Đọc truyện Mặt Trời Lặn Cùng Hoàng Hôn – Chương 30: Tôi Đang Theo Đuổi Em
Tề Ngôn khóc đến căn bản không dừng được, nằm trên mặt đất nức nở nức nở, hình như là muốn đem tất cả ủy khuất mấy ngày nay ở bên Thẩm Kiến Sơ đều khóc ra.
Bởi vì Thẩm Kiến Sơ khiến cảm xúc của cô lên lên xuống xuống, bởi vì Thẩm Kiến Sơ mà sinh ra ảo tưởng cùng ngờ vực, còn có Thẩm Kiến Sơ cho cô một chút ngọt cùng rất nhiều rất nhiều khổ sở, giờ khắc này tất cả đều bạo phát ra hết.
Càng khóc càng ủy khuất, càng khóc càng lớn tiếng.
Thẩm Kiến Sơ nói xin lỗi cô, Tề Ngôn vẫn khóc, Thẩm Kiến Sơ nói cô đừng khóc, Tề Ngôn vẫn là khóc, Thẩm Kiến Sơ cầm khăn giấy lại đây, cúi người giúp Tề Ngôn lau nước mắt, nhưng không nghĩ tới, càng lau, Tề Ngôn càng khóc lợi hại hơn.
Thẩm Kiến Sơ đành phải không nói lời nào, ngồi ở bên cạnh cô.
Sau khi khóc thật lâu, bên người đột nhiên truyền đến một tiếng meow, Thẩm Kiến Sơ quay đầu xem, là 10 Giờ đã tỉnh, đang đi tới đi lui trong ổ.
Tề Ngôn không có nghe được, tay còn đè đôi mắt khóc lóc, nhưng mà lúc này tiếng khóc đã nhỏ lại rất nhiều.
Thẩm Kiến Sơ nghĩ nghĩ, ôm 10 Giờ lại, đặt ở trên bụng Tề Ngôn.
Bụng đột nhiên bị áp xuống, Tề Ngôn hơi dịch tay ra một chút, thấy là 10 Giờ ghé vào trên bụng cô, hít hít cái mũi, tiếng khóc lập tức liền dừng lại.
“Em tỉnh rồi à.” Tề Ngôn nói chuyện còn mang theo nồng đậm nức nở.
Thẩm Kiến Sơ lôi kéo Tề Ngôn, để cô ngồi dậy, bởi vì 10 Giờ đã bò tới trên xương sườn, Tề Ngôn ngồi thẳng lên như vậy, 10 Giờ bị lăn một chút, Tề Ngôn vội vàng khép chân lại, để cho nó lăn đến trên bụng.
10 Giờ vươn móng vuốt meow một tiếng.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ trên đôi mắt Tề Ngôn, thấp giọng nói: “Quá đáng yêu đi.”
Thẩm Kiến Sơ cũng bị Tề Ngôn chọc cười, cô ấy cầm tờ khăn giấy lại, nắm lấy bàn tay vừa rồi đè trên đôi mắt của Tề Ngôn, lau hết nước mắt dính trên tay.
Lau tay xong, lại lau mặt cho Tề Ngôn.
Tề Ngôn rũ mắt, để Thẩm Kiến Sơ lau qua lau lại, chỉ chơi với mèo, mặc kệ cái khác.
10 Giờ quen thuộc Tề Ngôn, bắt đầu ở trên người cô bò tới bò lui, mà bò cũng không được bao xa, chỉ kéo kéo quần áo hai lần không thể đi lên, mở lớn đôi mắt to duỗi móng vuốt meow meow, lúc ẩn lúc hiện trước mắt Tề Ngôn.
Tề Ngôn cũng vươn ngón tay ra, vỗ vỗ lên móng vuốt của 10 Giờ.
Thẩm Kiến Sơ ngồi ở một bên nhìn một mèo một người, duỗi tay vén mái tóc lộn xộn của Tề Ngôn.
Thẩm Kiến Sơ: “Hiện tại có thể nghe tôi nói chuyện sao?”
Tề Ngôn cúi đầu, còn chơi với mèo, qua thật lâu, mới nhỏ giọng đáp: “Ừm.”
Thẩm Kiến Sơ nói: “Tề Ngôn, tôi nói thẳng, tôi đang theo đuổi em.”
