Đọc truyện Mặt Trời Của Anh, Satan Của Em – Chương 6
Lăng Hảo Hảo bị cảm rồi!
Sống hai mươi mốt năm, ít nhất mười tám năm là không có bệnh tật gì, từ trước đến giờ cô toàn tự xưng mình là Bảo Bảo vô cùng khỏe mạnh, giờ bị cảm, bản thân cô cũng cảm thấy có chút khó tin.
“Hắt xì!” Tiếng hắt xì vang dội lại truyền ra từ câu lạc bộ truyền thông, Lăng Hảo Hảo rút một tờ khăn giấy từ trên bàn lau sạch nước mắt và nước mũi.
Có ai ngờ, cô từ trước đến nay ít bị cảm, mà một khi đã cảm thì bệnh như núi đổ, đến mức Đông Tây Nam Bắc cô cũng không phân biệt nổi. Thêm lần nữa, cô sẽ trở thành người đầu tiên của Đại học G bị chết do cảm cúm mất.
Tiện tay vò khăn giấy chứa nước mũi thành một cục vứt xuống đất, lại rút một tờ nữa tiếp tục chùi.
“Chủ tịch, cậu còn chưa hết cảm cúm.” Anh em nhà họ Kinh đang chơi game trên máy tính duy nhất trong câu lạc bộ đồng thanh nói. Âm thanh lau nước mũi của chủ tịch quá lớn, át cả âm thanh của trò chơi. Khiến bọn họ “không thể không” quan tâm đến vấn đề sức khỏe của cô.
Nói nhảm, cô chảy nhiều nước mũi như vậy, chả nhẽ lại không biết mình chưa hết cảm sao? “Không cần các cậu nói ra.” Tức giận mà lườm bọn họ một cái, Lăng Hảo Hảo khó khăn nói chuyện bằng giọng mũi.
Nói đến nguyên nhân bị cảm, tất cả là nhờ ác ma Thanh Thủy kia ban tặng, anh ta không thèm nể cô là bạn cùng trường mà để cô nằm trên mặt đất hai giờ liền, sau đó để quản gia đưa cô đang say mèm vào xe của Kinh Tung Thiên.
Trời tháng mười mặc dù đã vào thu, nhưng nửa đêm vẫn lạnh cóng. Hơn nữa cô lại uống rượu rất nặng, khi được Kinh Tung Thiên đưa về đến nhà thì bắt đầu sốt cao, cô nằm viện ba ngày liền, tới hôm nay mới trở về trường học.
“Hắt xì!” Tiếng hắt xì thứ năm mươi bảy truyền ra từ câu lạc bộ truyền thông, Lăng Hảo Hảo tiếp tục lặp lại động tác một tay rút khăn giấy, một tay vứt khăn giấy. Ai, đau quá! Cái mũi bị lau sắp rách da rồi.
“Chủ tịch, cậu có thể đừng vứt rác bừa bãi không, thùng rác đặt ngay bên chân cậu mà.” Khang Mỹ Lệ đang ngồi trên ghế ngắm tập ảnh Takuya Kimura(*) mới mua, cuối cùng không chịu nổi nữa liền dời mắt khỏi tập ảnh mà phàn nàn. Có trời mới biết, đôi chân ngọc của cô đã sắp bị chôn trong đống rác của Chủ tịch rồi.
(*) Takuya Kimura còn được gọi là Kimutaku, là một ca sĩ Nhật Bản, diễn viên, phát thanh viên, là một thành viên của nhóm nhạc SMAP – nhóm nhạc nổi tiếng ở Châu Á.
“Không thể.” Lăng Hảo Hảo từ chối rất dứt khoát, tiện tay ném khăn giấy đầy nước mũi ra. Vứt xuống đất thoải mái hơn vứt vào thùng rác nhiều, vừa nhẹ nhõm, lại tự nhiên, cô còn có thể phát tiết bực bội do cảm cúm, một lần vứt, thật sảng khoái!
