Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 68: Thăng chức


Đọc truyện Mất Trí Nhớ Đừng Quậy – Chương 68: Thăng chức

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Trương trưởng đài bị nghẹn một chút, nhìn Sở Khâm trước mặt với ánh mắt kiên định, mang theo vài phần uy nghiêm, ông mới bừng tỉnh nhớ tới, Sở Khâm ở trong đài ngoại trừ mang thân phận của một MC trụ cột thì vẫn không có thực quyền gì cả. Mà cái đài truyền hình này đã hoàn toàn không thể rời khỏi cậu ta, thậm chí chương trình không lên quan cũng cần cậu ta tới canh chừng. 

“Tiểu Sở à, cậu tới Thịnh Thế được bao nhiêu năm rồi?” Trương trưởng đài ý vị thâm trường hỏi.

Sở Khâm tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân: “Sang năm liền tròn tám năm rồi.”

“Nhanh quá ha.” Trương trưởng đài chép miệng một cái, lại nói tiếp, Sở Khâm mới đúng là nguyên lão, thời gian ngốc ở đây còn lâu hơn trưởng đài như ông nữa, đương nhiên, Sở Khâm cũng là người kiếm được nhiều tiền nhất hiện nay, “Cậu có kế hoạch gì với việc phát triển sự nghiệp sau này không?”

Sở Khâm khẽ nhíu mày, cậu biết Trương trưởng đài muốn nói cái gì, nên giả vờ như nghe không hiểu: “Có chứ, tôi muốn trở thành MC giỏi nhất nước mình, sau đó lao ra Châu Á, hướng về thế giới.”

Trương trưởng đài giật giật khóe miệng, nếu như một ngôi sao điện ảnh nói muốn trở thành siêu sao quốc tế và vân vân, ít nhiều gì cũng đáng tin hơn một chút. Nhưng Sở Khâm là một MC, chưa từng nghe nói MC còn có thể lao ra Châu Á hướng về thế giới. Vốn định nói sẽ cho Sở Khâm thăng chức, nhưng thấy bộ dáng này của cậu, ông cũng không tiện nói thêm gì nữa. Người này còn đang buồn phiền vì chuyện ban nãy, hiện tại nói ra giống như là mình bất đắc dĩ mới thăng chức cho cậu tạ vậy, vốn là một chuyện ban ơn liền biến thành cầu người mất rồi.

Chờ Sở Khâm đi rồi, Trương trưởng đài liền đến Giải trí Thịnh Thế.

“Phó tổng giám chương trình giải trí?” Chung Nghi Bân nhìn trưởng đài trước mắt, người này nói muốn thăng chức cho Khâm Khâm của anh, lý do là hiện tại trong đài cần Sở Khâm phát huy càng nhiều tác dụng hơn.

Thăng chức cho bà xã nhà mình, anh không hề có ý kiến gì về chuyện này, bất quá phó tổng giám chương trình giải trí không dễ ăn như vậy. Ba của Trần Kỷ Minh, Trần Phong, chính là tổng giám chương trình giải trí, quản tất cả chương trình giải trí show tổng hợp, tổng giám chính là ra lệnh, mà phó tổng mới để làm việc. Mấy chuyện mờ ám mà Trần Kỷ Minh, Chung Nghi Bân đều biết đến, chỉ tại Sở Khâm không cho anh quản, muốn tự chơi…

“Công việc hàng ngày của phó tổng giám nhiều lắm, Sở Khâm còn phải quay chương trình, không thể làm chậm trễ em ấy được, cứ để tôi sắp xếp chuyện này.” Chung Nghi Bân không cần suy nghĩ đã trực tiếp quyết định, một câu cuối cùng có ý kêu Trương trưởng đài đừng nhúng tay vào.

Trương trưởng đài có chút mất hứng, làm một trưởng đài, nhận hay đuổi người là quyền của ông, nhưng Thịnh Thế quá phức tạp, có rất nhiều chuyện ông không làm chủ được.


Chung Nghi Bân nhìn sơ qua kết cấu của Thịnh Thế TV, trong lòng có chủ ý, bất quá vẫn phải chờ Sở Khâm đồng ý mới được. Lúc tối về đến nhà, anh liền nói suy nghĩ của mình cho cậu biết. Anh chuẩn bị điều Trần Phong sang làm tổng giám chương trình tin tức, để Sở Khâm lên làm tổng giám giải trí.