Tề Ngôn mất tự nhiên nuốt nước miếng, đột nhiên không biết nên chơi với mèo như thế nào.
Thẩm Kiến Sơ tiếp tục nói: “Vốn dĩ không định nhanh như vậy, định cùng em tiếp xúc mấy ngày lại nói,” Thẩm Kiến Sơ dừng một chút: “Thực xin lỗi, vừa rồi không thể nhịn được.”
Lỗ tai Tề Ngôn bắt đầu đỏ, màu hồng sắp lan đến trên mặt.
“Đương nhiên,” Thẩm Kiến Sơ tiếp tục: “Hiện tại em không cần nói cái gì, cũng không cần phải nhanh chóng trả lời lại tôi, tôi theo đuổi là việc của tôi, em biết tôi đang theo đuổi em là được, em suy xét,” Thẩm Kiến Sơ dừng một chút: “Em suy xét xong rồi lại nói với tôi.”
Tề Ngôn vẫn cúi đầu chơi với mèo.
Thẩm Kiến Sơ hơi cúi đầu, nhìn đôi mắt Tề Ngôn, thấy Tề Ngôn không có phản ứng gì, trực tiếp duỗi tay qua, ôm lấy 10 Giờ.
Tay Tề Ngôn chạy theo 10 Giờ, chuyển qua trong lòng ngực Thẩm Kiến Sơ liền rụt trở về.
Thẩm Kiến Sơ: “Sao? Nói một câu.”
Tề Ngôn hít nhẹ cái mũi: “Chị muốn tôi nói cái gì? Không phải không cho tôi nói sao.”
Thẩm Kiến Sơ bị chọc cười, cô ấy gật gật đầu: “Vậy em nghe hiểu chưa?”
Tề Ngôn ôm 10 Giờ trở về: “Hiểu rồi.”
Nhân viên cửa hàng ngày hôm qua đã gửi rất nhiều những việc cần chú ý cho Thẩm Kiến Sơ, lúc này Tề Ngôn chơi với 10 Giờ, Thẩm Kiến Sơ cũng chuyển tiếp tất cả tin nhắn qua, sau đó pha sữa đưa cho Tề Ngôn, để Tề Ngôn cho 10 Giờ uống sữa.
Kỳ thật Thẩm Kiến Sơ cũng không phải rất rảnh, ở bên ngoài ngồi cùng hai người chỉ hơn một giờ, rồi nói với Tề Ngôn là có chút việc, đi vào phòng làm việc.
Giống như lại trở về như trước kia, Thẩm Kiến Sơ hiếm khi được ở nhà cũng muốn mang một đống công việc về, cửa phòng làm việc đóng lại, trái tim căng thẳng của Tề Ngôn cũng được thả lỏng xuống, sau đó cô bắt đầu dư vị lại những lời Thẩm Kiến Sơ vừa rồi nói với cô.
Dư vị dư vị, liền nở nụ cười, sau đó bế 10 Giờ lên, dùng mặt dán vào bụng nó.
“Tề Ngôn, tôi nói thẳng, tôi đang theo đuổi em”.
“Tôi đang theo đuổi em”.
Thẩm Kiến Sơ đang theo đuổi cô.
Tề Ngôn ôm 10 Giờ vào trong lòng ngực: “Sao em lại đẹp như thế này, Hả? Hả? Hả?”
Ngoại trừ đồ ăn, Thẩm Kiến Sơ còn mua đồ chơi, Tề Ngôn lấy đồ chơi từ trong rổ ra, trong lúc đang chơi với 10 Giờ, thuận tiện quay video mười mấy giây, gửi cho Tuệ Tuệ.
Tề Ngôn: Đáng yêu không?
Tuệ Tuệ bên kia thực mau trả lời: Thật đáng yêu
Tuệ Tuệ: Ôi mẹ ơi!
Tuệ Tuệ: Đây là mèo nhà ai?
Tuệ Tuệ: Mình thật nhớ Tiểu Quyền Đầu khi còn nhỏ
Tề Ngôn: Mèo của Kiến Sơ
Tuệ Tuệ thật lâu mới trả lời một cái:?
Sau đó lại:???
Tuệ Tuệ: Đây là cậu chụp à?
