Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 12: Hiện trường


Đọc truyện Mất Trí Nhớ Đừng Quậy – Chương 12: Hiện trường

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Lúc ban đầu Món thập cẩm yêu dấu là một chương trình mỹ thực, mỗi kỳ sẽ có một đầu bếp đến nấu ăn, mời vài ngôi sao tới nếm thử, sẵn tiện trò chuyện vài thứ trong showbiz. Sau này thì biến thành show truyền hình thực tế mời ngôi sao đến chơi các trò chơi thảo luận về tác phẩm, sẵn tiện nấu các món ăn. Cho tới hôm nay, vẫn còn giữ nguyên hạng mục nấu ăn như ngày xưa.

“Thần ca, đã lâu không gặp.” Sở Khâm đứng trên sân khấu chào hỏi Mộ Thần, cũng để cho anh đứng ở giữa mình và Lâm Tiếu Tiếu, “Gần đây đang bận rộn những chuyện gì vậy?”

Đây là có ý muốn để anh tuyên truyền tác phẩm mới, Mộ Thần đã vô cùng quen thuộc với những việc này, vì vậy anh trả lời rất nhanh: “Bận quay phim nha, bộ 《 Tìm trong tìm 》sẽ được công chiếu vào ngày 1 tháng 8, vậy nên anh mới có thể rút ra chút thới gian đến đây ăn một bữa này.”

“À, phim sẽ công chiếu vào ngày 1 tháng 8 à.” Lâm Tiếu Tiếu nhấn mạnh lại  lần nữa.

“Chờ một chút.” Sở Khâm giơ tay lên, cản mọi người nói chuyện phiếm tiếp, đang lúc mọi người đều chuyển ánh mắt về phía cậu, Sở Khâm cau mày nói, “Tới đây ăn một bữa là ý gì chứ hả? Đây là show truyền hình thực tế có được hay không?”

“Ha ha ha ha…” Dưới sân khấu phát ra một tràn tiếng cười.

Mộ Thần nắm tay để lên môi cười trộm, Sở Khâm trừng mắt tỏ vẻ không nghe theo sẽ không buông tha, làm ra biểu tình khoa trương: “Chỗ này là show truyền hình thực tế số 1 của Thịnh Thế, chứ không phải là quán cơm số 1 OK? Tới đây để ăn! Em đã không làm đầu bếp rất nhiều năm rồi có được không?”

Khán giả cười đến ngửa tới ngửa lui, nhân dân cả nước đều biết, trước đây Sở Khâm từng học công nghệ thực phẩm, bình thường hay nói đùa mình là đầu bếp. Chung Nghi Bân xem đến mức mắt lấp lánh, lúc ở nhà chưa từng thấy Sở Khâm hoạt bát như thế, như vầy khiến cho anh cảm thấy rất mới mẻ.

“Được rồi, không giỡn nữa.” Đến khi mọi người cười đủ, Sở Khâm kéo chủ đề về, “Bởi vì bộ phim《 Tìm trong tìm 》do Mộ Thần đóng vai chính sắp lên sóng, chúng ta mới có vinh hạnh mời được ảnh đế đến chương trình của chúng ta nấu ăn.” Lúc này, hậu kỳ làm hai chữ nấu ăn thành tiếng vang, sau đó tua lại câu “Chứ không phải là quán cơm số 1 OK?”

Mộ Thần tà liếc cậu, khán giả cười ha ha ha.

“Sau đây xin mời các diễn viên khác trong đoàn làm phim《 Tìm trong tìm 》 lên sân khấu!” Sau khi tuyên bố những lời này, ba vị diễn viên chính khác trong đoàn phim cũng lần lượt lên sân khấu, một nữ diễn viên, hai nam diễn viên, đều là ngôi sao có chút danh tiếng nhưng chưa quá hot.


Sở Khâm rất nghiêm túc giới thiệu mỗi một vị diễn viên, sau đó bắt đầu vòng đầu tiên, tên là “Một nồi thập cẩm”. Sẽ mời một vị đầu bếp đến làm một món, sau đó mỗi một khách mời sẽ làm lại một trình tự trong đó, cuối cùng cho ra một món hoàn chỉnh để MC nếm thử.

Trong lúc chuẩn bị đạo cụ, Lâm Tiếu Tiếu kéo Sở Khâm qua một bên, ống kính đuổi theo hai người bọn họ: “Khâm ca, ban nãy anh nói chúng ta là show truyền hình thực tế số 1 Thịnh Thế, có khi nào sẽ bị đánh không đây?”

