Đọc truyện Mắt Xanh Mê Hoặc – Chương 5: Nếu Lại Gặp Anh
Edit: Quảng hằng
Na Uy, trên cầng cao nhất của gia tộc tập đoàn Magnus.
Nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới thiết kế nên phòng làm việc với bàn làm việc màu đen, trên mặt được lát bằng đá cẩm thạch, bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen đã bao phủ một người nam nhân ghé vào trên bàn làm việc, coi như đang ngủ.
“Mắt xanh, em mang anh về nhà được không? Mẹ Lưu biết làm rất nhiều món ăn ngon cho chúng ta ăn, em và anh cùng về nhà ăn cơm nhé”. Bọn họ là quen biết như vậy đấy sao?
“Mắt xanh, về sau chúng ta vào trong tòa lâu đài này ở có được không? Anh là Hoàng Tử còn em là công chúa đúng hay không”
Trong lúc ngủ mơ, khóe miệng người nam nhân khẽ nhếch lên thành nụ cười, ngón tay đang đặt trên bàn hơi hơi động , tựa hồ muốn sờ vào khuôn mặt của người trong mộng.
“Em mới không phải con chuột nhỏ đâu, em là tiểu công chúa, đúng hay không, anh Mắt Xanh?”
“Ngải Đăng, anh muốn rời đi sao?” Khẽ nhíu mày, không thích ngữ khí như vậy .
“Đừng đi, Ngải Đăng”
“Đừng đi mà, Ngải Đăng, Ngải Đăng”
“Mắt xanh, Ngải Đăng, Mắt xanh, Ngải Đăng. . . . . .”
Nam nhân biểu tình thống khổ , hai tay càng không ngừng giãy dụa, rất muốn giãy thoát khỏi cảnh trong mơ, nhưng cảnh tượng cô gái ở trong mưa chạy theo xe càng không ngừng thoáng hiện, thoáng hiện.
“Đừng mà, Tiêu Tiêu”
Rốt cục tiếng rên rỉ nhỏ bé yếu ớt như muỗi ngâm truyền đến từ đôi môi mỏng mím thật chặt, giống như thống khổ giống như muốn giải thoát.
“Đinh. . . . . . Đinh. . . . . .”
Điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên vang lên, phá vỡ một phòng yên tĩnh, cũng phá vỡ ác mộng triền miên của Ngải Đăng mười năm qua, dần dần , ánh sáng trắng trong đầu dần dần biến mất, đau như bị kim châm đau từng chút từng chút rời đi. Nam nhân đột nhiên ngồi xuống, thở từng ngụm từng ngụm, trên trán tất cả đều là mồ hôi tinh tế, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng manh, hàng mày kiếm cao vút gần chạm vào thái dương.
một dòng máu lai nên càng gia tăng nét thần bí của Đông Phương, làn da màu đồng, ngũ quan với những đường nét tinh tế rõ ràng mà thâm thúy, giống như bức tượng điêu khắc của Hy Lạp, đôi mắt sâu âm trầm lạnh như băng mang theo thống khổ cùng yếu ớt. Phục hồi tinh thần lại, điện thoại còn đang vang lên không ngừng.
Tiếp nhận điện thoại, thì vẻ yếu ớt trong mắt đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, giống như chưa bao giờ tồn tại qua, chỉ còn lại lãnh đạm và vô tình.
“Quấy rầy, tổng tài, 5 phút đồng hồ sau, ngài có một hội nghị phải ra khỏi nước”
Truyền đến thanh âm của thư ký vô cùng cẩn thận.
“Ừ”
Cúp điện thoại, xoay tròn ghế dựa đang ngồi, hờ hững nhìn những dòng xe cộ đang chạy ngược xuôi bên dưới. Mười lăm năm trước, người mà xưng là cha của anh, người đã cho anh cuộc sống, thừa nhận anh, miễn cưỡng ban cho anh danh hiệu cao quý của dòng họ —- Magnus này. Dòng họ Magnus, hoàng thất nước Na Uy, và người cha tự cho là bá tước cao quý sau khi ở với chính thất đã nhiều năm không có con, đành phải tiếp anh quay trở về để kế thưa gia nghiệp, nhưng không bao gồm thừa nhận người mẹ đã qua đời của anh.
Trí nhớ về mẹ đối với Ngải Đăng mà nói, đã là chuyện thực xa xôi rồi, trừ bỏ một cái Ngọc bội của mẫu thân cái gì cũng không còn lưu lại. Anh dùng bảy năm thời gian mới được một câu khen ngợi của cha, và dung dùng tám năm thời gian mới có thể thành lập được một thẩm quyền riêng tư chống cọi lại với thế lực của cha anh, trở thành đại cổ đông lớn nhất của tập đoàn. Thời gian mười lăm năm , thực dài lâu, thực dày vò, chống đỡ của anh chỉ là một niềm tin nho nhỏ, có thể tự do. Có thể làm được mọi chuyện, có thể đi tìm thân ảnh nhỏ nhỏ ở trong lòng anh suốt mười lăm năm qua kia.