Tề Ngôn: Ừm
Tuệ Tuệ: Cậu ở đâu? Ở nhà cô ấy?
Tề Ngôn: Ừm
Tề Ngôn lại nói: Mình đặt tên cho nó
Tề Ngôn: Tên là 10 Giờ
Tề Ngôn: Lần đầu tiên Kiến Sơ nhìn thấy ảnh chụp của nó là hơn 10 giờ
Tề Ngôn: Cho nên tụi mình kêu nó là 10 Giờ
Tuệ Tuệ: Mình……!
Tuệ Tuệ: Mình có cảm giác trở lại quá khứ
Tuệ Tuệ: Tình huống hiện tại của hai người là như thế nào?
Tề Ngôn chính là muốn nói việc này với Tuệ Tuệ.
Tề Ngôn: Cô ấy đã thẳng thắn với mình
Tuệ Tuệ: Nói như thế nào?!
Tề Ngôn: Cô ấy nói đang theo đuổi mình
Tề Ngôn: Còn nói cho mình thời gian để mình có thể suy xét, không cần nhanh chóng trả lời cô ấy
Tuệ Tuệ: Aizz
Tuệ Tuệ: Cho dù như vậy cũng không thể thay đổi cái nhìn của mình
Tuệ Tuệ: Nhưng mà cô ấy nói rất đúng “suy xét kỹ” là điều mình vô cùng đồng ý
Tuệ Tuệ: Tề Ngôn cậu nhất định phải suy xét cho kỹ, phải nghĩ kỹ!
Tề Ngôn: Mình biết
Tuệ Tuệ: Không cần bị cô ấy mê hoặc
Tuệ Tuệ: Không cần đồng ý nhanh như vậy
Tuệ Tuệ: Quan sát một đoạn thời gian
Tề Ngôn hỏi: Muốn quan sát bao lâu?
Tuệ Tuệ: Ít nhất là hai ba năm đi
Tề Ngôn: Phải lâu như vậy sao?
Tuệ Tuệ: Nếu không hiện tại cậu đồng ý cô ấy đi
Tề Ngôn: Mình không phải có ý này
Tuệ Tuệ: Chỉ đùa một chút
Tuệ Tuệ: Mình cũng quản cậu không được
Tuệ Tuệ: Dù sao ý của mình chính là
Tuệ Tuệ: Aizz
Tuệ Tuệ: Thẩm Kiến Sơ cô ấy
Tuệ Tuệ: Muốn cùng cậu kết hôn, không muốn nữa liền ly hôn, hiện tại lại muốn làm hòa trở lại, dù sao mình cũng không biết cô ấy muốn làm gì, mình không bỏ qua được việc này, đáy lòng mình là không ủng hộ, mình không thích cô ấy, cậu cũng đừng vì vết sẹo đã lành mà quên đi nỗi đau
Một đoạn dài cuối cùng này gửi qua, Tề Ngôn mới xem xong, Tuệ Tuệ liền thu hồi lại.
Tuệ Tuệ: Nhưng mà
Tuệ Tuệ: Trọng điểm là cậu phải vui vẻ
Tuệ Tuệ: Cậu vui vẻ thì so với cái gì đều quan trọng
Tuệ Tuệ: Không cần lại chịu ủy khuất
Tuệ Tuệ: nếu thật sự cậu muốn gì gì đó
Tuệ Tuệ: Để cho cô ấy theo đuổi lâu một chút, đừng để cô ấy thành công nhanh như vậy
Một chuỗi dài không ngừng không ngừng gửi lại đây, Tề Ngôn mím môi xem xong, nở nụ cười.
Tề Ngôn: Đã biết
Tuệ Tuệ: Thôi được rồi, cho mình xem mèo đi
Tuệ Tuệ: Hơi quá mức đáng yêu
Dù sao thì Thẩm Kiến Sơ hiện tại không rảnh, Tề Ngôn gọi video cho Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ vừa gặp được mèo liền trở nên mềm mại, còn cách màn hình, lại giống như đã đụng được 10 Giờ, ở bên kia kêu meow meow ngao ngao, rõ ràng 10 Giờ căn bản không để ý tới cô ấy.
