo Quân cùng đám bạn cũng rời đi. Lăng Tịnh Yên cuối cùng cũng thoát khỏi bầu không khí gò bó đó. Cô thở phào một cái. Đúng là càng lúc cô lại càng dễ rung động.
……… Dải phân cách tim đập chân run……..
Sáng thứ 7 , đi học phụ đạo Hóa trong trường. Vì sắp chuẩn bị thi giữa kì nên Tịnh Yên phải lết xác vào học phụ đạo. Nếu không phải tại ông thầy dạy Hóa ra đề nào trúng đề đó thì còn lâu cô mới đi học. Con người Tịnh Yên rất lười , càng rất ghét đi học thêm nên cô từ nhỏ đến lớn chẳng bao giờ cô đi học thêm. Dù rằng cha mẹ đã hù dọa cô đủ điều.
Tịnh Yên leo lên lầu một. Cô nhớ là thầy dặn phòng số 27. Vậy là cô kiếm phòng số 27. 25, 26,… A! 27 đây rồi. Nhưng mà… Không phải đã có lớp rồi sao. Tịnh Yên ngó vào phòng học qua cửa sổ, hình như là học sinh của lớp 11a4 đang ở đây , đang chờ học phụ đạo môn gì thì phải.
Tịnh Yên nhìn xuống lầu thì thấy mấy đứa lớp mình đang ngồi dưới sân . Thu Nguyệt trông thấy cô đứng trên lầu liền nói vọng lên – ” Ê ! Hình như phòng 27 có lớp học rồi ! ” .
Cô không biết thế này là như thế nào , định quay người đi về phía cầu thang. Nhưng là vừa quay qua , Tịnh Yên đã thấy một hình dáng quen thuộc mặc áo đồng phục bước ra từ phòng 27. Cô quên mất là 11a4, a4, a4….
Hạo Quân vừa bước ta khỏi cửa đã nhìn thấy người con gái đứng gần lancan. Ánh mắt nhìn cô, quét từ trên xuống dưới.
Lăng Tịnh Yên thầm nuốt nước bọt.
” Bạn đi học phụ đạo hóa hả ? ” – Hắn từ từ mở miệng hỏi, tỏ vẻ quan tâm. Hắn không cười , ánh mắt rất nghiêm túc.
Tịnh Yên lại nuốt nước bọt, gật đầu một phát. Không nói tiếng nào. Đi thẳng một lối xuống cầu thang, dưới chỗ đám lớp cô đang ngồi. Cô cảm giác được hai má mình đang đỏ lên, nếu cô còn đứng lại đó không chừng từ ngày mai sẽ đội quần đi gặp hắn.
Ngồi dưới ghế đá chờ với mấy đứa cùng lớp, một lúc sau thầy giáo Hóa mới đến , khi tới thấy chỉ nói một câu khiến cho Tịnh Yên muốn thắt cổ chết ngay đó.
– Chúng ta học chung với lớp 11a4.
Hèn gì ! Hạo Quân lại biết cô đi học phụ đạo môn Hoá. Cư nhiên là hắn cũng học. Tịnh Yên cùng với mấy đứa bạn theo thầy giáo vào trong lớp.
Vào lớp rồi, cô cũng không ngó nghiêng xung quanh vì sợ nhìn thấy ai đó, mà đi thẳng xuống dưới cái bàn trống cuối cùng ngồi vào cùng Thu Nguyệt. Lớp học rất đông, không đông mới là lạ , hai lớp học chung nên đông cũng phải. Những cái đầu lúc nhúc làm che mất tầm nhìn của Tịnh Yên.
Cô cư nhiên không nhìn bảng lại nhìn xung quanh. Tìm kiếm bóng dáng ai đó. Và cuối cùng cũng tìm được. Doãn Hạo Nhiên ngồi bàn đầu ngay gần cửa lớp mà lúc nãy đi vào Tịnh Yên đã không để ý đến . Khoảng cách quả nhiên là rất xa, hắn ở dãy ngoài cùng ngồi đầu bàn, còn cô là dãy trong cùng bàn cuối . Giống như là một kẻ ở trên đỉnh núi tiêu diêu tự tại trong ánh sáng chói loà, còn một kẻ chỉ biết ngồi dưới hố sâu, lưu mình trong bóng tối.
Tịnh Yên thầm thở dài. Sự tự ti của cô mỗi ngày một tăng sau khi biết hắn. Suốt buổi học, cô lâu lâu không nhịn được lại nhìn về phía hắn . Nhưng mà Hạo Quân không hề quay xuống nhìn cô dù chỉ một lần. Tịnh Yên bỗng dưng có chút thất vọng. Cô thầm nhéo mình ngay eo – ” Lăng Tịnh Yên, mày đi chết đi. Nhục mặt quá ! ” .
