Mặt Trời Lặn Cùng Hoàng Hôn

Chương 22: Chỉ Nghĩ Về Tề Ngôn


Đọc truyện Mặt Trời Lặn Cùng Hoàng Hôn – Chương 22: Chỉ Nghĩ Về Tề Ngôn


Thật ra rất nhiều lần Thẩm Kiến Sơ đều sẽ theo sự yêu thích của Tề Ngôn, nói việc Tề Ngôn thích nghe, làm việc Tề Ngôn thích làm, chỉ là Tề Ngôn cũng không biết.

Quan hệ của Tề Ngôn và Thẩm Kiến Sơ trở nên càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng gần, Thẩm Kiến Sơ không ngừng tạo cơ hội cho Tề Ngôn, ám chỉ cho Tề Ngôn, làm Tề Ngôn trắng trợn theo đuổi cô, cũng làm cho cô ấy thực hiện được.

Vào ngày hôm sau khi Tề Ngôn và Thẩm Kiến Sơ ở bên nhau, Thẩm Kiến Sơ đưa ra lời hẹn hò với Tề Ngôn, cũng chọn địa điểm hẹn hò là ở vườn bách thú cách Hải Thành chỉ có 50 km.

Tề Ngôn khi nghe thấy tin này thực vui vẻ, cô ấy nói với Thẩm Kiến Sơ là thật trùng hợp, cô ấy đã muốn đi vườn bách thú này cho hươu cao cổ ăn từ lâu, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội.

Kỳ thật ý tưởng muốn đi cho hươu cao cổ ăn này, cũng là do Tề Ngôn đã từng đề cập.

Một đêm trước Thẩm Kiến Sơ suy nghĩ nên đi chỗ nào, trong đầu lập tức nhảy ra hình ảnh Tề Ngôn nói những lời này với cô.

Chỉ là trong suy nghĩ của Tề Ngôn, Thẩm Kiến Sơ giống như chỉ là trùng hợp nghĩ ra việc này.

Cô ấy chưa từng cảm thấy Thẩm Kiến Sơ là bởi vì cô ấy mới đi vườn bách thú.

Khi đó chỉ là thuận miệng nhắc tới, Thẩm Kiến Sơ sao có thể sẽ nhớ rõ.

Thậm chí bởi vì Thẩm Kiến Sơ chọn nơi này để hẹn hò, nghĩ Thẩm Kiến Sơ có yêu thích giống với mình, mà đắc chí.

Thẩm Kiến Sơ trước nay đều làm nhiều hơn nói, vì tính cách như vậy, cô không quá am hiểu việc dùng lời nói để biểu đạt lòng mình, cho rằng chỉ cần cô làm, Tề Ngôn thấy được, liền sẽ hiểu.

Sau lại cô mới phát hiện sự tình không phải như vậy, Tề Ngôn một chút cũng không hiểu cô.

Ngày đó đi vườn bách thú, Thẩm Kiến Sơ giống như không phải dẫn bạn gái, mà là một bạn nhỏ, Tề Ngôn thậm chí còn trẻ con hơn so với các bạn nhỏ khác, là người ở trong sân cho hươu cao cổ ăn vui vẻ nhất.

Tề Ngôn mua cà rốt cho hai người, nhưng cuối cùng tất cả cà rốt đều do cô ấy cho ăn.

Thẩm Kiến Sơ ở một bên nhìn, chụp ảnh, quay video.


Trên đường trở về, Tề Ngôn vẫn luôn nắm tay cô gắt gao, khi đến dưới nhà chuẩn bị tách ra, muốn ôm Thẩm Kiến Sơ một cái
Thẩm Kiến Sơ không chỉ ôm cô ấy, còn trả lại cho cô ấy một nụ hôn.

Nhưng bởi vì có người đến người đi, nụ hôn này không quá dài, nhẹ nhàng chạm vào liền rời đi.

Ngày đó cô vừa đến nhà, Tề Ngôn liền gọi điện thoại cho cô, sau khi biết cô đã về nhà an toàn, hỏi cô: “Ngày mai chị có rảnh không?”
Vì bày tỏ với Tề Ngôn, Thẩm Kiến Sơ xin nghỉ một ngày, và vì cùng Tề Ngôn đi vườn bách thú, Thẩm Kiến Sơ lại xin nghỉ một ngày.