Tuệ Tuệ: “Mấy ngày hôm trước lúc mua quần áo cho Tiểu Quyền Đầu nhìn thấy vài món cho mèo con, siêu đáng yêu, Tiểu Quyền Đầu mặc không được, để mình mua cho 10 Giờ đi.”
Tề Ngôn a lên một tiếng: “Cậu chịu mua cho nó à.”
Tuệ Tuệ lập tức: “Không mua.”
Tề Ngôn cười lên: “Cảm ơn dì Tuệ Tuệ.”
Tuệ Tuệ: “Tức chết tui.”
Tuệ Tuệ cũng đang làm việc, không thể gọi video được bao lâu, không đến mười phút sếp của Tuệ Tuệ tới rồi, cô ấy phải cúp điện thoại.
10 Giờ chơi mệt mỏi, Tề Ngôn cũng chơi mệt mỏi, cô ôm 10 Giờ lên trên bụng, không bao lâu, 10 Giờ liền ngoan ngoãn ngủ.
Tề Ngôn cũng mệt nhọc, một giây trước còn sờ lông 10 Giờ một chút một chút, giây tiếp theo nằm ở trên thảm ngủ rồi.
Giấc ngủ này chính là vài tiếng đồng hồ, Tề Ngôn tỉnh lại híp mắt hoảng hốt một trận, rồi sau đó mới nhớ tới tình huống hôm nay là như thế nào, mở choàng mắt.
Người cô nằm ở trên sô pha, sắc trời đã tối xuống, bức màn phòng khách bị kéo lên, bên ngoài không có ánh sáng tiến vào, mèo ở trên bụng đã không thấy, mà Thẩm Kiến Sơ lại ngồi bên cạnh, trên đùi là máy tính, một sợi dây tai nghe được kéo lên, một chiếc lỗ tai đang mang tai nghe.
Trên người Tề Ngôn được đắp một tấm chăn, bởi vì nghĩ đến việc rất có thể là Thẩm Kiến Sơ ôm cô lại đây, nên có hơi chưa thể tỉnh lại.
Không biết như thế nào, rõ ràng Tề Ngôn không có động đậy, Thẩm Kiến Sơ lại đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái.
Một cái liếc mắt này, ánh mắt hai người giao nhau.
Thẩm Kiến Sơ lấy tai nghe xuống: “Tỉnh rồi?”
Tề Ngôn ừ một tiếng.
Cô nghĩ, có nên giải thích một chút vì sao mình lại ngủ hay không, nhưng mà Thẩm Kiến Sơ giống như không quá để ý, ngay sau đó liền hỏi cô: “Có đói bụng không? Sắp 7 giờ.”
Vốn dĩ không đói bụng, bị hỏi như vậy.
“Đói bụng.”
Thẩm Kiến Sơ khép máy tính lại: “Đi tắm rửa đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Tề Ngôn hỏi: “10 Giờ đâu?”
Thẩm Kiến Sơ: “Vừa rồi tỉnh được một lát, hiện tại lại ngủ rồi.”
Tề Ngôn không thể hiểu được hỏi một câu: “Chị ôm nó sao?”
Thẩm Kiến Sơ: “Ôm, làm sao vậy?”
Tề Ngôn lắc đầu: “Không có gì.”
Tề Ngôn cũng chỉ là thích xem bộ dáng Thẩm Kiến Sơ ôm mèo.
Thẩm Kiến Sơ bật đèn lên, xa xa thấy, 10 Giờ ở trong ổ giật mình, nó vừa động như vậy, Tề Ngôn vốn dĩ muốn đi toilet, vì thấy vậy mà thay đổi ý tưởng, đi qua ôm 10 Giờ lên.
Thẩm Kiến Sơ nói: “Ngày mai tôi còn ở nhà.”
Tề Ngôn ừm một tiếng.
Thẩm Kiến Sơ hỏi: “Ngày mai đến nhé?”
Tề Ngôn: “Được.”
Tề Ngôn kỳ thật là muốn biết buổi tối, lát nữa cơm nước xong đại khái chỉ hơn 8 giờ, buổi tối không thể tới sao?
Tề Ngôn ôm một lát rồi buông 10 Giờ xuống, hai người đơn giản thu thập một chút, ra ngoài ăn cơm.
