Đọc truyện Mặt Trời Trong Tim Anh – Chương 8: Định Mệnh
Ngay sau khi tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Trương Mỹ Vân là gương mặt đẹp trai, cằm mọc lún phún râu của Chúng Thanh Phong.
“Em tỉnh rồi à? Em thấy trong người thế nào rồi?”
Chúng Thanh Phong rổi rít hỏi Mỹ Vân.
Lập tức Trương Mỹ Vân đưa tay đặt lên bụng, lo lắng hỏi.
“Con tôi thế nào rồi?”
Chúng Thanh Phong dịu dàng đáp “Em yên tâm, con đã bình an vô sự”
Nghe Chúng Thanh Phong nói vậy, Trương Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm.
Cô thầm cảm ơn trời phật và các vị thần linh đã che chở cho hai mẹ con mình.
Trương Mỹ Vân muốn ngồi dậy, Chúng Thanh Phong đã đỡ cô.
Thậm chí anh còn chu đáo lây gối, kê ở đằng sau cho cô dựa lưng.
Trương Mỹ Vân ngước lên nhìn Chúng Thanh Phong xúc động nói “Cảm ơn anh! Cảm ơn anh rất nhiều”
“Em không cần phải cảm ơn tôi.
Bảo vệ em và con là trách nhiệm của tôi”
Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt.
Không biết có phải cô chưa hoàn toàn tỉnh táo hay không.
Sao cô lại nghe ra người đàn ông trước mặt nói bảo vệ cô và đứa bé trong bụng là trách nhiệm của anh ta nhỉ? Con cô thì liên quan gì tới anh ta? Sao anh ta lại có trách nhiệm bảo vệ nó? Trong khi Trương Mỹ Vân vẫn đang băn khoăn với những câu hỏi chưa có lời giải đáp đó thì Chúng Thanh Phong đã lại lên tiếng hỏi.
“Em đói không? Tôi gọi người mang cháo tới cho em nhé?”
“Cảm ơn anh, không cần đâu.
Việc đó tôi có thể tự lo được”
“Em tự lo kiểu gì trong khi vẫn chưa thể rời khỏi giường?”
Chúng Thanh Phong thắc mắc.
Trương Mỹ Vân cắn nhẹ môi dưới.
Dù sao đây cũng là lần đầu hai người gặp mặt, làm phiền người ta cả một buổi chiều như vậy là đủ rồi.
Cô không muốn phiền anh thêm nữa.
“Anh có thể…!
cho tôi mượn…!
điện thoại một chút được không?”
Trương Mỹ Vân ngập ngừng nhìn Chúng Thanh Phong hỏi.
Chúng Thanh Phong lấy điện thoại đưa cho Trương Mỹ Vân.
Thấy cô cứ loay hoay một hồi, bấm rồi lại xoá, bấm rồi lại xoá, anh tò mò.
“Em muốn gọi cho ai?”
“Tôi định gọi cho một người bạn, nhưng không tài nào nhớ được số của cô ấy”
“Bạn em tên là gì? Làm ở công ty nào?”
Chúng Thanh Phong lý luận.
“Ok! Ok! Vậy cả hai người đều có công trong vụ này.
Tôi xin chân thành cảm ơn anh và cả trợ lý của anh nữa”
Chúng Thanh Phong tỏ vẻ không hài lòng, quay mặt đi “Cảm ơn mà không có chút thành ý gì cả”
“Ấu trĩ”
Trương Mỹ Vân thì thầm.
“Trương Mỹ Vân! Em nói ai ấu trĩ?”
“Trong căn phòng này chỉ có hai chúng ta.
Không lẽ tôi tự nói mình?”
“Xem ra mồm miệng em cũng không phải dạng vừa đâu”
Trương Mỹ Vân cười, rồi như sực nhớ ra điều gì đó cô ngước lên nhìn Chúng Thanh Phong.
“Quên chưa hỏi, sao anh biết tên tôi?”
“Chuyện này…!
chuyện này…”
Chúng Thanh Phong lúng túng, không biết có nên nói sự thật cho Trương Mỹ Vân nghe không.
“Sao anh lại ấp a ấp úng như gà mắc tóc vậy?”
Chúng Thanh Phong im lặng suy nghĩ.
Thái độ của Chúng Thanh Phong khiến Trương Mỹ Vân có chút nghi hoặc.
Lẽ nào người đàn ông này đã biết cô từ trước? Nhưng cô hoàn toàn không có chút ký ức nào về anh ta hết.
Một người đàn ông có vẻ bê ngoài xuất chúng thế này, thì gặp một lần sẽ khiến người ta phải nhớ mãi chứ không thể nào quên được.
“Sao anh không trả lời?”
Trương Mỹ Vân thúc giục.
Trước sau gì Trương Mỹ Vân cũng phải biết sự thật.
Thà biết sớm còn hơn biết muộn.
Vả lại trưa nay người đưa cô tới bệnh viện là Chúng Thanh Phong chứ không phải ai khác có lẽ chính là ý trời.
Nghĩ như vậy nên anh quyết định tiết lộ thân thể của mình với cô..