“Nhưng, chủ tịch à, tôi nhắc nhở cậu một câu, hôm nay bác gái dọn vệ sinh nghỉ phép rồi.” Nếu chủ tịch vẫn muốn vứt rác bừa bãi, thì cô đành nói ra trọng điểm thôi.
Gì! “Cậu nói hôm nay bác ấy nghỉ phép rồi?” Khăn giấy đang định vứt ra liền ngừng lại giữa không trung. Không thể nào, bác ấy nghỉ phép lúc nào không nghỉ, lại nghỉ đúng hôm nay. Phải biết rằng, từ trước đến nay nhờ có bác ấy mà câu lạc bộ truyền thông mới không trở thành bãi rác.
“Đúng, nghe nói hôm nay con trai của bác ấy kết hôn.”
“Kết hôn?!” Con trai của bác ấy kết hôn thật đúng lúc.
“Vậy nên, hôm nay……” Khang Mỹ Lệ nhìn Lăng Hảo Hảo muốn nói lại thôi.
“Làm sao?” Chẳng lẽ hôm nay Mỹ Lệ tốt bụng, muốn chủ động dọn vệ sinh sao?
“Đương nhiên là chủ tịch quét dọn rồi.”
“Tôi quét dọn?” Có nhầm không vậy! Cô là bệnh nhân đó.
“Mỹ Lệ, cậu là đồ vô lương tâm!” Lăng Hảo Hảo lớn tiếng lên án nói. Cô sắp là “bệnh nhân có bệnh tình nguy kịch” rồi, Mỹ Lệ còn muốn cô quét dọn: “Cậu đừng quên, tôi là ân nhân cứu mạng của cậu, trước kia trong kì thi tốt nghiệp cấp 1, cậu chép bài tôi từ đầu đến cuối.” Nếu không có cô, chắc cấp 1 cô ta cũng không tốt nghiệp nổi.
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói.” Cấp 1 ngồi cùng bàn với chủ tịch là một sai lầm! “Cũng vì tôi có mắt như mù nhìn bài cậu, nên mới bị điểm kém như vậy.” Nhờ cô ấy tặng, điểm cô chỉ hơn điểm chuẩn 0.5 điểm, “vinh dự” tốt nghiệp. Có khi nếu cô tự làm, điểm cô còn cao hơn.
“Vậy không tính chuyện bài thi nữa, cậu cũng đừng quên, năm học lớp năm cấp 1, cậu ăn vụng của tôi một cái thạch hoa quả.” Cô không ngại kể lại nợ xưa.
Đã là thời nào rồi mà cô ấy còn nhớ rõ thế.
“Chủ tịch, cậu không thấy chuyện kia đã từ rất lâu rồi sao?”
“Không thấy.” Những chuyện này trong ký ức của cô vẫn còn rất mới, rõ mồn một trước mắt, giống như vừa mới xảy ra hôm qua vậy.
Khang Mỹ Lệ nhức đầu nhìn Lăng Hảo Hảo, người phụ nữ mà chuyện tám trăm năm trước còn lôi ra nói được, cô còn có thể nói gì đây? Bất đắc dĩ cắn răng nói: “Được rồi, hôm nay tôi quét.” Nếu cô còn kiên trì để chủ tịch quét, cô ấy không biết còn tính sổ với cô chuyện từ niên đại nào nữa.
OK! Rốt cuộc cũng có người “tự động” quét dọn.
“Mỹ Lệ, tôi biết cậu là người rất tốt bụng.” Lăng Hảo Hảo sung sướng nói, thuận tay vứt rác lung tung tiếp. Ai, không phải mình quét dọn, vứt rác thật là thoải mái.
“Đúng rồi, chủ tịch, nghe Đại Kinh (Kinh Tung Thiên) nói, cậu bị cảm do Thanh Thủy Ngự Thần hả?” Khang Mỹ Lệ nhíu mày nhìn khăn giấy bị vò thành cục vứt trên mặt đất. Xem ra hôm nay cô biết thế nào là quét dọn rồi.
