Mặt Trời Của Anh, Satan Của Em

Chương 13


Đọc truyện Mặt Trời Của Anh, Satan Của Em – Chương 13

Xem ra cô tìm đúng người rồi, Cao Cung Mỹ Huệ hắng giọng: “Tôi là Cao Cung Mỹ Huệ đến từ Nhật Bản, là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ với Ngự Thần. Giữa hai người là thế nào tôi không rõ lắm. Nhưng, tôi hi vọng về sau cô sẽ không tới gần Ngự Thần thêm nữa.” Mỹ nữ vừa gặp đã yêu như vậy, nhưng khi nói chuyện lại dùng thái độ hoàn toàn khác biệt.

“Cậu nói tôi đừng đến gần Ngự Thần nữa sao?” Đây là chuyện gì vậy? Rất giống tình huống trong phim truyền hình trên TV, cảnh người thứ ba bị vợ cảnh cáo. Mà cô, hiện tại chính là người thứ ba.

“Đúng vậy.” Cao Cung Mỹ Huệ tao nhã gật đầu.

“Nhưng hình như tôi không muốn làm theo ý cậu.” Ngoáy lỗ tai, Lăng Hảo Hảo nhàn nhã nói. Nếu là trước đây, cô sẽ không có ý kiến, dù sao cũng đã cầm được tài liệu trong tay, không nhất định phải ở bên cạnh tên ác ma làm mình tức giận đến đền mạng kia nữa. Nhưng bây giờ hình như không giống với trước kia, cô hình như — thích anh.

“Cậu!” Lông mày nhíu chặt lại. Cao Cung Mỹ Huệ trừng mắt nhìn chằm chằm Lăng Hảo Hảo một lúc, ở Nhật Bản, chưa có ai dám coi thường lời cô nói. Xoay người ra khỏi câu lạc bộ truyền thông, nếu thế, cô sẽ đoạt lại Ngự Thần về bên mình, so với Lăng Hảo Hảo, cô đẹp hơn nhiều, không phải sao? Cho nên, Ngự Thần phải là của cô.

“Này, chủ tịch.” Khang Mỹ Lệ nhìn cửa câu lạc bộ truyền thông đang mở lớn, “Sao cậu không đồng ý, dù sao tài liệu cần thiết đều đã có, rời khỏi Thanh Thủy Ngự Thần không phải tốt hơn sao?”

“Bây giờ không giống như trước nữa.” Cô vỗ vỗ tài liệu đặt trên bàn, cho chúng vào ngăn kéo.

“Không giống nhau?” Có cái gì không giống sao?

“Bởi vì hình như tôi thích anh ấy rồi.” Cho nên rất có thể sẽ yêu đương lâu dài.

“Cậu — thích Thanh Thủy Ngự Thần?” Khang Mỹ Lệ dùng sức nhéo thật mạnh vào đùi mình, trên đùi truyền đến cảm giác đau đớn chứng tỏ cô không nghe nhầm. Chủ tịch luôn ngốc nghếch trong tình cảm lại có thể nói cô ấy thích người khác.

“Kỳ lạ lắm sao?” Nhìn vẻ mặt Mỹ Lệ như gặp phải quái vật vậy.


“Ách, cái đó, chỉ là giật mình thôi.” Có lẽ nên nói là giật mình quá mức, giấu đi cảm giác kì lạ, “Vậy, Cao Cung Mỹ Huệ vừa nãy chính là tình địch của cậu sao?!”

“Nói nhảm.” Cô dĩ nhiên biết cô ta là tình địch của mình, nhìn bộ dạng Cao Cung Mỹ Huệ, giống như đã thích Ngự Thần rất lâu rồi. Điều đó — việc cô thích Thanh Thủy Ngự Thần có phải là hoành đao đoạt ái (*) hay không….

(*) Hoành đao đoạt ái: cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào ngang nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.