Đợi đến hết giờ , Tịnh Yên lại nhanh chóng thu gom tập vở, lật đật ra khỏi phòng đầu tiên. Cô không biết là Hạo Nhiên có nhìn hay không ? Lần này cô lại đi trước nhưng không phải là do ngại ngùng hay xấu hổ , mà là cô…. Giận !
……… Dải phân cách tim đập chân run………
Tháng mười bắt đầu, dạo gần đây Tịnh Yên thường xuyên xài facebook, lúc nào cũng oln. Không thể không thừa nhận, cô bị mắc chứng nghiện facebook rồi . Facebook cũng đang có cái trò bạn muốn tôi làm gì ? Rồi liệt kê từ 1 đến 10 những điều có thể làm ra.
Thấy ai cũng đăng stt Bạn muốn tôi làm gì ? Tịnh Yên đương nhiên cũng không ngồi ngoài cuộc, đu bám liền đăng một cái.
Vừa đăng xong là 2 con bạn của cô đã ngay lập tức chui vào like một cái và cmt đòi hỏi :
# Thiên Giang Tiểu Thư ( Song Thư) : Cái thứ 1 : Cho kẹo :))).
# Moon Girl ( Thu Nguyệt ) : Cái thứ 3 và 5 :))))
Điều thứ ba là chúc ngủ ngon 7 ngày, còn cái thứ 5 là hôn một cái.
Tịnh Yên liền vào cmt trả lời :
# Yonny : Moon Girl chúc ngủ ngon thì được. Hôn mày ? Tao thà hôn chó nhà tao sướng hơn =.=.
# Moon Girl. : @$#!%*”&ß@
Lăng Tịnh Yên đang tủm tỉm cười khoái chí thì đột nhiên một cái cmt bay ra làm cô tắt ngúm :
# Vincent Doãn : Cái thứ 1 và cái thứ 7.
-……..
Cô im bặt. Không biết trả lời ra sao đối với cái cmt. Cái thứ 1 là cho kẹo còn cái thứ 7 là thay hình avatar thành hình của người yêu cầu trong một ngày.Cô suy nghĩ một lát rồi bấm like cái cmt của hắn , chần chừ gõ câu trả lời ngắn gọn trong một từ .
# Yonny : OK
Tịnh Yên lại không yên thân, tò mò mò sang tường nhà hắn . Doãn Hạo Quân cũng đã đăng một cái stt Bạn muốn tôi làm gì ? Hình như có rất nhiều người cmt , đến 30 mấy cmt, cũng phải hắn là Doãn Hạo Nhiên cơ mà. Nghĩ ngợi một chút, dù sao hắn cũng đã sang cmt stt của cô , Tịnh Yên nghĩ cũng nên cmt lại . Nghĩ vậy là làm vậy , cô liền like một cái rồi cmt :
# Yonny : Cái thứ 7
Lựa đi lựa lại , Tịnh Yên chỉ thấy cái này là được thôi. Hắn cũng đã yêu cầu cái thứ 7 thì cô cũng yêu cầu giống như vậy.
Doãn Hạo Quân không trả lời, chỉ like cmt của cô. Tịnh Yên thấy hơi giận.
……. Dải phân cách tim đập chân run………
Sáng hôm sau lên trường, Tịnh Yên nhìn vào trong cặp mình. Chỉ toàn là kẹo nga !
– Mất mặt ! Quá mất mặt ! Lăng Tịnh Yên !
Cô lầm bầm trong miệng, vừa đi vào lớp vừa chửi. Tịnh Yên ngồi phịch xuống bàn một cái , lại nhìn đống kẹo. Cô làm sao mà đưa kẹo cho hắn, trước giờ có bao giờ Tịnh Yên chủ động hay nói chuyện với hắn đâu. Chắc gì Doãn Hạo Quân đã nói thật, có khi chỉ cmt nói đùa cho vui thôi, không chừng đã quên từ kiếp nào.
Tịnh Yên lại thấy bản thân thật ngốc nghếch .
Từ từ lớp học một đông , Thu Nguyệt và Song Thư cũng đã đển lớp. Vừa đến là Song Thư đã chìa tay ra , mặt làm nũng :
– Kẹo tao đâu ?
Cô lắc đầu thở dài trước hành động trẻ con của cô nàng. Mở ngăn kéo ra , lấy cho Song Thư một viên kẹo, tiện thể quăng cho Thu Nguyệt một viên.
Giờ ra chơi , trước khi đi xuống cantin mua đồ ăn , Tịnh Yên không quên vóc một nắm kẹo bỏ vào túi để nhai dần. Rồi cô cùng Thu Nguyệt và Song Thu xuống lầu.
Tịnh Yên đi trước. Đang ở giữa cầu thang thì đột nhiên có người từ đằng sau bước xuống , đứng ngay trước mặt cô , xòe một bàn tay ra :
– Kẹo của mình đâu ?