Đối với hành động gần đây của Trương trưởng đài, Chung Nghi Bân đã có hơi bất mãn, biết rõ Sở Khâm là vợ anh, vậy mà còn dám tìm không thoải mái cho em ấy, ngược lại dốc sức bồi dưỡng Trần Kỷ Minh, có phải là muốn bị anh quản chế không hả…

“Người này thật không cấp lực.” Sở Khâm bĩu môi, mấy năm trước Trương trưởng đài khống chế tình hình giải trí còn đủ chính xác, mà hai năm trở lại đây lại có chút giậm chân tại chỗ thì cũng thôi đi, đã vậy còn đắm chìm trong các loại tranh quyền đoạt lợi, thực sự không có ý nghĩa.

“Không cấp lực, anh sẽ làm cho ông ta có lực lên.” Chung Nghi Bân tính toán, ôm Sở Khâm vào trong lòng hôn một cái.

Trương trưởng đài có xuất thân từ đài quốc gia, có rất nhiều nhân mạch trong bộ phận then chốt, năm xưa Thịnh Thế có thể hùn vốn với quốc gia đồng thời lên đài truyền hình, vị này chính là người giật dây bắc cầu, cho nên đối với Thịnh Thế mà nói ông ta cũng được coi như là một công thần. Tạm thời không thể tùy tiện đổi người, nhưng vẫn có thể thu thập ông ta một chút.

“Aiz, anh cũng đừng vì ý kiến của em mà đưa ra quyết định như vậy chứ.” Sở Khâm có chút không yên lòng, hiện tại Chung Nghi Bân thân mật với cậu hơn trước đây, hơn nữa còn vô cùng nghe lời, chuyện này khiến cho cậu không dám phát biểu ý kiến bừa bãi.

“Điều kiện tốt vậy mà em cũng không biết lợi dụng.” Chung Nghi Bân cười he he, lột quần áo của Sở Khâm ra, “Ai khi dễ em, em chỉ cần thổi thổi gió ngay đầu nằm, anh sẽ đi thu thập người nọ ngay lập tức.”

“Vậy em sẽ trở thành hồ ly tinh đực thiệt luôn rồi.” Sở Khâm trợn trắng mắt.

“Hồ ly tinh đực?” Chung Nghi Bân duỗi tay vòng vòng quanh cái nơi vốn nên mọc ra đuôi kia, “Ngày mai anh sẽ đi mua một cái đuôi đeo vào cho em.”

“Ê nè!”

Cuối cùng tổng tài đại nhân vẫn bị hồ ly tinh đực mê hoặc, không bao lâu sau, Thịnh Thế TV liền xảy ra thay đổi nhân sự trọng đại. Trần Phong bị điều sang làm tổng giám chương trình tin tức, tổng giám chương trình tin tức lúc trước được điều về Giải trí Thịnh Thế, mà Sở Khâm lại nhảy dù thành tổng giám chương trình giải trí, quản lý toàn bộ chương trình giải trí.

Thịnh Thế TV vốn là một đài truyền hình lấy giải trí làm chủ, quyền lợi của tổng giám chương trình giải trí sẽ lớn hơn tổng giám chương trình tin tức rất nhiều. Đối với Trần Phong mà nói, căn bản là đã bị xuống chức. Mà Trần Kỷ Minh vốn định giành vị trí với Sở Khâm lại biến thành cấp dưới của Sở Khâm, muốn dùng bối cảnh “con trai tổng giám” cũng hoàn toàn vô ích.


Nhận được chức vị cao như vậy, địa vị của Sở Khâm ở trong đài cũng phất lên như diều gặp gió, mọi người đã không gọi cậu là Khâm ca nữa, mà đều sửa miệng kêu Sở tổng. Trần Kỷ Minh vốn đã bị đả kích nặng nề, qua đợt này liền triệt để ỉu xìu luôn. Sở Khâm biến thành người ngang hàng với ba mình, hơn nữa còn là cấp trên trực tiếp của hắn, mặc kệ hắn có tính toán nhỏ nhặt nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì.

