Đọc truyện Mật Tình – Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ! FULL – Chương 72: Là Tao Đã Giết Diệp Phỉ Phỉ!
Năm năm trước.
“Dung Nhi, mẹ xin lỗi.
Bao năm qua là Tiểu Huyên vẫn ở bên cạnh mẹ.
Dù rằng mười mấy năm đầu mẹ đối xử không tốt với nó, thậm chí còn mắng chửi, đánh đập nó! Mà con bé vẫn luôn yêu quý, kính trọng mẹ.
Không biết từ khi nào- mẹ đã coi con bé như con ruột của chính mình.
Nhìn vào đôi mắt trong suốt, ngây thơ của con bé, mẹ không thể nào lừa dối nó được nữa! Là hai mươi năm trước mẹ làm chuyện hồ đồ.
Mẹ sẽ đi xin lỗi Tần lão gia, Tần phu nhân, đem tất cả sự thật nói cho họ.
Con được họ nuôi dưỡng từ nhỏ, họ sẽ không bạc đãi con đâu! Mẹ sẽ ăn chay niệm phật suốt quãng đời còn lại cầu phúc cho các con!
Thiên thần bé bỏng của mẹ, mẹ yêu con.
Diệp Phỉ Phỉ.”
Tần Gia Dung nhận được tin nhắn từ số điện thoại của Diệp Phỉ Phỉ, vốn định đi shopping cùng mấy người bạn, vội vã đánh xe ngược hướng quay về Tần gia.
Diệp Phỉ Phỉ mang theo thở dài một hơi khoan khoái, sự thậy trong đáy lòng- cuối cùng bà đã có thể đem tất cả phơi bày ra ánh sáng- kể cả người kia từ đầu đến cuối bày mưu lệnh cho bà làm theo.
Bà khẽ lẩm bẩm,
“Tiểu Huyên à, chờ đến khi con làm nhiệm vụ xong, mẹ thật sự sẽ mất con, mẹ sẽ buồn lắm! Nhưng mẹ không hối hận, vì sẽ có nhiều người yêu con hơn tình cảm hẹp hòi, ích kỷ này của mẹ.
Nếu mẹ sớm nói ra, con sẽ không phải chịu nhiều đau khổ đến thế…”
Diệp Phỉ Phỉ đang định bước vào, thì tiếng “Kít…..” xe làm bà giật mình đứng lại.
Tần Gia Dung khuôn mặt dữ tợn, vặn vẹo mở cửa ô tô bước ra, không kịp để Diệp Phỉ Phỉ phản ứng đã lôi tay bà, đẩy vào trong xe.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong mười giây, ngay cả Diệp Phỉ Phỉ cũng không tưởng được.
Đến khi bà sực tỉnh thì chiếc siêu xe đã lao vun vút trên đường lớn.
“Dung Nhi, con- muốn làm gì…? Mẹ là mẹ của con….”
“Bà im miệng cho tôi! Bà không có tư cách xưng mẹ con với tôi! Đồ gái điếm rẻ tiền!”
Khuôn mặt Diệp Phỉ Phỉ hiện lên vẻ đau đớn, kèm theo đó là thất vọng.
Đau đớn vì con gái ruột không chịu nhận mình.
Thất vọng vì con gái bà trở lên bất hiếu như thế…
“Dung Nhi, mẹ sai rồi! Mẹ biết, mẹ không có tư cách van xin con tha thứ, mẹ chỉ mong con bình an sống hết quãng đời còn lại….”
Tần Gia Dung giận dữ, nhấn thẳng ga, xe lao với tốc độ ánh sáng trên con đường.
“Bà ngậm miệng lại cho tôi! Nếu muốn tôi bình an sống thì tốt nhất đem theo con khốn Diệp Hàm Huyên đó cút đi một nơi thật xa mà sống, đừng bao giờ quay về Tần Gia nữa!”
Xe đi với tốc độ quá nhanh, thỉnh thoảng lại có những khúc cua, khiến Diệp Phỉ Phỉ cảm giác nôn nao, thấp giọng nói, “Dung Nhi à, mẹ cầu xin con, dừng xe lại đi! Mẹ sẽ nói tất cả với Tần gia, mọi tội nghiệp mẹ sẽ gánh hết.
Năm xưa là mẹ sai, đem con và Tiểu Huyên đánh tráo với nhau.
Con bé mới là hậu duệ đích thực của Tần gia….”
“Kít….”
Tiếng thắng xe gấp vang lên.
Cả người Diệp Phỉ Phỉ không cài thắt lưng xe, theo quán tính đâm thẳng vào phía trước, đầu đập vào cửa kính thật mạnh.
“Ah…..” Diệp Phỉ Phỉ kêu lên, đầu óc choáng váng một mảng tăm tối.
Tần Gia Dung không để tâm vết máu trên đầu Diệp Phỉ Phỉ, lập tức ra ngoài xe, mở cửa phía bà, lôi bà khỏi xe.
Đây là quãng đường vắng ít người qua lại, một bên là biển, một bên là rừng.
Tiếng sóng dồn dập vào đê biển, dưới ánh chiều tà tạo cho người ta cảm giác ghê rợn….
“Bà đi theo tôi! Nhanh lên!”