“Ưmh, đúng……” Lăng Hảo Hảo lau nước mũi, qua loa nói: “Đều là do Thanh Thủy….” Vừa nói, bóng dáng quen thuộc khiến cho cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, bóng dáng mà cả lúc ngủ cũng liên tục xuất hiện hết lần này đến lần khác khiến “Hồn hệ mộng khiên” (*) bỗng đi qua cửa của câu lạc bộ truyền thông. Đáng chết, Thanh Thủy là động vật máu lạnh! Đúng lúc cô muốn tìm anh ta tính sổ.
(*) “Hồn hệ mộng khiên”: ý chỉ bị ám ảnh đến mức trong mơ cũng nhìn thấy
“Mỹ Lệ, tôi ra ngoài một lát,” Tức giận vứt khăn giấy trong tay xuống, Lăng Hảo Hảo chạy ra ngoài không quay đầu lại.
“Này, chủ tịch, cậu… ” đi đâu? Khang Mỹ Lệ nhìn hai cánh cửa “đùng, đùng” đu đưa, nửa câu sau tự động biến mất. Không ngờ chủ tịch bị cảm mà vẫn có thể đi nhanh như bay, đúng là khiến người khác phải nể phục. Bội phục! Quá bội phục!
※ ※ ※
“Thanh Thủy Ngự Thần!” Tiếng hét to vang vọng cả sân trường Đại học G, Lăng Hảo Hảo đuổi theo Thanh Thủy Ngự Thần tới một góc vắng vẻ.
“Anh…..” Cô thở không ra hơi gọi, xui xẻo thay, bị cảm khiến bước đi cũng thấy mệt. Hai tay chống eo, cố gắng thở ra một hơi, Lăng Hảo Hảo tiếp tục mở miệng nói: “Anh….. Hắt xì!” Lời khiển trách còn chưa ra khỏi miệng, nước mũi đã ra trước rồi.
“Cô bị cảm rồi.” Anh chậm rãi mở miệng, khóe môi không dễ thấy cong lên một chút.
Vốn là khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống, nay lại đỏ khác thường, cùng với bờ môi tái nhợt tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, lúc này, tóc ngắn như một đống rơm rạ, thứ duy nhất không đổi chính là ánh mắt của cô, dù hơi mệt mỏi, nhưng vẫn tỏa sáng như cũ.
Tại sao, trong mắt cô vẫn tỏa sáng như thế? Nếu cô bị cảm, ánh sáng đó sẽ biến mất chứ, anh muốn nhìn thấy tia sáng kia bị hủy diệt trong nháy mắt, rồi biến mất thì quả là tuyệt đẹp.
Dù sao đối với anh, người khác yếu ớt giống như một thứ rượu ngon nhất —
“Tôi bị cảm…. chính là do anh làm hại.” Lăng Hảo Hảo rút khăn giấy cô thủ sẵn bên người mấy ngày nay, vừa lau nước mũi, vừa căm giận nói. Nếu không phải anh ta, sao cô có thể bị cảm đến mức gặp quỷ chứ.
“Tôi sao?” Anh cười nhẹ một tiếng, đôi mắt phượng mê người mở to: “Đêm hôm đó tôi nhớ không lầm thì có người không mời mà tới nhà tôi, cho nên, sau đó tôi đưa cô ra ngoài không phải lẽ đương nhiên sao. Hay là, đưa cô đến đồn cảnh sát mới phải?” Cô đã giúp anh giải trí, anh liền tham gia cùng, không phải sao? Nhưng mà, người đặt ra quy tắc là anh, không phải cô.