※ ※ ※

Anh em nhà Cao Cung — Cao Cung Dương Nhất và Cao Cung Mỹ Huệ, vừa vào học, đã tạo nên một đoạn bão táp không nhỏ ở Đại học G. Cao Cung Dương Nhất, chỉ một tuần ngắn ngủi, đã gia nhập bảng Mười đại soái ca của trường; còn em gái Cao Cung Mỹ Huệ, vẻ bề ngoài lại càng thuần khiết, phong cách tao nhã, cử chỉ cao quý, vừa vào Đại học G liền bắt mất tâm hồn bao thiếu nam, đánh bật hoa hậu giảng đường hiện tại, quang vinh trở thành hoa hậu giảng đường thứ 302 của Đại học G. Nếu cô ta và “hoàng tử Satan” Thanh Thủy Ngự Thần có tình cảm với nhau, thì giảng viên sinh viên đều trân trọng, mặc dù Thanh Thủy Ngự Thần không thể hiện ra, nhưng hoàng tử và công chúa vốn là sự kết hợp hoàn mỹ nhất, so với Lăng Hảo Hảo như đàn ông, Cao Cung Mỹ Huệ tốt hơn nhiều.

Đáng ghét, cô cứ bị mọi người coi thường như vậy sao? Lăng Hảo Hảo dùng sức nhấn chuông cửa biệt thự của Thanh Thủy Ngự Thần. Lúc đầu, vì vụ hôn môi làm cô xấu hổ nên cô trăm phương ngàn kế trốn anh, nhưng cô trốn anh một tuần, lời đồn trong trường lại nhiều như hoa bay khắp nơi, làm cho lòng cô bắt đầu có cảm giác chua xót.

Một người hầu nữ mặc đồng phục trắng vội vàng chạy đến mở cửa: “Ah, là Lăng tiểu thư.” Người hầu nữ lên tiếng chào hỏi.

“Thanh Thủy Ngự Thần có nhà không?” Lăng Hảo Hảo đi vào, hỏi người hầu nữ mở cửa.

“Thiếu gia ở phòng sách ạ.”

Rất tốt, có địa điểm thì tìm người rất dễ dàng, Lăng Hảo Hảo lập tức đi thẳng lên phòng sách ở tầng ba.

“Thanh Thủy Ngự Thần!” Tiếng gọi khí phách cùng tiếng mở cửa long trời lở đất vang lên, Lăng Hảo Hảo thở dốc đứng trước cửa phòng sách, nhìn Thanh Thủy Ngự Thần đang ngồi trên ghế da xem công văn dày đặc bằng tiếng Đức.


“Có chuyện gì sao?” Để công văn trong tay xuống, Thanh Thủy Ngự Thần đứng dậy, hỏi. Trốn anh một tuần cuối cùng cũng chủ động xuất hiện, khiến anh không khỏi tò mò nguyên nhân cô xuất hiện ở đây. Anh nghĩ rằng cô sẽ trốn anh lâu hơn.

“Tôi –” vừa vào phòng, định nói chuyện, một con chó màu trắng liền nhảy lên người, cắt lời cô. Sữa tươi chịu khổ một tuần cuối cùng cũng thấy chủ nhân, kích động đến mức mắt chó nhỏ ra vài giọt lệ.

“Sữa tươi?!” Lăng Hảo Hảo nhìn Sữa tươi trong lòng, lúc này mới nhớ tới chó cưng, trước kia mình chỉ nhớ phải trốn tránh, quên mất sự tồn tại của Sữa tươi, cứ thế để Sữa tươi một mình ở đây. Nhìn Sữa tươi gầy đi trông thấy, nghĩ chắc tuần vừa rồi không có ngày nào được đối xử tốt.

“Anh ngược đãi Sữa tươi hả?” Cô nhìn anh hỏi. Nếu như thế, cô sẽ lấy lại công đạo cho Sữa tươi.

“Không.” Một con chó không đáng để anh ngược đãi.

“Vậy sao nó lại gầy thế này?” Cô giơ Sữa tươi lên trước mặt anh, để anh nhìn rõ thân thể gầy đi trông thấy của Sữa tươi.