Thẩm Kiến Sơ đã không còn nhiều thời giờ, chỉ có thể nói: “Ngày mai phải làm việc.”
Tề Ngôn ở bên kia thực rõ ràng mất mát: “Vậy thôi.”
Thẩm Kiến Sơ hỏi cô ấy: “Muốn đi chơi chỗ nào sao?”
Giọng nói Tề Ngôn thấp thấp: “Ngày mai buổi tối ở sông Hộ La có hoạt động, nhìn có vẻ chơi rất vui, ở đó còn có rất nhiều món đồ chơi có thể mua,” Tề Ngôn ở bên kia cười cười, giống như phát hiện mình nói quá nhiều, ngừng lại: “Không sao, chị làm việc đi.”
Thẩm Kiến Sơ đột nhiên có ý tưởng, cô nói với Tề Ngôn: “Có lẽ nếu em nói hai câu dễ nghe, chị liền có thời gian thì sao.”
Tề Ngôn hỏi: “Chị muốn nghe cái gì dễ nghe?”
Thẩm Kiến Sơ dụ dỗ cô ấy: “Em nghĩ lại đi.”
Tề Ngôn quả thực nghiêm túc nghĩ, Thẩm Kiến Sơ rất kiên nhẫn, không làm gì cả, tay cầm di động ngồi ở trên sô pha phòng khách, chờ đợi bên kia nói lời dễ nghe.

Đại khái qua một phút, Tề Ngôn rốt cuộc mở miệng, ngập ngừng nói: “Chị gái Kiến Sơ, ngày mai đi chơi với em được không?”
Tràn đầy làm nũng, thậm chí có thể tưởng tượng ra đôi mắt chớp chớp của Tề Ngôn ở bên kia.

Trong miệng Thẩm Kiến Sơ phảng phất như được ăn mật, làm cô không tự kìm hãm được nở nụ cười.

Nhưng cô còn không quá vừa lòng, mật này có hơi ít, lập tức đã ăn xong rồi.

Thẩm Kiến Sơ thoáng khắc chế lại, nói với Tề Ngôn: “Chỉ như vậy thôi?”
“Không được sao,” Tề Ngôn ở bên kia ủy khuất lên, nhưng lại nói với Thẩm Kiến Sơ: “Để em nghĩ lại.”
Thẩm Kiến Sơ đợi Tề Ngôn nghĩ lại, mà không nghĩ rằng, Tề Ngôn từ bỏ trước cô, nói giọng ủ rũ: “Không nghĩ nữa, chị tập trung làm việc đi, em chờ khi nào chị có thời gian.”
Thẩm Kiến Sơ quả thật không có thời gian, cho dù buổi sáng nghĩ buổi tối cố gắng kết thúc sớm một chút, trong thời gian rảnh xem xét một ít tiết mục chủ yếu của hoạt động kia, nhưng công việc chồng chất như núi, cô thật sự không có cách nào.


Cho nên ngày đó cô chỉ có thể tìm người đi qua, gọi người hỏi thăm bên kia bán đồ vật là cái gì, cũng liên hệ người phụ trách bên kia, mua cả một bộ trở về.

Buổi tối Thẩm Kiến Sơ tự mình đưa món đồ chơi tới cửa, Tề Ngôn đã không thể dùng một từ vui vẻ để hình dung.

“Em cũng muốn cái này, thật nhiều người đều không có mua được, sao chị có được vậy, còn có nhiều như vậy, một bộ luôn.” Tề Ngôn hỏi Thẩm Kiến Sơ: “Chị đi mua sao?”
Thẩm Kiến Sơ cảm thấy lúc này nếu trả lời là mình đi mua, Tề Ngôn khả năng sẽ càng vui vẻ hơn, nhưng nhìn ánh mắt của Tề Ngôn, Thẩm Kiến Sơ không thể lừa gạt cô ấy được.

Cô lắc đầu: “Chị gọi người đi mua.”
Tề Ngôn vẫn thực vui vẻ như cũ: “Giống nhau.”
Tề Ngôn rất ít khi lộ ra vẻ không vui trước mặt cô, cũng không giống bạn gái của người ta, oán giận bạn gái mình dành thời gian cho mình quá ít.

Cô ấy giống như cho mình một định vị sai lầm, cho rằng mình ở bên cạnh Thẩm Kiến Sơ chỉ như là một đứa trẻ muốn kẹo, Thẩm Kiến Sơ cho kẹo, sẽ thực vui vẻ, Thẩm Kiến Sơ không cho, cô ấy cảm thấy như vậy cũng đúng, lui về chỗ của mình, chờ mong lần sau được kẹo, hoàn toàn không ý thức được mình cũng có thể giận dỗi, cũng có thể mắng Thẩm Kiến Sơ một trận.

