Bạn đang đọc Mặt Tôi Luôn Thay Đổi FULL – Chương 61: Nói Chuyện Yêu Đương
Edit: Chou
Beta: Qiongne
Hai người tránh đầu sóng ngọn gió trong thang máy, sau khi qua cơn buồn cười, lại bắt đầu cãi nhau vì một cái áo sơ mi rốt cuộc có đáng giá nhiều tiền như vậy không.
Chu Sanh Sanh khăng khăng chắc chắn: “Bác sĩ Lục, anh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”
Lục Gia Xuyên: “Trong lòng tôi nghĩ quẩn bao nhiêu bao nhiêu mới có thể cướp bóc đến em chứ?”
“Em…em thì làm sao? Cướp bóc em sao lại là nghĩ quẩn trong lòng?”
“Bởi vì trên mặt em có viết hai chữ to: Tôi nghèo.”
Chu Sanh Sanh trợn trắng mắt nhìn lên bầu trời: “Trên đầu anh mới viết ba chữ to: Tôi đê tiện ấy!”
Lục Gia Xuyên nhìn kỹ cô một lát, gật đầu: “Đúng là em có hơi đê tiện.”
Chu Sanh Sanh…
Chu Sanh Sanh cắn răng nhìn chằm chằm anh, xoa xoa bàn tay, duỗi cánh tay: “Bác sĩ Lục, có phải anh cũng muốn thử mùi vị bị ném qua vai không?”
Lục Gia Xuyên không thèm sợ sự uy hiếp của cô, liếc mắt nhìn cô một cái, tay đút túi quần, cực kì bình tĩnh lựa chọn làm lơ cô.
Nhưng mà cô nhắc tới cú ném qua vai, giờ phút này, trong đầu anh lóe lên một hình ảnh rất lâu trước kia.
Cùng trong một trung tâm thương mại, cùng là tầng ba, cùng là ngoài cửa rạp chiếu phim quen thuộc, từng có một người phụ nữ bất chấp hậu quả xông lên phía trước, một cú ném qua vai quăng cô ả đào mỏ ngã xuống đất.
Anh ngẩn ra, mày nhíu chặt, nhìn lại người phụ nữ bên cạnh.
Dù đã qua hơn nửa năm, ký ức anh không còn quá rõ ràng, nhưng chiêu thức đó, từng cử động như một bộ phim hoàn toàn trùng khớp với nhau.
Thang máy dừng lại ở tầng một, cửa mở.
Chu Sanh Sanh ra trước hai bước, thắc mắc quay đầu hỏi: “Anh không ra hả?”
Sắc mặt Lục Gia Xuyên phức tạp, bước đến cạnh cô, nói hai câu không thể hiểu được: “Chiêu vừa rồi của em học với ai vậy?”
Chu Sanh Sanh sửng sốt: “Cái gì?”
“Cú ném qua vai kia…” Lục Gia Xuyên im lặng một lát, “Trông rất quen.”
Chu Sanh Sanh: “Tae Kwon Do đều cùng một kiểu, ném qua vai còn có thể ném ra kiểu gì khác sao?”
Là vậy sao? Chỉ là một sự trùng hợp?
Lục Gia Xuyên chăm chú nhìn cô một lúc, do dự phút chốc, lại gác cảm xúc khác thường này qua một bên.
Anh đã rất lâu không còn nhớ đến người phụ nữ tên Chu An An kia, từ khi gặp lại Tiết Thanh Thanh, cuộc sống hàng ngày của anh lại lần nữa trở nên tươi sáng.
Như vậy cũng tốt.
Trong mắt anh chỉ nên còn lại người này, những thứ khác đều lau dọn sạch sẽ.
Nghĩ thế, anh bỗng duỗi tay xách cổ áo cô: “Em đi đâu?”
“Ra khỏi trung tâm thương mại.”
“Mặc như vậy ra ngoài?” Anh liếc Chu Sanh Sanh, ghét bỏ chiếc áo sơ mi bị nhiễm bẩn cà phê của mình: “Đi thay quần áo trước đã.”