Anh lạnh lùng liếc con chó trắng cả người đang run rẩy, “Nó không ăn.” Mỗi lần ở trước mặt anh, nó trừ phát run cũng chỉ phát run, nếu không phải là chó cưng của cô, anh đã sớm ném nó đi.

Ưmh, cũng đúng, chỉ là hiện tại thân thể Sữa tươi đang run, cô có thể tưởng tượng trạng thái thê thảm của Sữa tươi một tuần qua, với mức độ sợ anh của Sữa tươi, chỉ sợ đến cả món ăn yêu thích nhất nó cũng không ăn, gầy đi nhiều như vậy cũng không phải không có lí do.

“Vậy anh không ngược đãi Sữa tươi là được rồi.” Mặc dù coi như anh gián tiếp ngược đãi. Lăng Hảo Hảo bỏ chó cưng xuống dưới bàn trà, để nó ru rú một mình ở đó.

“Hôm nay em có chuyện muốn nói với anh.” Đứng thẳng lên, cô nhìn anh nói.

“Muốn nói gì với anh sao?” Hai tay anh ôm ngực đi đến trước mặt cô: “Nếu em muốn anh xin lỗi chuyện xảy ra hôm đó, vậy em đến vô ích rồi.” Anh nghĩ gì nói đấy.


“Không phải chuyện này.” Mặt cô đỏ lên, liền nghĩ tới chuyện hôm đó: “Em muốn nói với anh… nói…. nói…” Đáng chết, sao lời đến cửa miệng lại không nói được, rõ ràng ở nhà đã nghĩ kĩ lời muốn nói, từ khi nào, cô cũng bị nói lắp vậy.

“Em muốn nói gì?” Thanh Thủy Ngự Thần thú vị nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lăng Hảo Hảo, khuôn mặt đỏ bừng của cô khiến anh lại càng muốn gần cô hơn. Ngón tay trắng nõn thon dài khẽ vuốt ve mái tóc ngắn xinh đẹp, hưởng thụ xúc cảm giữa các ngón tay.

“Em, Thanh Thủy Ngự Thần – ách, Ngự Thần, em thích anh!” Mặc kê, bất chấp tất cả thôi. Lăng Hảo Hảo nhắm chặt mắt lại, lớn tiếng nói.

“Em, thích anh?” Tay chạm vào tóc dừng lại một chút, ánh mắt anh phức tạp nhìn cô chằm chằm, kinh ngạc với lời cô vừa nói. Anh không phải luôn không quan tâm cô có thích anh, có thương anh hay không sao? Nhưng tại sao lúc anh nghe cô nói thích anh, trong lòng luôn bình tĩnh lại đột nhiên xôn xao, thậm chí, anh lại bắt đầu hi vọng cô nói cô yêu anh.

“Đúng, thích.” Thích đến mức khi nghe tin đồn anh với cô gái khác sẽ khiến cô có cảm giác chua xót.

“Vậy còn anh? Câu trả lời của anh là gì?” Tay cô nắm chặt cổ áo anh, khẩn trương hỏi.

“Anh — anh yêu em, anh đã nói từ trước, không phải sao?” Anh nói nhỏ, khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt. Khuôn mặt đỏ hồng của cô, lời nói vòng vo của cô, sự dũng cảm cùng với sự căng thẳng của cô đều khiến anh cảm thấy xinh đẹp và tỏa sáng, khiến con ngươi của anh vì cô mà nhẹ chớp.

Đúng rồi…, sao cô lại quên mất, rất lâu trước kia anh đã nói anh yêu cô rồi. Xem ra cô quá căng thẳng nên đã quên mất trọng điểm rồi. Anh thở ra một hơi dài.

“Anh yêu em, hơn nữa, em phải là người phụ nữ của anh, quên rồi hả?” Đây là lời anh nói, nên sẽ không thay đổi.

