Đọc truyện Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần – Chương 57: Vũ hội (5)
“A…… Đi đâu?” Giọng nói hiếu kỳ của Tô Niên Niên còn chưa dứt, thì Cố Tử Thần đã đạp chân ga, nhanh như chớp đi phía trước chạy đi.
Đến khi xe dừng lại, Tô Niên Niên mặt mũi trắng bệch.
Xuống xe, Cố Tử Thần thần thái tự nhiên, một tay cắm ở trong túi quần đi lên trước, Tô Niên Niên đành phải dùng đôi chân ngắn đuổi theo sau.
Đây là một nhà hình tượng xếp đặt thiết kế Studio, tên là cặp bộ ngày anime danh tự 《 ngàn cùng Thiên Tầm 》. Đi vào, có hai nhân viên phụ trách tiếp khách hướng hai người chào hỏi.
“Xin chào, xin hỏi hai vị khách muốn làm gì?”
“Eri! Đã lâu không gặp!” Một giọng nam trong trẻo vang lên, hai nhân viên phục vụ, ” boss.”
Cách ăn mặc thời thượng, nam nhân ngũ quan tuấn lãng đi tới, tuổi chừng khoảng trên dưới 30 tuổi, cộng thêm một chút khí chất nam nhân trưởng thành.
Anh ta tươi cười cởi mở, hướng Cố Tử Thần làm ra động tác ôm.
Cố Tử Thần hời hợt né tránh, làm anh ta chụp hụt.
Phạm Tầm sờ lên mũi, “Em đúng là vẫn như cũ không thú vị gì cả… Nghĩ như thế nào bắt đầu ca ca điếm rồi hả?”
Thoáng nhìn Tô Niên Niên đang mở mắt to hiếu kì nhìn anh, Phạm Tầm nở ra nụ cười hoàn mỹ, “Xin chào, anh là chủ tiệm cửa tiệm này, Phạm Tầm. h, yu- Are-y- Angle, yu- Are…”Những kiểu khen ngợi của anh ta làm cho Tô Niên Niên nghe mà xấu hổ không thôi.
(p/s: câu này là của tác giả nha)
Cố Tử Thần kịp thời cắt đứt anh ta “Phạm Tầm, cho cô ấy chọn lễ phục”
“Ách?”
Tô Niên Niên liếc anb, Cố Tử Thần lơ đễnh, “Còn có, cô đem cái đôi dép màu sh*t này ném đi.”
“Anh! bệnh mù màu này! Nó rõ ràng là màu xanh lục…” Tô Niên Niên căm giận nói ra, còn người thì đã bị mấy nữ nhân viên vây quanh lôi kéo vào phòng thử áo.
Phạm Tìm hứng thú nhìn động tác của hai người, “Eri, em ấy với em có quan hệ gì vậy?”
Cố Tử Thần tự động bỏ qua đề tài này, Phạm Tìm lại bị mất mặt, “Tham gia dạ hội sao? Anh sẽ kêu cấp dưới chuẩn bị.”
“Ừ.” Cố Tử Thần sao cũng được gật đầu.
Tô Niên Niên ở phòng thử áo, đang tại bị một đám nhân viên bao quanh, cầm nhiều kiểu váy tại trên người cô thử.
“Được rồi, thử trước 10 bộ đồ này đi!” Nhân viên đứng đầu nhiệt tình đem Tô Niên Niên lôi vào phòng thử áo.
Tô Niên Niên: “…”
Thử cả buổi, cuối cùng chọn bộ lễ phục màu đen không có tay áo, đơn giản lưu loát kiểu dáng, ở bên hông chỉ buộc lại mội cái nơ con bướm.
Tô Niên Niên không thích mang giày cao gót, cho nên tìm cho cô một đôi giày đáy bằng màu đen đơn giản.
Chọn xong quần áo, lại bắt đầu làm tóc và trang điểm, toàn bộ hành trình xuống, Tô Niên Niên cảm giác mình cứ như một con bút bê.
Chuẩn bị hoàn tất, mấy nhân viên nữa cười hì hì đem cô đẩy ra khỏi phòng thử áo.
Cố Tử Thần ngồi ở trên ghế sa lon tiện tay xem tạp chí, nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu lên.
Váy màu đen càng tôn lên làn da trắng nõn của Tô Niên Niên, phảng phất giống như đồ gốm như trắng nõn tinh tế, tóc được búi lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, trên mạc trang điểm mộc mạc.
Rõ ràng là cùng một người, lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Cố Tử Thần cụp mi xuống, che dấu ánh mắt kinh diễm, đứng lên.
“Không đến nỗi xấu.” tiếng nói lạnh nhạt quen thuộc lại vang lên, Tô Niên Niên nghe mà phiền muộn không thôi.
Vì sao ở trong mắt Cố Tử Thần, cô vĩnh viễn là béo là xấu xí và ngu xuẩn vậy!
“Hừ!” Tô Niên Niên quay mặt qua chỗ khác, lại nghe đến tiếng cười trầm thấp của Cố Tử Thần.