Tần Gia Dung cộc cằn lôi Diệp Phỉ Phỉ đang choáng váng như một con nhái- mà quên mất một điều- đây là người mẹ thân sinh của cô ta!
“Chậm thôi Dung Nhi, đầu mẹ đau quá…” Diệp Phỉ Phỉ vừa đi vừa thở hổn hển nói.
“Được rồi! Dừng ở đây đi!”
Tần Gia Dung đột ngột dừng chân, buông Diệp Phỉ Phỉ ra, cả cơ thể bà không trọng lượng ngã nhào xuống mặt đất đen.
“Con…con muốn làm gì? Mau, mau, mau đưa mẹ về Tần gia!”
“Đến giờ phút này bà còn không lo cho cái mạng già của mình à? Tại sao bà phải giúp con khốn chó chết ấy chứ? Tôi- mới là con ruột của bà này!” Tần Gia Dung gào lên như một con thú hoang.
Rồi đột nhiên cô ta chuyển giọng cười khinh, “Đúng rồi! Chắc bà lại muốn lạt mềm buộc lạt chặt dùng chiêu này gài tôi đún không? Nói đi, bà muốn bao nhiêu tiền? Tôi đều có thể cho, với điều kiện CÂM và CÚT!”
Diệp Phỉ Phỉ cổ họng đắng chát! Xem đi! Đây là đứa con tốt bà sinh ra!
“Haha…Nghiệp chướng, nghiệp chướng! Quả báo, đúng là ông trời trừng phạt ta!”
“Bà nói nhảm gì vậy? Mau ra một con số đi! Tối nay tôi còn phải đi ăn với cha mẹ.” Tần Gia Dung thấy thái độ của bà thì đáy lòng có phần hoảng sợ, nhưng vẫn trấn an nói.
“Haha, tiền? Con tưởng ta cần tiền của con sao? Con lầm rồi! Ta càng không thể để con đi sai nữa! Ta quyết định rồi! Phải nói chuyện này cho Tần gia!”
Diệp Phỉ Phỉ trầm giọng nói, khuôn mặt bà nghiêm túc đến đáng sợ.
Bà cố gắng chống đỡ thân mình, ngồi dậy, từng bước, từng bước lết ra khỏi khu rừng.
“Con không đưa ta đi, ta có chân có tay, ta tự đi!”
Tần Gia Dung mắt thấy bà đi càng ngày càng xa, nghĩ đến cuộc sống vinh hoa phú quý bấy lâu của cô ta sẽ biến mất, cô ta sẽ sống ở chốn hôi hám, bẩn thỉu, bị mọi người dè bỉu là đứa con hoang.
“Không được! Diệp Phỉ Phỉ, đứng lại!”
Tần Gia Dung bừng tỉnh, lấy từ trong túi xách ra một con dao sắc bén, đuổi nhanh theo Diệp Phỉ Phỉ.
“Ah…Đừng lại đây!”
Diệp Phỉ Phỉ dù đã cố gắng hết sức chạy nhưng vẫn không nhanh bằng Tần Gia Dung, thấy con dao sắp đâm về phía mình, theo quán tính đưa tay ra đỡ.
“Bà mau đem sự thật năm xưa cút khỏi đây! Tôi sẽ tha cho cái mạng già của bà!” Tần Gia Dung cay nghiến nói, lúc này trong mắt cô ta chỉ có hư vinh, thù hận, vốn xem nhẹ tính mạng của Diệp Phỉ Phỉ.
“Con…Con mau buông dao ra, mẹ…mẹ là mẹ của con! Năm xưa mẹ đã sai, bây giờ sẽ không để con lại sai nữa…”
“Nếu bà đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa….”
Tần Gia Dung nghiến răng nói, đâm mạnh con dao về phía bụng Diệp Phỉ Phỉ….
“Ah….”
Cơn đau từ bụng ập tới khiến Diệp Phỉ Phỉ đột nhiên thông suốt rất nhiều, bà hồi tưởng lại những việc mình đã làm….
Hoá ra bà chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác….
Chỉ là quân cờ mù quáng đắm chìm trong tình yêu của y- rồi bị chính nó thiêu rụi…
“Mẹ yêu con Dung Nhi….” Diệp Phỉ Phỉ chuyển hướng, đẩy chiếc dao đâm càng mạnh vào bụng mình, thoáng chốc máu tươi đã chảy lênh láng khắp một vùng đất…
“Bà muốn chết!Bà điên rồi!” Tần Gia Dung la toáng lên.
“Đừng động…Tôi chở bà đi bệnh viện…Đừng động….”
Tần Gia Dung lương tâm trỗi dậy- nhưng đã muộn! Diệp Phỉ Phỉ dùng chút sức lực cuối cùng của mình, rút thẳng con dao ra ngoài! Máu cũng theo đó mà ra….
“Ahh……Bà..bà….”
“Dung Nhi, hãy để ta dùng sinh mệnh này, dập tắt đi hận thù trong con….”
Vừa nói, thân thể của bà ngã xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng trời mờ mờ mới mọc, khẽ lẩm bẩm gì đó, rồi bất động, mắt cũng không nhắm nổi….
…….
“Mày, là mày giết mẹ!”
Tần Gia Dung cười như ma quỷ vang vọng khắp căn phòng, “Phải, là tao đấy! Tao đã giết Diệp Phỉ Phỉ, bà ta đáng chết!”.