“Em là của anh?” Cô nhíu mày, không thích cảm giác xưng hô đó, cảm giác như mình là hàng hóa: “Thương lượng đi, không phải của anh được không.” Cô thích cảm giác thuộc về mình.

“Em nói sao?” Anh hỏi lại cô, cơ thể nghiêng về phía trước, khuôn mặt đẹp trai phi phàm gần sát mặt cô, sóng mắt bình tĩnh không nhìn ra vui buồn tức giận, chỉ là đôi mắt phượng quyến rũ  hơi tối tăm.

Thật là gần, gần đến mức có thể giúp cô nhìn thấy hình bóng mình trong con mắt anh, cô phải phóng khoáng, nhưng tự dưng lúc này lại cảm thấy rất xấu hổ.


“Nếu như anh muốn em là của anh, như vậy, anh cũng phải là của em.” Cô cố gắng ngẩng đầu, cố gắng mở to hai mắt nhìn anh, không muốn bản thân lộ ra vẻ yếu thế.

“Là của em?” Thanh Thủy Ngự Thần ngẩn người, đối với anh mà nói, anh chưa từng là của ai. Cũng chưa ai dám đưa ra điều kiện như thế với anh.

“Đúng!” Lăng Hảo Hảo gật đầu đồng ý, có qua có lại, chẳng nhẽ chỉ có đạo lí cô là của anh, mà anh lại không phải của cô sao.

Anh chăm chú nhìn cô, như muốn nhìn thấy chỗ sâu nhất trong linh hồn cô. Nếu đồng ý, có ý nghĩa gì, là một lời hứa hẹn cả đời, đối với cô, cũng như với anh, từ đó sẽ không thể buông tay. Ngón tay lạnh như băng khẽ chạm vào làn da hơi nóng trên cổ cô, anh đột nhiên im lặng.

“Này, cuối cùng thế nào?” Ánh mắt của anh sâu lắng đến mức làm người khác không chịu nổi.

Thanh Thủy Ngự Thần vẫn chăm chú nhìn Lăng Hảo Hảo, trong lòng đầy suy nghĩ. Anh không muốn cho đi nhiều như vậy trong tình yêu, cũng không muốn giao phó tính mạng của mình cho người khác, nhưng với cô, vừa nghĩ đến cô sẽ không phải của anh, liền khiến anh buồn bực hít thở không thông, đây là cảm giác anh chưa bao giờ có.

“Không được thì thôi, em……”

“Được, anh là của em, sẽ cả đời làm bạn bên cạnh em, cả đời. Đồng thời, em cũng là của anh đấy, cả đời không thể trốn thoát.” Anh nhìn cô chằm chằm, trịnh trọng chấp nhận lời hứa hẹn. Đây là ước định Satan đã tạo, nên không có đường hối hận. Anh với cô, đời này là duy nhất.

“Chuyện này……” Vẻ mặt của anh nghiêm túc cô chưa từng thấy, anh hứa hẹn với cô như lời nguyền, những hứa hẹn này có chút nặng nề, cô không nghĩ xa như thế.

“Em hối hận sao?” Anh cúi đầu thấp giọng hỏi bên tai cô, cũng ngửi mùi hương cơ thể cô.

“Em…” Có chút, lời của anh, giống như lời cam kết và lời thề cả đời này, nặng nề đến mức cô không chịu nổi trách nhiệm. Anh yêu cô, mà cô, sẽ yêu anh sâu đậm như vậy sao? “Em nghĩ hay là…”

“Không kịp nữa rồi, lời em đã nói, không thể thu hồi lại đâu.” Âm thanh ác ma khàn khàn trầm thấp vang lên trong không trung, đôi môi trái tim đỏ hồng chậm rãi dán lên đôi môi người trong lòng, hoàn thành nghi lễ cuối cùng.

Đúng, anh yêu cô, nên cho phép anh là của cô, chỉ một mình cô. Trong thế giới của anh, từ nay có thêm một người, trong địa ngục tối tăm sâu thẳm nhất, cuối cùng cũng có một mặt trời…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.