“Em không cầm tiền!” Chu Sanh Sanh lập tức nhấn mạnh.
“Không sao.” Lục Gia Xuyên hơi hơi mỉm cười, lấy tiền trong túi quần ra, nhét vào tay cô: “Tôi cho em mượn trước.”
“…” Quá vô sỉ.
Nói như vậy không sai.
Nhưng khi Chu Sanh Sanh tức giận đi theo Lục Gia Xuyên vào cửa hàng quần áo nam, thấy nhân viên bán hàng nhiệt tình chào đón, chờ anh thay quần áo xong vừa dán đến gần sửa sang cổ áo, vừa duỗi tay tỉ mỉ vuốt thẳng nếp uốn trước ngực anh, nội tâm bỗng chốc không cân bằng.
Chị gái à, chị đang làm gì?
Rốt cuộc là bán quần áo hay nhân cơ hội sờ soạng bác sĩ Lục?
Vì thế khi chị nhân viên bán hàng vòng sang phía sau Lục Gia Xuyên, lại bắt đầu tiếp tục sửa sang từ cổ áo đến mông, Chu Sanh Sanh đột nhiên chạy qua, mặt không đổi sắc vỗ tay chị ấy ra.
“Để tôi, để tôi.”
Cô đẩy chị nhân viên ra, tiếp nhận công việc của chị ấy, tỉ mỉ giúp Lục Gia Xuyên sửa sang lại, thuận tiện cảnh giác nhìn chị nhân viên vài lần.
Người đàn ông đối diện chiếc gương sạch sẽ không một hạt bụi, ánh mắt dừng trên bóng dáng đang giúp anh xử lý quần áo, hơi dừng lại, khóe môi ẩn ẩn lan ra một nụ cười nhàn nhạt, như được lấy lòng bởi bộ dáng che chở con cái của cô.
Vì thế lúc Chu Sanh Sanh ngẩng đầu nhìn vào gương, đã bị ý cười nhợt nhạt kia làm kinh hãi.
Lục Gia Xuyên đang cười?
Tay cô còn đang dừng ở vạt áo sơ mi của anh, luống cuống phủi hai cái, thu về cũng không được, tiếp tục gác ở đó cũng không được.
Ánh mắt hai người va chạm trong gương, giằng co trong thời gian ngắn.
Chị nhân viên bán hàng: “…”
Vì sao bán quần áo còn bị đút cơm chó T-T….
Im lặng một lát, Lục Gia Xuyên nhìn người trong gương, thản nhiên hỏi: “Cái này được không?” Người đàn ông dáng người cao lớn, mông hẹp chân dài, cổ áo mở một nút, bên trong thấp thoáng khiến người ta không kìm được tìm tòi…
Chủ Sanh Sanh mặt đỏ tai hồng dịch tầm mắt sang chỗ khác, lắp bắp nói: “Rất, rất tốt.”
Vì bị sắp đẹp mê hoặc, cô không hiểu vì sao hơi lúng túng, giả vờ không thèm để ý, muốn che giấu đi.
Lục Gia Xuyên ồ một tiếng: “Khá tốt? Khá tốt vậy thì mua đi.”
Chị nhân viên bán hàng kịp thời chen miệng: “Hôm nay cửa hàng có hoạt động, một món đồ được giảm giá 10%, cái áo này giá gốc là 800, sau khi giảm còn 720, vô cùng có lời!”
Chu Sanh Sanh nháy mắt bứt ra từ trong sắc đẹp, thò tay bới móc quần áo anh: “Nè nè, em mới nhận ra, mặc quần áo này làm anh béo lên, không xứng với phong thái ưu nhã, khí thế oai hùng của bác sĩ Lục! Cởi ra cởi ra, chúng ta thử cái khác xem!”
Lục Gia Xuyên: “…”
Anh rút lại tiền từ tay Chu Sanh Sanh, trả tiền rời đi.