Nhưng bây giờ, anh đã có năng lực này, nhưng anh khiếp sợ, cô bé con kia còn nhớ rõ anh hay không? Mười lăm năm trước vào đêm mưa năm đó, là thống khổ anh vĩnh viễn cũng không có cách nào quên được, nghĩ tới, liền ẩn ẩn đau đớn. cô bé không ngừng chạy theo xe, khóc to, bất lực như vậy, làm đau lòng người như vậy. Anh bị người giam cầm , chỉ có thể dán vào cửa sổ bằng thủy tinh gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh nhỏ bé dần dần nhỏ đi, dần dần biến mất không thấy gì nữa. cô còn nhớ rõ Mắt xanh không?
Ngải Đăng ngồi ở trong phòng hội nghị nghe bọn thuộc hạ nhiệt liệt thảo luận kế hoạch đầu tư mới của tập đoàn đối với thành phố A của Trung Quốc, các cổ đông nhất trí cho rằng Trung Quốc là một khu kinh doanh đầy tiềm năng mới mẻ, hơn nữa thời cơ đã chín muồi. Khi phương án trình đến trên tay anh, nhìn thấy trên bìa Dự án có hai chữ “Trung Quốc” thì anh liền mất tâm hồn, là nơi mà anh đã sinh sống mười năm, mỗi đêm hồn đều chỉ mơ quay về cố thổ.
“trên cơ bản, lấy chu kì xoay tròn của sản phẩm lý luận, có thể giải thích diễn biến công cuộc kinh doanh trên thế giới, đặc biệt muốn kéo dài sự sống cho một sản phẩm của một doanh nghiệp, ta phải dựa vào những tiêu chuẩn đầu tiên của thị trường và nguyên tắc cơ bản từ trước đến nay của công ty.”
Bên trong phòng họp tối đen ngoài các nhân vật chủ chốt của công ty và Tổng tài ra, ánh sang duy nhất bên trong phát ra từ những cái Laptop, bên trong màn hình là đối tác đầu tư phương án PPT.
“Tại Trung Quốc, những ngành sản xuất hay thiết kế, các nhà máy quốc nội, hay các siêu thị trung tâm mua sắm lớn nhỏ cũng chỉ biết thông qua đơn đặt hàng các công ty đa quốc gia, tiến hành thiết kế, sản xuất sau đó giao hàng, hình thức kinh doanh có vẻ đơn giản, cái này cần tổng tài quyết định, tổng tài Ngài nói đúng không. . . . . . Tổng tài, tổng tài?”
Gọi mấy tiếng, Ngải Đăng mới hồi phục tinh thần lại, giương mắt liếc người trợ lý bên cạnh một cái, môi hơi mím lại lộ ra vẻ không hài lòng, hai tay giao nhau đặt trước ngực, đánh giá một đám thuộc hạ đang đợi chờ quyết định của hắn.
“Hừ, các anh đã đã phân tích thấu đáo triệt để như vậy rồi, còn cần tôi ra quyết định gì?”
Vẻ mặt của anh có chút bí hiểm, đôi mắt màu lam thâm thúy giống như che dấu cả đại dương cơ trí, làm cho người ta không thể đoán trước được, những người bị anh nhìn lướt qua đều có chút không yên , hoảng sợ đột nhiên cúi mặt không nói.
“Tổng tài, vậy ngài xem phương án lần này do ai chấp hành vậy?” Bên cạnh trợ lý thật cẩn thận mở miệng xin chỉ thị, đối với nam nhân mới lên nhậm chức được một tháng, anh ta vẫn chưa nắm rõ được tính tình của người này.
“Tôi”
“A”
Trợ lý sờ cái trán một chút, giọng run rẩy nói tiếp,
“Chuyện này hình như không được tốt lắm, nếu ngài rời khỏi Na Uy, cổ phiếu công ty sẽ dễ dàng tuột xuống. . . . . .”
“Cứ định như vậy đi”
“Dạ, dạ, tôi hiểu được, tôi sẽ mau chóng an bài tốt hành trình của tổng tài ngài !”
Quyết đoán thật mạnh, mỗi câu trả lời đều luôn làm cho anh ta dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Kỳ thật mấy chủ quản cao cấp đang có mặt ở đây, đều so với vị tổng tài trẻ tuổi đương nhiệm này lớn hơn mấy chục tuổi, tư cách ở tập đoàn này đương nhiên cũng tốt hơn hắn vài phần, bọn họ từ lúc ban đầu ra ngoài xã hội rồi vào tập đoàn, tuyệt đại bộ phận đều là nguyên lão của công ty.
Nhưng khi đối mặt với vị tổng tài mới nhậm chức này, bọn họ quả nhiên cảm thấy thực uất ức chưa từng nói được lời thứ hai, chỉ tiếp xúc với đôi mắt sắc bén của anh, đã cảm thấy chân mềm nhũn, thế nào còn dám phản bác lời của anh. . . . . . Mà anh chứng thật là một người có năng lực lãnh đạo, trước khi đảm nhận chức Tổng giam đốc của cha anh, anh đã ghi lại không ít thành tích tốt tuyệt đối, làm cho tập đoàn vận chuyển buôn bán đột nhiên tăng mạnh.