Bạn đang đọc Mặt Tôi Luôn Thay Đổi FULL – Chương 39: Tự Mình Thể Nghiệm
Editor: MC.Weed
Beta: Qiongne
Sắp, sắp thay đổi mặt?
Chu Sanh Sanh ngồi xổm tại chỗ, đại não trống rỗng khoảng hai giây, ngay sau đó, ánh mắt của cô chợt trầm xuống.
Được rồi, muốn thay đổi thì thay đi! Không biết cô lấy dũng khí từ đâu ra, giống như có một nguồn năng lượng đột ngột ập đến, tâm địa cô bỗng dưng trở nên hung ác, cắn chặt răng rồi quay đầu chạy về phía trước, trước khi cây dùi cui điện rơi xuống người mình, đánh một gậy vào cổ nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ giống như hiệu ứng quay chậm xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống đất, qua một lúc mà cơ thể vẫn không nhúc nhích.
Cô ngồi xổm xuống lay người đàn ông đang nằm trên mặt đất: “Ông không sao chứ?”
Người đàn ông không có sức lực ngẩng đầu lên nhìn cô, đầu lưỡi có chút không linh hoạt: “Cô, cô đi đi…”
Cô dừng lại một chút, cảm giác được luồng nhiệt kia đang có xu hướng giảm xuống, nhưng vẫn đỡ ông ta dậy: “Muốn đi thì đi cùng nhau!”
Cô để cơ thể ông ta dựa vào người mình, từng bước một đi ra ngoài, khi đi tới cửa hàng, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, tay giật lấy túi nilon trong tay người đàn ông kia, lấy ba hộp thuốc bên trong ra nhìn tên trên vỏ.
137, tất cả đều là thuốc dị ứng cho trẻ em.
Cô lấy tờ một trăm từ trong túi ra, cầm lấy tờ năm mươi nhân dân tệ đặt ở quầy, sau đó xoay người đỡ ông ta đi ra khỏi cửa.
Người đàn ông vẫn nhìn cô, im lặng, đôi mắt hơi tối sầm lại.
“Hành động này không được tính là trộm đồ.” Cô nhẹ giọng thì thầm nhưng không nhìn ông ta.
Bầu trời đêm nay nhiều mây, chắc mưa lớn sắp đến, sắc trời mờ mịt, trong không khí có một cảm giác áp lực khó hiểu.
Chu Sanh Sanh đỡ người đàn ông đến bên cạnh xe đạp của mình: “Ông có thể tự ngồi lên không?”
“Cô đi đi, đừng quan tâm đến tôi.” Người đàn ông dựa vào tường, cơ thể không còn chút sức lực thở hổn hển.
Cô nắm lấy tay lái, nhìn thẳng về phía trước, cũng không quay đầu lại mà nói, “Lên xe, tôi không có nhiều thời gian.”
“……”
“Tôi nói, lên, xe.” Vẻ mặt cô trở nên nghiêm khắc
Người đàn ông dựa vào bức tường, từ từ ngồi ở phía sau.
“Ôm chặt lấy, đừng để ngã xuống đất.” Chu Sanh Sanh dặn dò hai câu, sau đó bắt đầu dùng hết sức mình mà đạp xe.
Cơn mưa này vẫn không rơi xuống, mặt của cô vẫn không có gì thay đổi, chỉ là dòng nhiệt trên đỉnh đầu vẫn chưa tan, giống như lúc nào cũng có thể tụt xuống một cách bất ngờ.
Cô đi ngược chiều gió đêm, nhìn hàng câu đối mùa xuân cùng đèn lồng đỏ treo dọc khu phố, vậy mà trái tim cô không có nơi nào để trú ngụ, chỉ liên tục hướng về phía nơi ông ta đang sống.
Cô biết ông ta đang ở trạm phế liệu, vì vậy cô rẽ tay lái sang hướng sườn núi dốc.
Ngay khi vừa đến đỉnh dốc, cô có thể nghe thấy đằng chân trời có tiếng sấm vang lên ầm ầm, có chút đáng sợ.
Mà khi cô quay đầu lại nhìn, ở khu vực phía dưới đã bắt đầu đổ mưa.
Tuy nhiên, trên đỉnh dốc lại không có mưa.
Không biết vì sao khu vực cô đang đứng không có mưa, vẫn khô ráo như trước.
Chu Sanh Sanh ngơ ngác đỡ xe đạp đứng yên tại đó, chần chờ đưa tay sờ sờ mặt.