“Anh –” Đáng ghét, thế mà cô không phản bác được, dù sao cũng là cô đột nhập vào nhà anh ta, nhưng —
“Vậy thì dù tôi uống say, anh cũng nên giúp tôi đắp chăn chứ, tại sao lại để tôi nằm trên sàn nhà lạnh hai tiếng rồi mới đưa tôi ra khỏi biệt thự.” Cô khàn giọng nói. 12h cô đột nhập vào nhà anh ta, mà lúc 3h sáng, quản gia nhà anh ta mới đưa cô vào xe Kinh Tung Thiên, từ đó suy ra, cô bị cảm chắc chắn là do cô uống say lại còn ngủ trên sàn nhà rồi.
“Cô nghĩ tôi sẽ đối xử tử tế với kẻ muốn trộm đồ của tôi sao?” Anh ngoái đầu nhìn rồi cười một tiếng, mắt lộ vẻ khiêu khích. Chưa có ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với anh, vậy nên mèo hoang nhỏ này rất đáng khen, bởi vì cô là người đầu tiên. Cô tỏa sáng, cô dũng cảm, cũng đáng để anh tốn thời gian chơi đùa với cô và…. hủy hoại cô. Anh phù hợp với bóng tối, đối lập với ánh sáng.
Lấy trộm đồ của anh ta? Quá nghiêm trọng rồi, cô chẳng qua chỉ muốn lấy trộm tài liệu cá nhân của anh ta thôi.
“Tôi không trộm… Khụ, khụ đồ của anh, khụ, khụ.” Cô lớn tiếng giải thích, bỗng nhiên hơi ngứa họng, cô đột nhiên ho khan.
Bộ dạng mèo hoang nhỏ dường như rất khó chịu, hai mắt đầy hơi nước, lộ ra vẻ yếu ớt.
“Khó chịu lắm sao?” Anh rất “tốt bụng” hỏi, thưởng thức dáng vẻ yếu ớt của cô.
“Khụ, khụ……” Cô không trả lời được, chỉ không ngừng ho. Trừng lớn hai mắt đầy hơi nước nhìn người đàn ông đang vui vẻ trên nỗi thống khổ của cô.
Tức chết cô, năm đó, Chu Du bị Gia Cát Lượng làm cho tức chết là sự thật, bởi vì cô sắp bị anh làm tức chết rồi!
Có người có thể nhìn cô ho đến gần chết mà tâm trạng lại như xem kịch vui. Lăng Hảo Hảo mím môi ngửa đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo diễm lệ kia, cũng là khuôn mặt đẹp trai gian xảo tà mị, tay nắm thành quyền.
Đáng hận, thật muốn đánh một quyền cho cái mặt đang cười tà ác kia sưng lên. Trên thế giới có quá nhiều chuyện không công bằng, người đàn ông ở trước mặt cô rõ ràng là ác ma đứng đầu Đại học G, nhưng lại có khuôn mặt đẹp trai như vậy. Cô nghĩ, phải cho anh một khuôn mặt ác ma mới phải. Như vậy mới xứng danh.
Bước về phía trước một bước, Lăng Hảo Hảo miễn cưỡng nắm chặt quả đấm giơ lên…..
“Muốn đánh nhau sao?” Anh nhìn ra ý đồ của cô, khẽ cười nói. Lúc cô không có bệnh đã không phải đối thủ của anh, huống chi hiện tại cô muốn dùng thân thể yếu đuối như vậy đánh nhau với anh.
“Tôi……” Gắng sức muốn đánh một quyền. Lại phát hiện toàn thân không có chút sức lực nào. Cổ họng khô khốc đau đớn, trên mặt cô đỏ như lửa đốt. Chóng mặt quá, khuôn mặt tuấn tú tà ác trước mắt bỗng biến thành nhiều khuôn mặt, chẳng nhẽ cô sắp ngất sao. “Tôi….” Lắc đầu, cô muốn mở miệng, chân bỗng lảo đảo một cái khiến cô ngã vào một lồng ngực rộng lớn.