Chu Sanh Sanh mặt như đưa đám đi theo sau anh lẩm nhẩm: “Lương một tháng chỉ có 3000, tiền thuê nhà 1800, tính cả tiền điện nước sinh hoạt cũng chỉ dư lại không đến 1000.
Hôm nay mua một cái áo sơ mi 720, tháng này tổng cộng chỉ còn 280 để sống.
Một ngày ba bữa ăn mì gói cũng mất 10 đồng, ba mươi ngày ít nhất 300 đồng, cho nên em đến phân cũng không ăn được, ăn nhiều nhất là Phúc Mãn Đa…”
Bị cô lẩm nhẩm đến não đau nhức, Lục Gia Xuyên dừng lại, câu “vốn không bắt em bồi thường” đã đến bên miệng lại bị nuốt trở về.
Anh bỗng nhiên có một ý tưởng tốt hơn.
Vì thế khi ra khỏi trung tâm thương mại, dưới ánh sáng năm giờ chiều, Lục Gia Xuyên quay đầu cắt ngang lời lảm nhảm phiền toái của người phụ nữ này.
“Tiết Thanh Thanh.”
“A?” Gương mặt cô vẫn đang đắm chìm trong nỗi đau khổ chưa thể tiêu tan.
“Tuy cái áo em bồi thường này giá cả vẫn thấp hơn cái áo ban đầu.” Anh giọng điệu bình thường, lại mang theo điểm nhẹ nhàng không giải thích được, “Nhưng vì tình nghĩa hàng xóm tốt đẹp, tôi tình nguyện từ bi cứu vớt em một chút.”
“Cho nên anh quyết định không đòi tiền em?” Chu Sanh Sanh lập tức thay sang biểu cảm nịnh nọt.
Lục Gia Xuyên hơi mỉm cười, chớp chớp mắt: “Như vậy sao được? Làm người phải có nguyên tắc, tiền áo sơ mi vẫn phải trả.”
“…” Sắc mặt lại suy sụp.
“Nhưng mà anh có thể giúp em nhận thầu đồ ăn tháng này.” Anh dù bận vẫn ung dung bước xuống bậc thang, phong thái nhàn nhã dạo phố, “Vì vậy Tiết Thanh Thành, mấy ngày còn lại tới nhà tôi ăn cơm đi.”
Gì?
Chu Sanh Sanh ngơ ngác theo sau, cho nên bắt cô bồi thường áo, sau khi bồi thường táng gia bại sản xong, anh lại rủ lòng thương xót, mời cô ăn cơm mỗi ngày?
Cô phát hiện mình hơi không theo kịp logic của bác sĩ Lục.
Chỉ là ánh sáng đầu hè ấm áp dịu dàng, lan tràn đầy đất, khiến cho bóng hình bác sĩ Lục cũng trở nên dịu dàng.
Cô nhắm mắt theo sau anh, nhìn anh thỉnh thoảng lại quay đầu chê cười một câu: “Người phụ nữ chân ngắn.”
Rõ ràng cô nên tức giận phồng má, giờ lại không hề tức giận, chậm rãi nhếch miệng cười rộ lên.
Khi bác sĩ thấy nụ cười này, ánh mắt híp lại: “Tiết Thanh Thanh, em rất thích nghe tôi mắng à?”
“Đúng vậy, rất thích.” Cô Chậm rì rì giương mắt nhìn anh, cười hì hì nói: “Đặc biệt thích bộ dạng ngoài miệng mắng em, trong mắt lại tràn đầy tình yêu thương của anh.”
“…” Bác sĩ nhìn cô một lát, “Tiết Thanh Thanh, em thiếu chút phí khám bệnh này thì nói sớm đi.
Ở gần được ưu tiên, tôi xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, khám mắt miễn phí cho em không thành vấn về.”
“Vậy ở gần được ưu tiên, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, anh cho em xem cơ bụng cơ ngực có được không?”
“…Biến”
“Ha ha ha ha ha.”