Sở Khâm cầm lấy micro lên, vô tội chỉ vào cửa chính: “Vốn chính là sự thật mà! Trên đó có viết kìa…”

Ống kính chuyển tới bên ngoài cửa trường quay, biển số trên cửa —— trường quay show truyền hình thực tế số 1. Cảnh này được chiếu ngay màn ảnh lớn trong hiện trường.

“Ha ha ha ha…” Khán giả lại bắt đầu cười to. Show truyền hình thực tế số 1 này cũng y như cách gọi của “Lớp 1 năm 3” vậy, căn bản không phải là cái ý tứ kia.

Bất quá, kỳ thực mọi người đều biết, 《 Món thập cẩm yêu dấu 》 thật đúng là show truyền hình thực tế số 1 Thịnh Thế, vô luận là từ tỷ lệ xem đài hay tỷ số ảnh hưởng cũng đều đứng đầu. Cho nên, mặc dù Sở Khâm không giải thích câu này, mọi người cũng không cảm thấy có gì sai cả.

Tin Sở Khâm bị thương nhưng vẫn đi ghi hình đã sớm truyền khắp trong đài, có rất nhiều người chờ xem Sở Khâm làm trò cười. Trong góc phòng mà khán giả không nhìn tới, có Trần Kỷ Minh và vài MC của mấy chương trình khác đang đứng ở đó. Tin Sở Khâm bị thương vẫn luôn được giấu kín, đoán chừng là do nguyên nhân gì nhận không ra người rồi. Chương trình này có rất nhiều hoạt động chạy nhảy, bọn họ rất tò mò Sở Khâm sẽ xử lý như thế nào.

Trong lúc khách mời nấu ăn, Sở Khâm liền ngồi ở trên ghế chân cao, trò chuyện với mọi người: “Trước hết xin được thông báo với mọi người một tiếng, thân thể của tôi không quá tiện, không thể làm vận động kịch liệt được, cho nên…” Không ngờ cậu lại chủ động đề cập đến thân thể của mình, điều này khiến cho các đồng nghiệp đến xem náo nhiệt cảm thấy rất là kinh ngạc.

Chu Sướng trong góc phòng yếu ớt nói: “Không tiện, có phải là cái kia không?”

Sở Khâm đang cầm một củ cà rốt được dùng làm nguyên liệu chuẩn bị giới thiệu món ăn, nghe thấy như thế nhất thời mở to hai mắt nhìn: “Cái gì mà cái kia, Ruột Heo (đồng âm với Chu Sướng), cậu nói cho rõ coi nào!” Sau đó cậu đưa cà rốt cho Lâm Tiếu Tiếu, hất hất cằm về phía bên kia. Lâm Tiếu Tiếu cầm cà rốt với tư thế cầm dao thái thịt hung hăng đi tới, Chu Sướng sợ đến mức kêu áu áu. Bị cà rốt chọt vào, còn phát ra tiếng kêu thảm thiết như thiệt, sân khấu biến thành một mảnh hỗn loạn.

Mấy diễn viên trẻ tuổi nhịn không được nhìn ba người bọn họ náo loạn, bên này đã quên mất vài chi tiết của đầu bếp. Kết quả nấu ra món không ra ngô ra khoai gì cả, vô cùng khó ăn. Hậu quả của khó ăn chính là, khách mời phải tự ăn hết sạch món do mình làm ra.

Mộ Thần ưu nhã ăn hết một cục sườn nhìn qua rất buồn nôn, sau đó ra hiệu cho mấy người khác tùy ý.


“Thần ca, em muốn biết, anh đã ăn như thế nào vậy?” Sở Khâm nhe răng nhếch miệng nhìn anh.

“Cái này đã tốt hơn lúc ăn mấy món dùng để đóng phim rồi đó!” Mộ Thần nuốt một cục thịt xuống.

Trên màn ảnh lớn xuất hiện một bộ phim cổ trang, lúc Mộ Thần diễn vai đại hiệp giấu diếm thân phận uống rượu với giáo chủ ma giáo, hai người uống đến vui vui sướng sướng, nói chuyện trên trời dưới đất, chỉ ăn mỗi một dĩa đậu phộng.