Cơm nước xong, Thẩm Kiến Sơ thế nhưng thật sự lái xe đến chung cư của Tề Ngôn.
Tề Ngôn nhìn ngoài cửa sổ, tự hỏi thật lâu, hỏi trước một câu: “Ngày mai mấy giờ đến sẽ tiện?”
Thẩm Kiến Sơ nói: “Tôi mấy giờ cũng được, qua mấy tiếng đều có thể,” cô ấy nói lại bổ sung: “Tôi đi đón em đi.”
Tề Ngôn: “Không cần phiền phức như vậy, tôi tự mình đi qua.”
Thẩm Kiến Sơ đưa ra kiến nghị: “Vậy buổi sáng đến đi.”
Tề Ngôn tiếp thu kiến nghị này: “Được.”
Sau đó Tề Ngôn lại hỏi: “Gần đây đang nghỉ ngơi sao? Thấy chị rất rảnh.”
Thẩm Kiến Sơ: “Đang giành thời gian ra.”
Tề Ngôn tò mò: “Giành thời gian làm gì?”
Thẩm Kiến Sơ cười một chút: “Em nói xem làm gì?”
Tề Ngôn vốn là không biết, bị Thẩm Kiến Sơ hỏi lại như vậy, lập tức liền hiểu ra.
Ngón tay Tề Ngôn không hiểu sao lại bắt đầu bị tê, thực không chân thật.
Đáy lòng có một giọng hỏi, Tề Ngôn Tề Ngôn, là cô sao? Tề Ngôn Tề Ngôn, cô ấy là Thẩm Kiến Sơ sao?.
truyện ngôn tình
Đúng là cô ấy đúng là cô ấy.
Nếu Thẩm Kiến Sơ nói như vậy, Tề Ngôn thuận thế hỏi: “Vậy lát nữa thì sao? Chuẩn bị làm gì?”
Thẩm Kiến Sơ: “Lát nữa muốn đến công ty một chút.”
Tề Ngôn à một tiếng ngắn ngủn.
Thẩm Kiến Sơ nghĩ nghĩ, nói: “Nếu muốn chơi với 10 Giờ thì nói tôi sẽ đưa em qua, chờ tôi trở lại sẽ đưa em về nhà.”
Tề Ngôn lắc đầu: “Không cần, ngày mai đi.”
Cô cũng còn chưa tới nổi mỗi giờ mỗi phút đều phải ở bên cạnh 10 Giờ.
Lại qua một con phố, xe đã chạy vào chung cư, chạy đến dưới lầu.
Sau khi xe dừng lại, Tề Ngôn cởi bỏ đai an toàn quay đầu mở cửa xe, nhưng trước khi tay đụng tới then cửa, cô nghe được trong xe truyền đến một tiếng, sau đó cửa bên cô mở không ra được.
Tề Ngôn quay đầu nhìn Thẩm Kiến Sơ: “Sao vậy?”
Thẩm Kiến Sơ nói: “Nếu là tôi không cho em xuống xe thì sao?”
Tề Ngôn nhìn Thẩm Kiến Sơ: “Vậy chị muốn làm gì?”
Cô hỏi xong câu này, hai người đều không có nói lời nào, chỉ là nhìn nhau, chị chớp chớp mắt, em chớp chớp mắt.
Không khí này, đặc biệt thích hợp hôn môi.
Tề Ngôn là cảm thấy như vậy, nhưng mà không biết Thẩm Kiến Sơ có phải cảm thấy như vậy hay không.
Mà hai giây sau cô có được đáp án, Thẩm Kiến Sơ mở khóa cửa.
Tốt Thẩm Kiến Sơ không cảm thấy như vậy.
Tề Ngôn mím môi.
Nhưng cô xoay người mở cửa xe, âm thanh kia lại xuất hiện, cô lại mở không được.
Tề Ngôn quay lại, bật cười: “Thẩm Kiến Sơ, làm gì vậy?”
Thẩm Kiến Sơ nhìn cổ tay Tề Ngôn, nói: “Ngày mai mang Phật châu vào được không?”
Tề Ngôn không có đồng ý: “Vì sao?”
Thẩm Kiến Sơ dùng giọng điệu dỗ dành nói: “Mang vào đi.”
Tề Ngôn đồng ý rồi: “Được.”.