… Vẫn không thay đổi.
Người đàn ông ngồi ở phía sau từ từ xuống xe, theo tầm mắt của cô nhìn về phía xa xa kia, đó là nơi mà hai người họ vừa rời đi.
Ông ta dừng lại một chút, cho rằng trong lòng cô đang tò mò vì sao dưới sườn dốc trời mưa mà trên đỉnh dốc lại không có mưa.
“Phía đông trời mưa, phía tây vẫn nắng.” Thật kỳ quái, một người thô tục như ông ta còn có thể đọc ra một hai câu thơ.
Chu Sanh Sanh không có thời gian suy nghĩ vì sao ông ta có thể đọc thơ, chỉ ngơ ngác đứng một chỗ, nhìn trận mưa lớn ở phía xa kia.
Nếu như, cô nói nếu như trước khi cô rời khỏi Lục Gia Xuyên, biết sẽ có một trận mưa lớn bất ngờ, mà trước lúc đó tìm được một khu vực không có mưa gần đó, cô có thể rời nơi có mưa lớn này đến nơi không có mưa kia không?
Nếu vậy thì cô hoàn toàn có thể tránh được cơn mưa đó.
Nếu vậy thì cô có thể giữ lại khuôn mặt mà anh luôn quen thuộc.
…
Chu Sanh Sanh giống như là bóng người bị máy ảnh chụp được, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, trái tim giống như đang che chở một chú chim non, từng chút từng chút vùng vẫy, giãy dụa, rục rịch, sơ sẩy một cái là có thể bay ra khỏi ngực.
Tại sao trước đây không nghĩ đến điều này?
Người đàn ông thu gom sắt vụn nhìn bóng của cô nghiêng nghiêng, không ổn định mà do dự, một giây sau đột nhiên thấy cô cười ha ha.
Ông ta bị dọa cho sợ hãi, đứng ở đó không biết nên làm như thế nào.
Cô nhân viên cửa hàng tiện lợi này càng ngày cười càng lớn, giống như mới trúng năm trăm vạn sổ xố, cười xong lại bắt đầu oa oa hét to, từng lời nói đều tràn ngập vui sướng.
Cô đột nhiên nghiêng đầu nhìn ông ta, ánh mắt sáng như một ngôi sao trong đêm tối.
Cô nói, “Ông có biết không? Tôi đã tìm ra một bí mật rất đáng kinh ngạc! ”
“Tôi không cần chạy trốn nữa!”
“Về sau tôi có thể ở lại nơi này!”
Dần dần thì đôi mắt tràn ngập niềm vui đó lại tràn đầy nước mắt.
Cô đứng trong bóng tối, khung cảnh là trận mưa xa xôi, đèn đường gần đó chiếu sáng, đỉnh đầu là bầu trời đêm biến ảo, dưới chân là sườn dốc nghiêng.
Nhưng biểu cảm trên gương mặt của cô lại làm cho người ta có một loại ảo giác, tựa như cô đang đứng trên sân khấu vô cùng huy hoàng, trong mắt có hào quang làm động lòng người vượt qua tất cả.
Cuối cùng cô cũng yên tĩnh lại, đứng một chỗ cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Cô nói, “Tôi muốn quay lại.”
Nhưng khuôn mặt đó đã biến mất, làm sao cô có thể quay trở lại?
*-*
Chu Sanh Sanh theo người đàn ông đi vào một gian lều nhỏ, trong phòng tràn ngập sắt vụn rách nát mà ông ta thu gom được, nhưng trên mặt đất không có một hạt bụi nào, vách tường cũng được dán kín báo sạch sẽ.
Cậu bé của ông ta nằm yên tĩnh trên một chiếc giường nhỏ với hai gối trên giường, và rõ ràng là mỗi đêm họ đều ngủ cùng nhau.
Chu Sanh Sanh thấp giọng hỏi hắn: “Cháu trai của ông? ”
Người đàn ông chậm rãi lắc đầu.
“Vậy, là con trai ông?” Cô ấy có chút chần chừ.
Trả lời câu hỏi của cô vẫn là cái lắc đầu như cũ.
Chu Sanh Sanh đến gần một chút, thấy cậu bé ngủ không được ổn định, sắc mặt ửng hồng, trên trán còn đổ mồ hôi, trên gò má có mụn nước to bằng hạt đậu.