“Người trẻ tuổi, vừa mới cất bước, nên đi chắc chắn một chút sẽ tốt hơn.” Lúc họp, Sở Khâm đã nói với Trần Kỷ Minh như vậy, lời này nghe vào tai người khác cũng không có vấn đề gì, Trần Kỷ Minh thì lại xuất mồ hôi lạnh cả người.

Sở Khâm nói lời này là đang cảnh cáo hắn, mấy động tác hắn làm trước đây Sở Khâm đều biết. Đi chắc chắn một chút, chính là có ý khuyên hắn đàng hoàng một chút…

Trần Kỷ Minh đúng là một người mới, trong tay đã có hai chương trình, một cái là talk show, một cái là chương trình vận động ngoài trời. Lúc Sở Khâm thấy tỷ số người xem của chương trình vận động ngoài trời không cao liền cắt giảm nó, để hắn chuyên tâm làm talk show, ngược lại điều Chu Sướng qua, đơn độc dẫn chương trình vận động ngoài trời đó.

Chu Sướng vô cùng vui vẻ, thân thể mập mạp nhảy lên thật cao. Trần Kỷ Minh ngoài miệng đáp ứng, bàn tay đặt dưới đáy bàn lại siết chặt lại thành quả đấm.

Bất quá, Trần Kỷ Minh có cao hứng hay không cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của Sở Khâm, cậu còn có rất nhiều chuyện cần phải bận rộn nữa. Không thể không nói, quả thực thăng chức mang đến không ít chỗ tốt, mấy đồng nghiệp cần phải tốn chút tâm tư đối phó trước đây, hiện tại đều tự động đàng hoàng lại. Đương nhiên, cũng có không ít chỗ hỏng, chuyện cần cậu quan tâm lại càng nhiều hơn nữa rồi.

Show truyền hình thực tế 《 Bánh bao chạy mau 》 sắp khởi quay, cần Sở Khâm tự mình ra trận. Cũng may cậu còn hai phó tổng giám có khả năng, không cần đến cậu quản chuyện cụ thể, cậu chỉ cần ra lệnh là được.

《 Bánh bao chạy mau 》 là mời ngôi sao dẫn theo anh chị em của mình tới tham gia, loại chuyện có anh chị em ở Hàn Quốc rất là bình thường, nhưng thế hệ trẻ tuổi ở Trung Quốc lại rất ít, đa phần đều là con một.

Liệt kê người có thể mời ra, kêu người đi liên hệ. Bởi vì là kỳ đầu tiên, không có số liệu tham khảo, có vài người sợ show truyền hình thực tế làm giảm fan, có vài người lại sợ tạo thành ảnh hưởng với người nhà, vô cùng khó hẹn.

Nhất định phải mời Ôn Tình, em gái cô Ôn Vũ cũng bắt đầu lên TV, có thể ra mặt nhiều đối với hai người mà nói là chuyện tốt, suy nghĩ một chút liền đồng ý. Về phần mấy người khác, tiến triển lại có chút gian nan, trong giới giải trí, ngôi sao có anh chị em rất ít.

“Đài Mã Dũng mua 《 Ba ba đừng lừa con 》, mời người đặc biệt dễ…” Kế hoạch chương trình ủ rũ cúi đầu nói, hiện nay bọn họ chỉ hẹn được 2 cặp, phải gom đủ 5 cặp mới quay được.

“Đưa danh sách cho tôi xem.” Sở Khâm cầm lấy danh sách, “Mộ Thần và Mộ Sa” được khoanh đỏ ở bên trên vẫn chưa thuyết phục được. Mộ Thần là ảnh đế, tỷ tỷ của anh Mộ Sa lại là một ảnh hậu, còn có danh tiếng hơn cả anh, muốn mời tới thật đúng là chuyện không dễ dàng gì. Nhưng đây là kế hoạch Sở Khâm đã sớm định sẵn, Mộ Thần và Mộ Sa là vai chính dùng để hút fan, nhất định phải mời tới.


Cậu cầm điện thoại lên, tự gọi cho Mộ Sa.