“Một bàn đồ ăn lớn như vậy, tại sao chỉ ăn đậu phộng vậy hả?” Lâm Tiếu Tiếu chỉ vào hai vị đại hiệp ăn đậu phộng ăn đến vô cùng tiêu sái trong màn ảnh, làm ra động tác phất tay áo, “Còn phải ăn có phong cách như vậy nữa…”

“Quay phim mấy ngày giữa mùa hè nóng bức, ngoại trừ đậu phộng rang, mấy món khác đều thiu hết cả rồi!” Mộ Thần bày ra vẻ mặt thống khổ, màn hình lớn còn tự chèn hiệu ứng có một bầy ruồi bay chung quanh bàn ăn.

Lâm Tiếu Tiếu chậc chậc hai tiếng: “Anh mời giáo chủ ma giáo người ta đi ăn, lại chỉ cho ăn đồ ôi thiu thôi, chả trách cuối cùng người ta lại liều mạng với anh như vậy.”

Món đầu tiên vô cùng thuận lợi, giữa giờ nghỉ ngơi trong chốc lát, MC có thể uống chút nước, khán giả cũng có thể hoạt động tự do một chút, đi WC hay là nói chuyện với nhau đều được.

Chung Nghi Bân muốn đến hậu trường hỏi Sở Khâm coi xương sườn có đau không, lại bị cô gái bên người kéo lại: “Anh đẹp trai, anh cũng là fan của Khâm ca hả? Tôi thấy anh cứ nhìn Khâm ca suốt!”

“Đương nhiên.” Chung Nghi Bân cho cô nhìn thử màn hình khóa của mình, là ảnh chụp riêng của Sở Khâm.

“Hể? Tấm này được chụp hồi nào vậy, sao tôi không có?” Fan nhỏ tò mò đưa đầu qua nhìn, lại bị Chung Nghi Bân cấp tốc thu lại, không để cho cô xem. Đây là tấm hình anh chụp lén hồi hôm qua, đương nhiên sẽ không có trên mạng rồi.

“Ây da, đúng là người nhà mình rồi.” Cô gái ra hiệu với mấy người ngồi sau lưng mình, lập tức có người đưa một cái bảng đèn led tới, nhét vào trong tay Chung Nghi Bân. Trên bảng viết hai chữ “Khâm ca” thật to, còn vẽ cả trái tim, không ngừng nhấp nháy nhấp nháy.

“Vị trí của anh rất tốt, anh giơ bảng đi, một lát ống kính xoay đến, nở mày nở mặt lắm đó!” Mấy cô gái kích động không thôi, không ngờ có thể phát hiện một fan nam của Khâm ca, đã vậy lại còn là một đại soái ca nữa, đúng là không dễ dàng gì mà.


Chung Nghi Bân chưa kịp suy nghĩ đã cầm lấy tấm bảng, chưa đợi anh kịp từ chối, món thứ hai đã bắt đầu rồi.

Món thập cẩm có hình thức cố định, nếu như đến để tuyên truyền điện ảnh, phim truyền hình, món thứ hai liền kêu là “Trời tối hãy nhắm mắt”. Đó là một trò chơi sắm vai, do khách mời và MC chia nhau ra đóng, diễn một tình tiết trong phim.

《 Tìm trong tìm 》 là một bộ phim trinh thám thời Dân quốc, được triển khai chung quanh một vụ án giết người chưa tìm ra lời giải, từng bước từng bước vạch trần ra chân tướng, cuối cùng phát hiện ra là âm mưu của Nhật Bản, tiết lộ tham án và điệp viên hỗn tạp vân vân, cả phim mang theo phong cách khốc huyễn mà lại khôi hài, là một bộ phim thương nghiệp.

Đầu tiên trên màn ảnh chiếu một đoạn phim ngắn. Mộ Thần mặc áo khoác dài đội mũ phớt đen vừa mới xuất hiện, fan ở dưới sân khấu đã bắt đầu thét chói tai. Vẻ mặt anh lạnh lùng, đi theo người của đồn cảnh sát đến kiểm tra thi thể, mỹ nữ cảnh sát trưởng khoanh tay, cằm khẽ nhếch, tỏ ra không quá tin tưởng cái tên thám tử đột nhiên nhô ra này. Thám tử đi vào kiểm tra thi thể, đeo bao tay tách mở miệng và mắt, pháp y ở bên cạnh lải nhải, trợ thủ của thám tử ở bên cạnh nôn khan, trong nhà xác còn có một tên ngốc trông coi đi ngang qua.