“… Dị ứng đậu phộng.” Người đàn ông nhẹ giọng nói, trên mặt xuất hiện sự áy náy, “Tôi không chú ý đến chai sữa có hạt đậu phộng, đưa cho cậu bé uống, kết quả là…”
Chu Sanh Sanh dừng một chút, cũng không quay đầu lại hỏi: “Trước khi trộm nên cân nhắc khẩu vị.”
“…” Ông ta có vẻ chần chừ, bởi vì cô lại biết chuyện ông ta ăn cắp sữa.
Cô lấy thuốc mỡ ra khỏi túi nhựa, nhìn kỹ hướng dẫn rồi bôi nó cho cậu bé.
Cậu bé mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn chằm chằm cô cũng không sợ sệt, chỉ dụi dụi mắt lại nhìn người đàn ông phía sau cô, sau đó tươi cười giang tay: “Chú…”
Chú?
Chu Sanh Sanh một lần nữa nhìn thấy ngón út thứ sáu của ông ta.
Người đàn ông đi đến bên giường, ôm lấy cậu bé, rõ ràng là một người thô lỗ dơ bẩn, nhưng không biết tại sao khi đối xử với đứa trẻ này như biến thành một thiên thần, một người hiền lành nhân từ.
Ông ta thì thầm: “Hạo Hạo, cảm ơn dì đi.”
“Tại sao lại nói cảm ơn?” Cậu bé tên Hạo Hạo trừng mắt tròn xoe nhìn ông ta, rồi quay sang nhìn Chu Sanh Sanh.
Người đàn ông không trả lời, chỉ lặp lại câu vừa rồi: “Trước tiên hãy nói cảm ơn đi.”
Hạo Hạo rất nghe lời ông ta, gật gật đầu, lại cười ngọt ngào với Chu Sanh Sanh: “Cảm ơn dì.”
Chu Sanh Sanh đứng ngây người tại chỗ, nhìn người đàn ông dỗ dành cậu bé ngủ thiếp đi, sau đó dẫn cô đi ra khỏi túp lều nhỏ.
Cô biết, ông ta cố ý để cho cô nhìn thấy Hạo Hạo.
Ông ta không muốn cô nghĩ rằng ông ta là một kẻ trộm không có đạo đức.
Dưới bầu trời đêm, cô và ông ta đứng trước túp lều nhỏ cũ nát này, xa xa là ánh đèn đuốc của mọi nhà, phía dưới trời vẫn đổ cơn mưa.
Gần đó là khu vực rách nát này, trạm phế liệu bẩn thỉu, túp lều nhỏ nghiêng ngả, không ít nhà dân lân cận đều đã chuyển đi, hiển nhiên mảnh đất này sắp được cải tạo.
Người đàn ông đứng một lúc lâu rồi nhẹ giọng nói, “Không phải tôi cố ý ăn trộm đồ.”
“Chỉ là ông không nuôi nổi Hạo Hạo.
”
“…” Ông ta hơi dừng lại một chút, gật đầu, “Đúng vậy, tôi không nuôi nổi nó.
Tôi tiết kiệm chi phí nhặt ve chai, thu gom phế liệu, cuối cùng cũng có thể gửi nó đến học tập tại trường mẫu giáo, nhưng những thứ khác tôi không thể chu cấp được nữa.”
“Ông vẫn chưa nói mối quan hệ của hai người là gì.”
Một khoảnh khắc im lặng, cô nghe người đàn ông nói, “Chúng tôi không có quan hệ gì.”
“…”
“Khi thằng bé được tám tháng tuổi, tôi đang tìm trong đống rác thải ở thùng rác dưới cầu vượt thì nghe thấy tiếng khóc của thằng bé.
Lúc đó mới phát hiện có một đứa trẻ bị người ta ném vào một cái hộp giấy dưới chân cầu, quần áo mặc trên người đều là đồ tốt, không biết vì sao lại bị người ta vứt bỏ.
”
“Sau đó tôi nghĩ, để thằng bé ở nơi đó nhất định sẽ gặp nguy hiểm, trời lạnh như vậy, mà thằng bé vẫn còn nhỏ xíu, căn bản sẽ không chịu nổi được bao lâu.
Tôi đưa thằng bé về nhà và nghĩ rằng chờ đợi cho đến khi trời sáng sẽ đưa nó đến đồn cảnh sát.
”
“Nhưng thằng bé lại dùng ánh mắt ngoan ngoãn nhìn tôi, thấy tôi đến gần nó cũng không khóc, tôi không có sữa, cũng không có thức ăn cho trẻ em trong nhà.