“Loại chuyện như chăm sóc đệ đệ này, chị cũng không biết.” Thanh âm nhu hòa dễ nghe của Mộ Sa vang lên ở đầu điện thoại bên kia, “Từ nhỏ tụi chị chỉ biết đánh nhau thôi.”

“Có thể đánh nhau cũng không tồi.” Sở Khâm nói đùa, “Chỉ bằng bộ dáng hai người ở chung với nhau lúc thường ngày, cũng không cần kịch bản…”

Người ngoài đều biết, quan hệ của hai chị em Mộ Thần và Mộ Sa rất tốt, sẽ trêu chọc nhau trước mặt công chúng, nhưng tới chừng có chuyện cũng sẽ cực lực bảo vệ đối phương. Bất quá cũng có rất nhiều người nghi ngờ, cảm thấy hai người bọn họ đang làm dáng, hơn nữa bình thường hình tượng của Mộ Sa rất cao lãnh, tuyệt đối thoát tục, fan đã tăng đến cực hạn.

Chuyện này, không ai hiểu rõ hơn người đang ở giữa giới giải trí như Sở Khâm, cậu hiểu rõ mấy người này muốn cái gì.

“Sở Khâm, miệng của em, thật lợi hại…” Mộ Sa nói nói liền đồng ý, sau đó mới phản ứng được mình đã đồng ý chuyện gì, chỉ có thể lúng ta lúng túng cảm thán một câu.

“Cảm ơn chị.” Sở Khâm khẽ cười, “Vậy chuyện thuyết phục Thần ca liền nhờ hết vào chị nha.”

“Nhóc con này, thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước mà, tự đi đi!” Mộ Sa lầm bầm. Ngoài miệng nói như vậy nhưng sau khi cúp điện thoại cô lại gọi cho Mộ Thần. Hiệu quả mà chương trình này có thể mang tới, quả thực rất có lợi cho sự nghiệp hiện tại của hai người, hơn nữa thù lao cũng khá là khả quan.

“Em vừa mới chọn một bộ phim.” Mộ Thần nhận được điện thoại của Mộ Sa, có chút không tình nguyện.

“Chị mặc kệ, đẩy nó đi.” Mộ Sa bá đạo ra lệnh cho đệ đệ.

“Mộ Sa, nếu như chị lên chương trình, không cho phép khoa tay múa chân với em.” Mộ Thần còn chưa đáp ứng đã nói điều kiện trước. Hai chị em bắt đầu cãi cọ, cãi cãi liền kéo hơn một giờ.

Đã có diễn viên chính, còn hai cặp nữa, vẫn khiến cho người khác sầu lo như trước. Lúc Chung Nghi Bân xách theo bao lớn bao nhỏ trở về, liền thấy Sở Khâm ngồi trên sô pha đờ ra.

“Phát ngốc gì vậy hả?” Chung Nghi Bân đưa một cái túi cho Sở Khâm, bên trong đều là đồ ăn.

“Anh xách cái gì về vậy hả?” Sở Khâm nhìn thứ trong tay cậu, hình như là một vài bộ quần áo, đều là hàng đặt may.

“À, ca của anh đặt may đồ, gọi đi lấy.” Chung Nghi Bân có chút bất đắc dĩ nói, gần đây càng ngày đại ca nhà mình càng dài dòng.


Sở Khâm nghe nói như thế, bỗng nhiên mắt sáng rực lên, nhìn chằm chằm Chung Nghi Bân tựa như đang nhìn một báu vật quý báu.

Chung Nghi Bân bị cậu nhìn cho nao nao, nuốt nước miếng một cái: “Sao lại nhìn anh như vậy?”

================================================

Tiểu kịch trường

《 Tập: Hồ ly tinh đực nguy hại công ty 》

Khâm Khâm: Trần tổng giám khi dễ em

Nhị Bính: Rắc rắc

Khâm Khâm: Trưởng đài nhìn thật vô vi

Nhị Bính: Rắc rắc

Khâm Khâm: Chu Sướng ăn bánh ngọt của em

Nhị Bính: Rắc rắc

Khâm Khâm: Nhị Bính làm cho em đau lưng

Nhị Bính: … Cái này không thể rắc rắc

Khâm Khâm: →_→


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.