Mặt của cô dán vào vòm ngực rộng lớn của anh ta, nhiệt độ mát lạnh của cơ thể anh ta hạ bớt nhiệt độ cơ thể cô…. Thật thoải mái, cô bị bệnh sao? Cô lại cảm thấy ngã vào lồng ngực ác ma này rất thoải mái.
Đầu nóng đến hồ đồ rồi, không phải cô vừa bị anh chọc giận gần chết sao? Ai, chóng mặt quá…, muốn nhắm mắt lại quá, nhưng ít nhất phải nói ra điều cần thiết đã —
“Thanh Thủy Ngự Thần…… Lần này anh….. Không được để tôi nằm trên đất nữa…..” Ít nhất cũng phải đưa cô tới phòng y tế. Cô thì thào cảnh cáo xong, mí mắt lại khép vào, thân thể mềm mại xụi lơ ngã xuống…..
Một cánh tay thon dài có lực vòng qua eo cô, ngay trước khi cô ngã xuống đất đỡ cô dậy.
Anh chậm rãi cúi đầu, đôi mắt phượng mê người lại vô tình liếc khuôn mặt đỏ bừng vì sốt cao. Nhiệt độ cơ thể cô cao đến mức dọa người, sức nóng truyền từ đầu ngón tay đến cơ thể anh, đôi mắt tỏa sáng đã nhắm lại như anh muốn, giờ phút này cô không còn sức sống, đáng thương như một con chó rơi xuống nước. Anh nên hài lòng, dù sao anh luôn luôn ghét ánh sáng, không phải sao? Khóe môi cong lên vẽ ra một nụ cười, nhưng không thể nào cười đến tận mắt.
Cúi người xuống, Thanh Thủy Ngự Thần thả Lăng Hảo Hảo xuống đất, anh luôn không có thói quen hứa hẹn với người khác, thả cô xuống đất là chuyện đương nhiên, chỉ là… Đôi mắt đen tà mị từ từ nhìn xuống, sao anh phải đỡ cô? Thậm chí lúc cô ngã vào lòng anh, anh có thể tránh sang chỗ khác, ngoại trừ để thỏa mãn nhu cầu sinh lí bình thường, từ trước tới nay anh đều không thích tiếp xúc thân thể, nhưng lại để cô tới gần, từ khi nào anh bắt đầu biết cảm thông vậy?
Liếc mắt nhìn người đang nằm trên đất một lần nữa, cô khó chịu nhíu đôi mi thanh tú lại, kể cả lúc hôn mê, cô vẫn bị cơn sốt hành hạ. Anh nên cười mới phải, anh thích thưởng thức sự khổ sở của người khác để cảm nhận thế giới này.
Đứng thẳng lên, bỏ lại người đang hôn mê nằm trên đất, anh nhẹ nhàng bước qua những chiếc lá rụng, phong thái ung dung, ngón tay thon dài khẽ gạt sợi tóc đang che trước mặt, rồi sau đó, những ngón tay dừng lại trước mắt, trong đôi mắt phượng xinh đẹp thoáng – một tia do dự. Ngón tay này đã chạm vào thân thể nóng rực kia, dường như nhiệt độ đó vẫn còn lưu lại trên các đầu ngón tay.
Vì vậy bấm đốt ngón tay, anh quay người lại, ôm lấy cô đang nằm trên đất, đi tới phòng y tế…
※ ※ ※
Khi hoàng tử Satan đứng đầu trường – Thanh Thủy Ngự Thần, ôm ngang Lăng Hảo Hảo – chủ tịch câu lạc bộ truyền thông nổi danh là “nát” nhất trường, đi bộ trong sân trường, chắc chắn sẽ chấn động toàn thể giảng viên và sinh viên Đại học G như thể người ngoài hành tinh xâm lược Trái đất.
Không thể nào,Thanh Thủy nổi tiếng là lạnh lùng, không biết cảm thông của Đại học G lại đi ôm một kẻ vô danh nào đó. Mặc dù kẻ vô danh đó đang hôn mê, nhưng kẻ vô danh đó quá sướng rồi.