Đọc truyện Mặt Trái Của Sự Thật – Chương 96: Lê Thành Dương Nhập Viện
4 giờ 30 sáng, chuông điện thoại reo không ngớt.
Lê Khánh Nhã mơ màng với lấy di động ở đầu giường, giọng nói của cô còn mang nặng âm mũi: “Alo?”
Bên tai vang lên giọng nữ xa lạ: “Xin hỏi, cô có quen biết với Lê Thành Dương không? Tôi tìm được số cô trong danh bạ điện thoại của bệnh nhân.”
Lê Khánh Nhã giật mình, tỉnh ngủ: “Bệnh nhân? Lê Thành Dương là anh trai tôi! Anh ấy sao vậy?”
Người kia thở phào nhẹ nhõm: “Chào cô, tôi là y tá bệnh viện Bình An.
Anh của cô bị sốt cao và co giật do làm việc quá độ.
Anh ấy vẫn luôn gọi tên cô trong tình trạng mê man không tỉnh, cô có thể đến đây một lát không?”
Lê Khánh Nhã ngồi bật dậy: “Tôi biết rồi.
Cảm ơn cô, tôi sẽ đến đó ngay!”
Nhìn người đàn ông mặt mày tái nhợt nằm trên giường bệnh, cảm xúc của cô hiện tại phức tạp hơn bao giờ hết.
Dù sao cũng là người cùng cô lớn bên nhau, chính anh đã cho cô một gia đình ấm áp, rời khỏi cái viện mồ côi quạnh quẽ, lạnh lòng.
Lúc trước Nhã cho rằng tình cảm của mình đối với anh là tình yêu, nhưng từ sau khi xa cách và gặp lại Edward, cô dần hiểu ra đó chỉ là tình thân mà thôi.
Có thể vì cô có thói quen dựa dẫm vào anh, nên khi nhận ra người này không thể mãi ở bên cạnh mình, cô mới thấy xót xa.
Bác sĩ cau mày, liên tục phàn nàn Lê Khánh Nhã: “Cô là người nhà bệnh nhân sao không quan tâm anh ta nhiều hơn? Đến mức ngất xỉu bên ngoài, phải để người đi đường gọi cấp cứu giúp! Dù tuổi còn trẻ nhưng quá tham công tiếc việc thì có thần thánh cũng không gượng nỗi nữa là.
Chờ bệnh nhân tỉnh lại cô nhớ khuyên nhủ anh ta.”
Phải qua 2 ngày 1 đêm, Lê Thành Dương mới hạ sốt.
Lúc anh tỉnh lại, Hứa Thùy Băng đã đợi sẵn bên cạnh.
Cô hỏi anh thấy thế nào, anh cũng chỉ lắc đầu không nói.
Nhiều ngày rồi, cô nhắn tin Dương không trả lời, do bận bịu vụ án nên cô cũng không đi tìm anh.
Nào ngờ đến lúc gặp lại, anh hành hạ bản thân thành ra thế này.
Hứa Thùy Băng cười khổ: “Anh không muốn gặp em đến vậy sao?”
Lê Thành Dương quay lưng về phía cô: “Em về đi! Tôi đã nói rồi, chúng ta kết thúc đi.”
Cô vừa nhìn anh chăm chú vừa nói tiếp: “Là Nhã gọi em đến.”
Nghe tới đây, anh ngồi bật dậy: “Em ấy đâu?”
Hứa Thùy Băng phẫn nộ, bất giác lớn tiếng: “Lại là nó.
Anh chết tâm đi, nó sẽ không yêu anh đâu.
Từ lúc anh phản bội nó, đã định sẵn nó sẽ không bao giờ tha thứ cho anh rồi!”
Lê Thành Dương giật mình nhìn cô chằm chằm: “Cô biết chuyện gì rồi?”
Hứa Thùy Băng cười khẩy: “Chuyện gì? Là chuyện anh từng hứa hẹn đến khi sinh nhật 18 tuổi của nó sẽ chính thức bên nhau? Hay là chuyện nó bỏ đi nước ngoài là vì anh đến với tôi, phản bội nó?”
Anh híp mắt hỏi: “Cô biết từ khi nào?”
Hứa Thùy Băng cũng không muốn giấu nữa: “Ngày sinh nhật 18 tuổi của nó, tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người ở sau vườn.”
Lê Thành Dương cười tự giễu: “Ông trời trêu đùa tôi! Nếu không tôi đã không phạm phải sai lầm hiện tại.
Cô về đi, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa.”
Hứa Thùy Băng đau khổ nhìn người đàn ông mà cô yêu nhất, cuối cùng đứng dậy rời đi.
Trước khi ra tới cửa, cô lau nước mắt nói: “Tôi nguyền rủa anh cả đời không có được người mình yêu.”
Khi Lê Khánh Nhã vào phòng, Dương đang nhìn ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.
Nghe tiếng bước chân, anh hoảng hốt xoay người, mấp máy môi nhưng vẫn không nói gì.
Nhã im lặng giúp anh dựng bàn ăn, đổ đồ ra bát.
Cô nhìn khắp phòng bệnh một lượt mới lên tiếng: “Chị dâu đâu?”
Lê Thành Dương vẫn luôn dán mắt vào đối phương, nghe cô hỏi ánh mắt anh tránh né, đôi môi khô khốc thốt lên: “Đi rồi! Sau này đừng kêu cô ấy là chị dâu nữa.”
Lê Khánh Nhã rót một cốc nước ấm, đặt vào tay anh rồi nói tiếp: “Hai người làm sao?”
Anh uống hớp nước, đặt ly lên bàn, nhìn chằm chằm như muốn thấy rõ mỗi một biểu cảm của cô: “Chia tay rồi!”
Cô khựng lại vài giây, nhưng cũng tiếp tục chấp nhất vấn đề này nữa: “Anh ăn cháo đi, để nguội không ngon.”
Lê Thành Dương sốt sắng: “Em không muốn biết lý do sao?”
Nhã lắc đầu: “Chuyện riêng của hai người không liên quan tới em.
Anh lo nghĩ cách ứng phó với ba mẹ đi là vừa.”
Anh cụp mắt: “Ồ!”
Thấy Nhã chuẩn bị đi, anh vội vàng kéo tay cô lại: “Em ăn tối chưa? Ăn chung với anh đi!”
Cô đẩy tay anh ra: “Em ăn rồi!”
Dương thất vọng, miễn cưỡng ăn vài muỗng cháo.
Lê Khánh Nhã ngồi xuống xô pha gần đó: “Sao lại để sốt cao như vậy? Anh thiếu tiền lắm sao?”
Đáy mắt ảm đạm của Lê Thành Dương bất chợt xuất hiện vài tia sáng: “Em đang quan tâm anh?”
Nhã khó hiểu: “Em gái không nên quan tâm anh trai mình sao?”
Lần này, anh không né tránh nữa: “Em biết anh đang nói gì mà?”
Lê Khánh Nhã vội ngắt ngang: “Em có bạn trai rồi, cũng rất yêu anh ấy!”
Dương siết chặt muỗng trong tay: “Em cuối cùng vẫn chọn nó.
Không phải em từng rất yêu anh sao?”
Cô không quá chú ý đến câu trước của anh, vì lời phía sau khiến cô đặc biệt khó chịu: “Không phải! Đó là tình thân, trước kia em hiểu lầm.”
Lê Thành Dương vẫn cố chấp: “Em chỉ đang tự lừa mình dối người.
Chúng ta quay lại như trước kia, được không em?”
“Không thể!” Cô quả quyết từ chối.