Tôi nấu chút canh gạo cho thằng bé uống, nó uống một hơi sạch bát, còn ôm đầu ngón tay tôi cười khanh khách.
”
Giọng nói của người đàn ông mang theo một chút ý cười, nhưng ẩm ướt rồi hạ thấp xuống: “Khoảnh khắc đó tôi mới phát hiện ra rằng thằng bé, thằng bé cũng giống như tôi…”
Ông ta vươn tay về phía Chu Sênh Sanh, rõ ràng ngón út không được trọn vẹn.
“Tôi nghĩ rằng nó là một món quà mà ông trời ban tặng.
Ngón tay út của tôi dài trên tay nó.”
—— Mà nó, lớn lên ở trong vòng tay của tôi.
Sau đó ông ta lưỡng lự, muốn giữ đứa bé thêm một ngày, nhưng một ngày trôi qua, lại muốn ở bên thêm một ngày nữa.
Cứ như vậy ngày này qua ngày khác, đợi đến khi ông ta ý thức được mình luyến tiếc Hạo Hạo rời đi, Hạo Hạo cũng đã không thể rời khỏi ông ta.
Rốt cuộc bọn họ là ai cứu ai, ngay cả chính ông ta cũng không thể nói rõ.
“Trước kia tôi luôn cảm thấy sống cuộc sống như thế này, có thể sống bao lâu hay bấy lâu, nếu ngày nào đó chết đi, vậy thì chết là được rồi, dù sao sống cũng không tốt hơn chết bao nhiêu.
Nhưng sau có nó ở bên, tôi cảm thấy cuộc sống này như có thêm hy vọng.
”
“Tôi muốn nhìn thấy thằng bé lớn lên, muốn nhìn thấy thằng bé học tập chăm chỉ, muốn cùng thằng bé sống, cùng thằng bé sống thật tốt.”
Người đàn ông lấy một cuốn sách từ giỏ tre bên tường, là một cuốn sách rách nát 《 300 bài thơ Đường 》. Ông nói: “Tôi bắt đầu học đọc sách và dạy thằng bé ấy đọc sách. Tôi bắt đầu đi thu nhặt một số cuốn sách cũ mà tôi có thể đọc.
Tôi vốn không biết chữ, chỉ có thể cùng thằng bé học ghép vần, học viết chữ…”
Ông ta bắt đầu câu chuyện không có ai đáp lại, trình tự cũng có chút hỗn loạn, nhưng khi nói, trên gương mặt già nua của ông ta cũng nổi lên nụ cười kỳ dị.
Chu Sanh Sanh thấp giọng hỏi ông ta: “Nhưng mà ông đã nghĩ đến việc, nếu như ông không thể cho thằng bé một cuộc sống tốt nhất, thì giải pháp tốt nhất là đưa thằng bé vào trại trẻ mồ côi?”
“Tại sao tôi lại không nghĩ đến nơi đó chứ? Tôi không nỡ.
Căn bản là tôi không nỡ!” Ông ta kích động, ném cuốn sách vào giỏ tre, hai tay nắm chặt, “Thằng bé sẽ khóc, sẽ kêu tôi đừng nên vứt bỏ nó…”
Chu Sanh Sanh nhìn ông ta, nhìn nước mắt trong suốt quanh mắt ông ta rồi im lặng.
Có lẽ không phải là chưa từng tìm làm ra lựa chọn tốt cho nhau, nhưng rốt cuộc có tình cảm nên không dứt bỏ được.
Một lúc lâu sau, người đàn ông lại bình tĩnh lại, từ trong ngực lấy ra một tờ báo nhăn nhúm.
Chu Sanh Sanh nhận lấy, thấy phía trên có dòng chữ tìm người, một đôi ông bà già đang tìm kiếm cháu trai mình thất lạc đã được ba mươi tám tháng, đặc điểm là… Sáu ngón.
Thời gian trên báo viết là nửa năm trước, nếu tìm được người trong năm nay sẽ được số tiền tạ ơn rất lớn.
Có thể thấy được, gia cảnh của hai vị lão nhân là không tồi.
Chu Sanh Sanh yên lặng nhìn tờ báo kia, rồi lại yên lặng trả lại tờ báo cho ông ta.
Đại khái là con cái phát hiện đứa nhỏ bị tàn tật, tuổi còn quá trẻ, không rõ lý lẽ, bỏ rơi đứa nhỏ.
Nhưng hai vợ chồng già không nỡ, cho nên lại đi ra tìm cháu trai.