Đoạn thời gian kia Thẩm Kiến Sơ rất bận, nhưng Tề Ngôn thì không, cô ấy mới vừa tốt nghiệp, ở bên ngoài thuê phòng, đang tìm công việc thích hợp, mỗi ngày đều rảnh rỗi.

Cho nên gặp được trường hợp thích hợp, Thẩm Kiến Sơ sẽ dẫn Tề Ngôn đi theo mình, giới thiệu Tề Ngôn cho bạn bè cùng đồng nghiệp, đền bù thời gian hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Tề Ngôn luôn phối hợp với cô tương đối nhiều, cảm thấy Thẩm Kiến Sơ yêu cầu, sẽ vui vui vẻ vẻ lại đây, cảm thấy Thẩm Kiến Sơ không cần, cô ấy liền yên tĩnh ngoan ngoãn tìm một góc.

Có đôi khi, Thẩm Kiến Sơ cũng đều cảm thấy đoạn tình cảm này không công bằng.

Cho nên không bao lâu, khi mẹ cô đưa ra đề nghị hai người có thể nhanh chóng kết hôn, cô không có nghĩ nhiều, lập tức đáp có thể.

Ngày đó là ngày Thẩm Kiến Sơ nghỉ ngơi, Tề Ngôn được cô dẫn về nhà ăn cơm, ba cô vừa lúc cũng rảnh rỗi ở nhà, sau khi kết thúc đoạn đối thoại đơn giản về việc kết hôn, trên bàn lâm vào trầm mặc nửa phút.

Ba cô là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc, giống như bởi vì Tề Ngôn ở đây, ông ấy hỏi thực khắc chế: “Có thể là cái gì có thể?”
Động tác của Tề Ngôn cũng chậm lại.


Thẩm Kiến Sơ nói: “Dạ có thể kết hôn.”
Cô Phùng đột nhiên cười rộ lên, giống như đã quên chính mình mới là người khởi xướng đề tài này, bà nhìn Tề Ngôn, hỏi Thẩm Kiến Sơ: “Một mình con có thể à?”
Thẩm Kiến Sơ quay đầu nhìn Tề Ngôn, cũng hỏi theo lời mẹ mình: “Một mình chị có thể chứ?”
Mặt Tề Ngôn mau chóng đỏ lên, cúi đầu nhìn cơm, nói: “Hai người mới có thể.”
Cô Phùng trước tiên cười rộ lên, rồi sau đó chú Thẩm cũng cười rộ lên, bàn ăn lại khôi phục về bầu không khí nhẹ nhàng vừa rồi.

Cô Phùng lại hỏi Thẩm Kiến Sơ: “Tính toán khi nào kết hôn?”
Thẩm Kiến Sơ nghĩ nghĩ: “Con cuối năm có hạng mục, khả năng sẽ rất bận, cho nên nhanh chóng đi, trước tháng 11, con còn có thể dành ra thời gian.”
Nói xong cô lại quay đầu nhìn Tề Ngôn, Tề Ngôn lập tức hiểu được ý tứ của Thẩm Kiến Sơ, gật đầu: “Có thể.”
Sau khi ăn xong cô Phùng đi tản bộ với chú Phùng, Tề Ngôn với Thẩm Kiến Sơ hai người ở nhà, Thẩm Kiến Sơ cùng Tề Ngôn xem phim phóng sự vài phút, cầm lấy điều khiển từ xa, bấm tạm dừng TV.

Tề Ngôn quay đầu nhìn Thẩm Kiến Sơ: “Làm sao vậy?”
Thẩm Kiến Sơ hỏi lại Tề Ngôn: “Em làm sao vậy?”
Tề Ngôn cười lên: “Em không có việc gì mà.”
Thẩm Kiến Sơ tới gần một chút, nắm cằm Tề Ngôn: “Dáng vẻ này giống không có việc gì thật sao?”
Tề Ngôn mím môi.

Thẩm Kiến Sơ thoáng suy đoán: “Cảm thấy chị quá qua loa? Hay là không muốn kết hôn sớm như vậy?”
Tề Ngôn lập tức lắc đầu: “Không phải, đều không có.”
Thẩm Kiến Sơ hơi cúi đầu: “Vậy làm sao vậy?”
Tề Ngôn trầm mặc vài giây, hỏi Thẩm Kiến Sơ: “Vì sao chị lại kết hôn với em?”
Thẩm Kiến Sơ cười rộ lên, lấy ngón trỏ đẩy nhẹ cái trán Tề Ngôn: “Đây là vấn đề gì vậy?”
Tề Ngôn cũng cười theo Thẩm Kiến Sơ một chút, rồi không cười nữa, giương mắt nhìn Thẩm Kiến Sơ: “Kết hôn là việc trọng đại.”
Thực lâu sau Thẩm Kiến Sơ mới hiểu được, ngày đó trong lòng Tề Ngôn rốt cuộc là nghĩ gì, chỉ là lúc ấy cô không hiểu, cô vì sắp sửa kết hôn với Tề Ngôn mà cảm thấy vui vẻ, khờ dại cho rằng mình cho Tề Ngôn một ngôi nhà, Tề Ngôn sẽ càng có cảm giác an toàn hơn.