Cô giựt mình. Cái gương mặt này, cái dáng người này, cái giọng nói này khiến cho tim Tịnh Yên lại đánh rớt một nhịp. Cái tên Doãn Hạo Quân này lúc nào cũng xuất hiện bất thình lình trước mặt cô làm Tịnh Yên không bị giật mình thì cũng là rớt tim.
Doãn Hạo Quân cười cười nhìn cô.
Tịnh Yên cố gắng kiềm nén cảm xúc không để lộ ra ngoài rồi nở một nụ cười “xã giao” . Cô thọt tay vào túi quần lấy một viên kẹo socola đưa cho hắn . Giọng cười đùa tự nhiên nhất có thể .
– Nè ! Không đòi nữa nha !
Doãn Hạo Quân cầm lấy viên kẹo , nhìn nó cười như một đứa trẻ rồi quay người cùng đi xuống cầu thang với bạn. Tịnh Yên nhìn thấy hắn như vậy không khỏi buồn cười. Thu Nguyệt nhìn thấy một màn vừa rồi liền lập tức bay tới trừng mắt nhìn cô – ” Khai mau . Hai người vừa rồi đang làm gì vậy ? “.
Tịnh Yên lại kiềm nén sự vui vẻ lúc nãy xuống, lại lạnh lùng đáp một cách tự nhiên – ” Có gì đâu. Thì chỉ là cái trò Bạn Muốn Tôi Làm Gì trên facebook ấy mà “.
Thấy vẻ mặt không gì tự nhiên hơn của cô, Thu Nguyệt muốn nghi cũng nghi không được. Liền không hỏi nữa , trực tiếp kéo cô và Song Thư xuống cantin.
Xuống tới cantin, Lăng Tịnh Yên lại gặp hắn.
Trong lúc Song Thư và Thu Nguyệt chen chúc mua bánh mì thì Tịnh Yên có nhiệm vụ đi mua nước . Cô len qua cái tủ ướp lạnh, nghiên cứu xem nên mua loại gì. Lựa được một chai C2, hai chai pepsi , Tịnh Yên liền đem tính tiền cho chú bán hàng. Vừa định xoay người tìm kiếm Song Thư và Thu Nguyệt xem hai cô nàng mua bánh mì xong chưa thì chợt ánh mẳt cô lại giao với cặp mắt quen thuộc .
Doãn Hạo Quân nhìn cô chăm chú, khóe môi có chút nhếch lên khiến cho Tịnh Yên không khỏi ớn lạnh. Nhưng mặt cô thì lại nóng bừng bừng nha. Cái cảm giác vừa nóng vừa lạnh này quả nhiên lần đầu cô mới thấy.
Hạo Quân là vừa đi tới mua nước lại bắt gặp cô vừa mới mua xong định quay đi. Hắn không khỏi thích thú nhìn cô gái trước mắt. Tịnh Yên thấy điệu bộ này không ổn liền trưng ra một khuôn mặt lạnh thường ngày bước ngang qua hắn.
Phía bên kia , 2 con bạn cũng đã mua xong bánh mì . Song Thư chạy đến gần cô, thở hỗn hển .
– Hừ , đúng là mệt chểt đi được. Cứ như đi mua quần áo hàng sale off không bằng. Tịnh Yên, cậu đã mua nước chưa ?
Tịnh Yên cười cười , giơ 3 chai nước lên lắc lắc thay cho câu trả lời.
– Đi thôi, lên lớp ăn sáng.
Cô vui vẻ nhận lấy một ổ bánh mì từ tay Thu Nguyệt. Rồi cùng 2 đứa bạn xoay người đi lên lớp. Đi ngang qua chỗ bán nước lúc nãy, tự nhiên Tịnh Yên có cảm giác Song Thư không hề đi theo phía sau . Quay mặt lại, quả nhiên…
Song Thư đã bị Doãn Hạo Quân kéo lại nói nhỏ.
Lần này, cô không hề nghe được gì . Vì đang ở cantin đông người, dù tai cô thính cỡ nào cũng chẳng nghe được . Một lúc sau , Song Thư bước lên nói với cô .
– Nó bảo mày nhớ thay ảnh avatar nó.
Tịnh Yên đứng hình nha. Hắn cư nhiên lại không quên mà còn nhớ rất rõ. Cô còn tưởng hắn chỉ đùa cho vui. Tịnh Yên nuốt nước miếng cái ực , gật đầu cho có lệ – ” À…”
Thu Nguyệt lại bước lên , không nhịn được mà nói – ” Ở đây rõ ràng có điều mờ ám “.
Tịnh Yên lại giả mặt lạnh , nhún vai một cái – ” Có gì mờ ám ? Chỉ là trò chơi thôi mà “.
Hazz , Lăng Tịnh Yên ơi, Lăng Tịnh Yên quả nhiên nội công ngươi thâm hậu. Trình độ giả ngu vượt mức người thường rồi.