Đọc truyện Mật Tình: Nguyện Cả Đời Chỉ Yêu Em – Chương 5
“A…a…a” Tần Linh lắc đầu, mồ hôi khiến mái tóc đen của cô dính lên má, thân thể mảnh mai thừa nhận từng cú đánh mãnh liệt của thiếu niên.
Cuối cùng Tần Thụy rùng mình một cái, khao khát tích trữ nhiều năm rốt cuộc cũng hoàn toàn được thỏa mãn, sau khi đem tinh dịch nóng bỏng bắn vào nơi mềm mại siết chặt đến mê hồn kia, cậu mới lưu luyến mà rút ra.
Lúc này người thiếu niên mới nhìn người dưới thân một cái. Gương mặt cô đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, trên mắt vẫn còn lưu lại vệt nước mắt. Cậu cúi đầu dịu dàng hôn lên mắt cô rồi xoay người sang nằm bên cạnh ôm chặt cô vào lòng.
Tần Thụy vùi đầu vào tóc cô, ngửi được mùi hương thoang thoảng thì mỉm cười hạnh phúc ôm cô đi vào giấc ngủ.
…
Trời mờ sáng.
Tần Linh mở mắt, nhìn tình cảnh trước mắt khiến mặt cô đỏ bừng. Cô xích lõa nằm trong lòng một thiếu niên. Thân thể trẻ trung của cậu cũng xích lõa. Nơi nam tính đã được ăn no. Khuôn mặt vô cùng đẹp của cậu bình lặng như một thiên sứ.
Trên giường vô cùng hỗn loạn, chỗ nào cũng có dấu vết của hoan ái.
“A!” Cô kêu khẽ một tiếng, khẽ động thân, cơn đau truyền tới từ hạ thân. Cô xoa xoa trán. Mặc dù hôm qua Tần Thụy đã ép buộc cô nhưng cô không thể phủ nhận bản thân mình cũng đã lạc lối trong đó. Chuyện bây giờ cần làm là phải giải quyết việc này như thế nào?
Hôm qua Tần Thụy bị sốt cao, cô không biết cậu có nhớ mình đã làm chuyện gì với cô không nữa.
Tần Linh suy nghĩ một lát, cô thấy trước tiên mình cần rời khỏi nơi này, nếu may mắn, có thể Tần Thụy sẽ không nhớ việc hôm qua. Cô thầm hi vọng là vậy.
Nhìn thiếu niên vì sốt cao vẫn đang trầm trầm ngủ, Tần Linh nhẹ nhàng ngồi dậy, nhanh chóng lấy quần áo mặc vào tử tế rồi đi ra khỏi phòng.
Khoảng 2 tiếng sau khi Tần Linh rời khỏi, cũng trong căn phòng ngủ hoa mỹ rộng rãi đó, hai mắt đang nhắm chặt của người thiếu niên tuấn mỹ nằm nghiêng trên giường dần dần mở ra. Mái tóc vàng che nửa đôi mắt hẹp dài mỹ lệ. Chăn màu đen chỉ đắp tới bụng, lộ ra thân trên hoàn mỹ của thiếu niên. Da thịt phơi bày trong không khí tản ra ánh sáng của người trẻ tuổi.
Thiếu niên cầm một chiếc di động, dán lên tai, khóe miệng có tia ý xuân khó có thể thấy được.
Một lúc sau khi tiếng di động vang lên vẫn không có người bắt máy. Thiếu niên gọi lại lần nữa vẫn không được.
Ánh mắt đạm mạc của cậu dần dần thâm trầm, gò má vốn hồng hào của thiếu niên tái nhợt đi. Cậu nắm chặt di động đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch, ánh mắt hiện lên tia u ám bắt buộc phải có được.
…
Tần Linh thở dài nằm trên bàn làm việc. Tuy rằng trong cơ thể vẫn còn không thoải mái nhưng cô vẫn phải phải đi làm a. Đã nghỉ một ngày rồi không thể tiếp tục nghỉ dạy nữa. Bỗng cô chợt nhớ ra hôm qua nhiều chuyện xảy ra bất ngờ nên cô vẫn chưa xin phép hiệu trưởng được nghỉ dạy vì thế cô vội vàng đi đến phòng hiệu trưởng.
Vừa bước lên cầu thang thì nghe tiếng bước chân vang lên.
Cô giương mắt, thân thể giống như bị điện giật, vội vàng trốn ra sau cầu thang. Cô nhẹ vỗ lên ngực, nhắm mắt dựa vào bức tường lạnh như băng, cảm thấy tim đang đập loạn.
Cậu ta đi học, nhưng sao cô có thể đối mặt đây?
Nói cô vô dụng cũng được, nhưng bảo cô thật sự xem như không có việc gì mà đối mặt với cậu ta thì cô vẫn không làm được a. Ít nhất là hiện tại cô vẫn không dám đối mặt với cậu ta.
Tiếng bước chân đi xuống rồi biến mất. Tần Linh thở phào nhẹ nhõm, đứng lên muốn đi ra ngoài. Nhưng vừa dời được một bước thì thân thể liền cứng đờ. Tần Thụy đang đứng trước mặt cô, đôi mắt lợi hại nhìn cô chằm chằm.
Cô kêu nhỏ, trong mắt chứa đầy sự giật mình không thể giấu diếm. Cô lui lại, lưng dán lên trên bức tường lạnh băng.