Tiếng cười điên cuồng của cô hấp dẫn ánh mắt của người qua đường, mà bác sĩ một bên lảm nhảm kêu mất mặt, liều mạng đi về phía trước, một bên lại miệng một đằng trong lòng một nẻo thỉnh thoảng dừng lại, xác nhận cô có theo kịp không.
Chu Sanh Sanh không xa không gần đi sau anh, nhìn bóng ánh anh bị ánh mặt trời chiếu lên chân cô ôn như không gì sánh được, bù lại tất cả thời gian đã bị bỏ lỡ.
Cô rũ mắt nhìn mặt đất, bật cười từ đáy lòng.
Bác sĩ nhìn có vẻ dung dữ, thật sự là một trong số ít những người dịu dàng cô gặp được trong đời.
Thứ được che giấu dưới vẻ ngoài gai góc sắc nhọn là một linh hồn khiến người ta mê đắm vô cùng.
Vì thế dưới sự phàn nàn ghét bỏ lần nữa của bác sĩ, cô bỗng nhẹ nhàng chạy lên, không nói lời nào kéo đầu ngón tay út của anh, nắm chặt.
Giọng nói bác sĩ đột nhiên im bặt, giống như bị điện giật, run rẩy một chút, lại không hề động đậy.
Anh thậm chí không quay đầu lại, không lập tức nhìn cô, chỉ chậm rãi, từ từ đỏ mặt.
“Tiết Thanh Thanh, chủ động như vậy trên đường cái, em quá thích tôi phải không?” Người nào đó vẫn còn mạnh miệng.
“Đúng vậy, cực kỳ thích anh.” Cô phá lệ thành thật, cười hì hì lôi kéo tay anh, lắc lắc tay đi về phía trước.
“Nếu anh không thích em, thì sẽ ném em ra.”
“Em cho là tôi không dám sao?” Ngoài miệng nói vậy, nhưng tay lại nắm chặt.
Không chỉ một đầu ngón tay, anh thậm chí bao phủ toàn bàn tay cô, sau đó thu hẹp mười ngón tay, nắm tay cô trong đó.
Chu Sanh Sanh chăm chú nhìn tay hai người nắm chặt chẽ, cười thò lại gần: “Nói một đằng nghĩ một nẻo, nhỉ bác sĩ Lục?”
“Tôi quan tâm lòng tự trọng của con gái, miễn cưỡng thỏa mãn em một chút, lát nữa sẽ bỏ em ra.” Anh điềm tĩnh tự nhiên nói.
Chỉ là lát nữa này của anh, chờ lâu thật lâu, vẫn chưa chờ được anh bỏ ra.
Lục Gia Xuyên hơi mất tự nhiên đỏ mặt, bởi vì đây là lần đầu tiên anh dắt tay người khác trên đường.
Không, đây hẳn là lần đầu tiên dắt tay con gái.
Cái tay kia bóng loáng mềm mại, nhỏ nhắn, như của trẻ con.
Nhưng anh nắm tay cô, cảm nhận được nó, đột nhiên nhận ra không phải mình đang nắm tay, mà là một trái tim không phòng bị, thẳng thắn thật thà mềm mại nhiệt tình.
Dừng một chút, anh lặp lại ba chữ giữa môi, nhẹ nhàng không tiếng động.
Tiết Thanh Thanh.
Cái tên tầm thường như vậy, con người tầm thường như vậy, không hiểu sao có thể để lại dấu vết khó phai trong lòng anh, chỉ cần vừa nhìn thấy cô, nhớ về cô, sẽ cảm thấy lòng sụp đổ.
Nghiêng đầu nhìn cô, cái đầu nhỏ xinh, gương mặt bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng anh vẫn không nhịn được mà thích cô.
Lục Gia Xuyên kéo người phụ nữ vóc dáng nhỏ nhắn này bước đi, cong khóe môi.
Bước đi, trái tim tan chảy.
Bước đi, mặt trời lặn xuống núi..