Những việc như vậy trên tin tức xã hội xuất hiện rất nhiều.
Dưới bầu trời đêm, Chu Sanh Sanh suy nghĩ thật lâu, nghiêng đầu nói với người đàn ông: “Ông có nghĩ đến việc, có đôi khi thật sự yêu một người, phương pháp tốt nhất không phải là cố gắng giữ lại, mà là cho người đó một khả năng tốt hơn, để người đó có được một cuộc sống rộng lớn hơn? ”
“Nói thì được nhưng làm thì khó.” Lời nói của người đàn ông có chút ý tứ trào phúng.
Chu Sanh Sanh dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Tôi không phải là người đứng nói chuyện không đau thắt lưng, tôi đã tự mình trải qua.
”
Vô số lần.
Cô quay đầu lại nhìn Hạo Hạo trong túp lều, cân nhắc một lát, gằn từng chữ từng chữ: “Thằng bé coi ông như là tấm gương, mọi hành động hay cử chỉ của ông, thằng bé nhất định sẽ bắt chước.
Vì vậy, hôm nay ông ăn cắp, ngày mai thằng bé cũng có thể sẽ ăn cắp.
Hôm nay ông đi cướp, ngày mai thằng bé cũng có thể cướp.
Mặc dù tôi đã giúp ông, nhưng tôi biết tôi thực sự đã làm sai điều gì đó, con người không bao giờ có thể mang một quân cờ tình yêu để làm lá chắn cho một cái gì đó trái với lương tâm và đạo đức.
”
“Thằng bé bị bệnh, ông sẽ ăn cắp thuốc.
Nếu thằng bé đói, có phải ông định đi ăn cắp đúng không? Nếu trong tương lai ông không thể chi trả học phí cho thằng bé thì ông sẽ ăn cắp thứ gì đây? Nhiều tình huống bất ngờ như vậy sẽ xảy ra, nếu ông không có khả năng giải quyết, chẳng lẽ trộm cắp sẽ giải quyết mọi vấn đề?”
“Các nhu yếu phẩm của cuộc sống, ông vẫn có thể đáp ứng thằng bé.
Nhưng linh hồn cần chất dinh dưỡng, lấy tình trạng hiện tại của ông…”
Chu Sanh Sanh còn chưa nói xong, chỉ nhìn ông ta một lát, xoay người muốn rời đi.
Cô cũng có cuộc sống của mình, chính mình còn chưa sống tốt, làm sao có bản lĩnh nhúng tay vào cuộc sống của người khác?
Đi vài bước, cô nghe loáng thoáng thấy phía sau truyền đến hai chữ nhẹ giọng: “Cảm ơn.
”
Cô vẫn không quay đầu lại, một đường đi xuống sườn dốc, sau đó quay đầu nhìn lại.
Trên cao có một túp lều nhỏ, không có gió và mưa, không có ánh trăng, không có sự giàu có, không có huy hoàng, nhưng có một người nhặt rác cùng tình yêu với một đứa trẻ lạ.
Cuộc đời này con người sẽ trải qua rất nhiều tình cảm, cô tin tưởng, tình yêu của ông ta dành cho Hạo Hạo cũng không hề nông cạn so với tình yêu của mình dành cho Trịnh Tầm và Lục Gia Xuyên.
Cho nên, có thể nói trên đời này thật sự không phân biệt được tuyệt đối thiện ác, người tốt người xấu, thiên đường địa ngục, thật sự chính là một ý nghĩ sai nhất thời mà thôi.
Người đàn ông đó đang ở trong khu vực màu xám, trong khu vực mà cô không biết làm thế nào để xác định.
Quay đầu lại, Chu Sanh Sanh hít sâu một hơi, ngẫm lại xem chính bản thân mình đang ở đâu? Muốn thắng trò chơi tình ái này với bác sĩ kia, thật đúng là con mẹ nó xa xôi.
Đặc biệt, trước mắt còn mang khuôn mặt già nua của bà lão mặt vàng bốn mươi tuổi này.
Nhưng phải làm thế nào bây giờ? Khi cô nhớ đến bác sĩ đáng yêu, ngay cả khuôn mặt cũ xấu xí này cũng không thể không mỉm cười giống như cô gái trẻ.
Tính đi tính lại đi, khó khăn hơn nữa cũng phải làm.
Sau khi tất cả, cô vẫn có một mùa xuân dang dở cần rất nhiều thể lực còn chưa hoàn thành nữa..