Có rất nhiều nhân vật, vì hiệu quả giải trí, ngoại trừ nhân vật chính, mấy nhân vật khác đều không thể diễn vai của mình.

MC và chỉ huy nhiệm vụ giao cho một nữ diễn viên, hai nam diễn viên ban đầu một là pháp y, một là trợ thủ. Sở Khâm tỉ mỉ nhìn hai người, nói: “Hai người không thể diễn vai của mình, Lý Đình đổi vai diễn trợ thủ đi, Mạc Thiếu Dương liền diễn…”

Mạc Thiếu Dương diễn vai tiểu cảnh sát dẫn đường, tuy rằng không có bao nhiêu đất diễn, nhưng cũng được coi là nam hai, vóc dáng vừa soái vừa dương quang. Bất quá vẫn còn là người mới trong giới, lần này trong kịch bản để cậu ta diễn pháp y, tuy rằng không có gì sai, nhưng lại không quá xuất sắc.

Sở Khâm dừng một chút, cười nói: “Ai nha, trong kịch bản để cậu ấy diễn pháp y, nhưng tôi lại cảm thấy cậu ấy diễn cảnh trưởng sẽ thích hợp hơn đó.”

“Ha ha ha ha…” Mọi người cười rộ lên, cảnh trưởng là một mỹ nữ, để tiểu thịt tươi Mạc Thiếu Dương đóng vai nữ nhân, hiển nhiên như vậy sẽ vui hơn nhiều.

Mặt Mạc Thiếu Dương đỏ lên, Lâm Tiếu Tiếu ở bên cạnh lập tức phụ họa: “Được đó, tôi muốn diễn pháp y, cứ quyết định như vậy đi, Thiếu Dương anh diễn cảnh trưởng ha.” Nói rồi, không đợi cậu ta nói gì đã đổi nón nhân vật với Mạc Thiếu Dương.

“Tôi diễn trợ thủ!” Nữ diễn viên giơ tay.

“Tôi diễn tên ngốc!” Chu Sướng nhảy ra từ phía sau, đi lãnh đạo cụ cây chổi của tên ngốc đặc biệt tích cực.

“Diễn tên ngốc mà lại vui vẻ vậy sao?” Trong mắt Sở Khâm chứa đầy ngạc nhiên, cười nhạo cậu ta, sau đó, đột nhiên cậu lại không cười được nữa, “Chờ đã, mấy người đều giành vai hết cả rồi, còn tôi…”

Trên màn ảnh lớn khoanh tròn toàn bộ các vai trong nguyên tác, có người đóng vai, vòng tròn màu xanh sẽ biến thành màu đỏ, hiện tại chỉ có một vòng lớn đặc biệt bắt mắt, chính là cái thi thể trên giường kia.

“Ha ha ha ha ha…” Nhìn bộ mặt mộng bức của Sở Khâm, đến khi mọi người kịp phản ứng thì đều cười rộ lên.


Sở Khâm buồn rười rượi bĩu môi: “Vậy tôi phải diễn vai tử thi ư?”

Toàn trường bật cười, màn ảnh chuyển tới chỗ của khán giả, đặc biệt muốn xem phản ứng của fan Sở Khâm. Mấy cô gái đều cười hô Khâm ca cố gắng lên, dùng sức quơ đồ cổ vũ trong tay, chỉ có một người có vẻ đặc biệt đột ngột. Đó chính là ở ngay chính giữa, có một cậu trai đeo kính mát, giơ bảng đèn, cạo đầu đinh.

“Phụt ——” Trong phòng điều khiển sản xuất, thầy Lương phun một ngụm trà lên màn ảnh.

=========================================

Tiểu kịch trường

《 Tập: Nhị Bính muốn làm fan trung thành của đại thần 》

Em gái mê trai giáp: Tui có hình nghệ thuật của Khâm ca

Em gái mê trai ất: Tui có hình hằng ngày của Khâm ca

   Nhị Bính: Tui có hình nude của Khâm Khâm

Em gái mê trai giáp & ất: …

Em gái mê trai giáp: Tui có thú bông hình Khâm ca

   Em gái mê trai ất: Tui có búp bê hình Khâm ca

Nhị Bính: Tui có búp bê bơm hơi (búp bê tình dục) hình Khâm Khâm

Em gái mê trai giáp & ất: … Dạ tại hạ xin nhận thua


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.