Vì vậy mới là sai lầm, ngày đó cô tỏ vẻ với Tề Ngôn, cô nói cảm thấy Tề Ngôn rất thích hợp.

Thậm chí còn lấy cô Phùng ra, nói mẹ chị cũng cảm thấy chúng ta thích hợp.

Tề Ngôn chưa từng hỏi qua Thẩm Kiến Sơ, chị có yêu em không?
Cho nên Thẩm Kiến Sơ từ trước đến nay cũng không nói yêu với Tề Ngôn.

Ngày đó, Tề Ngôn lần đầu tiên lừa gạt Thẩm Kiến Sơ, nói mình chỉ là bởi vì không có thể cầu hôn Thẩm Kiến Sơ, mà cảm thấy có hơi mất mát, cảm thấy thiếu hụt cái gì, cho nên mới trông có vẻ không vui.

Sau đó cô ấy lại nói, cô ấy không có không vui, cô ấy rất vui vẻ.


Sau lại có nhiều việc xảy ra đã làm trôi đi việc không thoải mái của buổi tối ấy, Tề Ngôn nhập tâm vào việc chuẩn bị hôn lễ, mỗi ngày đều rất vui vẻ tìm Thẩm Kiến Sơ, hỏi cô cái này thế nào? Hỏi cô cái kia thế nào?
Nửa tháng trước khi hôn lễ diễn ra, Thẩm Kiến Sơ bớt thời giờ cùng Tề Ngôn đi Châu Âu, chọn lựa nhẫn cưới của hai người.

Thẩm Kiến Sơ có yêu cầu rất hà khắc đối với nhẫn cưới, còn yêu cầu cao hơn so với Tề Ngôn, hai người mất thời gian một ngày, Thẩm Kiến Sơ mới chọn được cái cô thích.

Cặp nhẫn cưới đó, thích hợp với Thẩm Kiến Sơ, cũng càng thích hợp với Tề Ngôn.

Không uổng công cô chọn một ngày, thời khắc Tề Ngôn mang lên, lộ ra biểu tình thực vui vẻ.

Có lẽ là không khí cho phép, buổi tối trở về khách sạn, Tề Ngôn ấp úng mà nói với Thẩm Kiến Sơ, cô ấy không muốn ở một mình, muốn cùng phòng với Thẩm Kiến Sơ.

Khi đó hai người đã định tốt ngày hôm sau về nước sẽ đăng kí kết hôn, vẫn là do cô Phùng khó có được một lần mê tín, cố ý tìm người chọn ngày lành.

Thẩm Kiến Sơ không có lo lắng nhiều, Tề Ngôn đề ra, cô liền đáp ứng rồi.

Cô hoảng hốt biết được tâm tư của Tề Ngôn, nhưng cô không chọc thủng nó.

Ban đêm, Tề Ngôn sớm tắm xong nằm ở trên giường, Thẩm Kiến Sơ đơn giản cũng không làm việc, cô tắt âm điện thoại, ném đến nơi nhìn không thấy, cũng lên giường.

Đèn bị cô tắt đi, Tề Ngôn cũng mau chóng nhích lại gần.

Sau đó hai người bắt đầu hôn môi, không khí cũng càng ngày càng không đúng.

Thẩm Kiến Sơ kỳ thật không có truyền thống một hai phải sau khi kết hôn mới làm, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội.

Buổi tối hôm ấy, cô được thưởng thức một Tề Ngôn chưa từng được nhìn thấy, mỗi phút mỗi giây đều lắng nghe tiếng của cô ấy, nhìn nét mặt của cô ấy, thấy cô ấy lúc lên lúc xuống, sau đó đắm chìm trong lòng bàn tay cô.

Ngoài cửa sổ lại đổ cơn mưa, Thẩm Kiến Sơ thu hồi suy nghĩ của mình, kéo cửa sổ trong phòng lên.

Đã là rạng sáng 1 giờ, khi cô về đến nhà là gần 11 giờ, từ lúc về nhà cho đến bây giờ cô không hề làm gì cả.

Hai giờ, chỉ nghĩ về Tề Ngôn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.