“Sao lại trốn tôi? Cô giáo…” Hai chữ cuối cùng rất nhẹ, rất lạnh. Trong mắt thiếu niên là băng hàn thấu xương.
Tần Linh cười gượng, cô lảng tránh ánh mắt của cô, nhỏ giọng hỏi: “Em hết sốt chưa?”
Nghe được câu hỏi của cô thì cậu nở nụ cười lạnh, giọng nói châm biếm: “Sao? Cô vẫn còn quan tâm đến tôi sao? Sau khi lên giường với tôi lại trốn tránh bỏ đi? Đây là hành vi mà một cô giáo nên có sao?”
Tần Linh ngạc nhiên mở lớn mắt, kinh ngạc lúc nãy còn chưa lui đi thì sự khiếp sợ lại lần nữa tràn ngập đôi mắt cô. Mặc dù vẫn ôm hi vọng mong manh nhưng khi nghe chính cậu nói ra câu đó, cô vẫn khó có thể tiếp thu được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập hoảng hốt. Đôi mắt đen nhánh phản chiếu bóng dáng băng lãnh của cậu. Gương mặt tái nhợt khiến cậu đau lòng. Nhưng nhớ lại cô vẫn không muốn chấp nhận tình cảm của cậu thì sự phẫn nộ che lấp toàn bộ suy nghĩ trong lòng.
Ánh mắt điên cuồng của Tần Thụy khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi. Tần Thụy như vậy thật xa lạ.
“Tần Thụy, em căn bản không biết mình đang nói gì đâu.” Giọng Tần Linh hơi run run, nói thật bây giờ điều cô muốn làm nhất chính là rời khỏi nơi này.
Thế nhưng một đôi tay có lực đã mạnh mẽ ép cô trên tường.
Trong đôi mắt đen như mực của thiếu niên là hai đóa hoa lửa, đốt cháy da thịt cô.
“Lên giường với tôi là điều mà cô giáo rất khó thừa nhận sao?” Thiếu niên nói, đầu đã cúi xuống, hôn lên ngực cô.
Tuy cách lớp áo ngực nhưng vẫn không ảnh hưởng đến cảm xúc mà chàng trai mang đến cho cô.
“Tần Thụy, em… A…!” Cô ra sức giãy dụa nhưng người thiếu niên này cao to như thế, huống hồ chi lúc này cô cảm thấy cả người không khỏe nên sức lực đôi với cậu mà nói như châu chấu đá xe mà thôi. Trước ngực rất nhanh ẩm ướt một mảng lớn, đóa hồng mai mẫn cảm đã cứng lên dưới lưỡi của thiếu niên, đứng thẳng bên dưới lớp áo lót. Lần vải bị thấm ướt trở nên trong suốt, cơ hồ thấy rõ màu nội y bên trong.
Cái lưỡi tàn sát của thiếu niên vẫn không ngừng liếm cắn. Ngực cô càng ngày càng ướt, vải áo dính sát vào da khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Đầu lưỡi lướt qua ngực khiến cô như bị điện giật.
Vừa mới niếm qua tình dục Tần Linh có chút không chịu nổi, phía dưới của cô đã thấm ra chất lỏng ẩm ướt.
“Tần Thụy, buông ra… Em căn bản không biết mình đang làm gì đâu… A…” Cô thở gấp, không dám lớn tiếng.
Tựa như kháng nghị, thiếu niên cắn lên ngực cô một cái.
Tiếng bước chân vang lên, Tần Linh dùng hết sức lực đẩy thiếu niên ra, đi về phía người đang tới.
Cô nhanh chóng ôm lấy người kia. Trong vô thức, cô cảm thấy người này có thể dựa vào.
Lục Phòng cầm lấy vai cô, “Tiểu Linh, em làm sao vậy?” Anh ngẩng đầu, giật mình. Bởi vì anh nhìn thấy dưới cầu thang mờ tối có một thiếu niên đang đi tới.
Thiếu niên cắn chặt môi, dùng ánh mắt tối tăm nhìn anh và Tần Linh trong lòng anh.
Lục Phong nhíu mày. Trực giác cho thấy thiếu niên trước mắt này và Tần Linh có chuyện gì đó. Anh cúi đầu, nhẹ giọng hỏi, “Có chuyện gì vậy Tiểu Linh?”
Tần Linh ngẩng mặt lên, lộ ra nụ cười như hoa yếu ớt, “Không có gì đâu sư huynh. Chúng ta đi thôi.” Lúc nói chuyện cô vẫn không nhìn về phía trước.
Lục Phong lại nhẹ nhíu mày. Nhưng anh vẫn gật đầu, giương mắt nhìn Tần Thụy, “Đã vào học, em còn chưa vào lớp à?” Trong giọng nói mang theo uy nghiêm của trưởng bộ môn.
“Đi thôi.” Anh cúi đầu, dịu dàng nói với Tần Linh rồi đỡ cô lên lầu.
Tần Thụy đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng lưng của hai người. Trong đôi mắt hẹp dài có một tia tối tăm, hai tay nắm chặt lộ rõ gân xanh.
Tần Linh lấy sách che trước ngực mình. Một bên ngực vừa lạnh vừa ẩm, bị nước miếng thấm ướt nên vải áo dính sát vào ngực cô, rất khó chịu.
“Sao vậy? Không thoải mái à?” Lục Phong phát hiện ra sự bất thường của cô. Ánh mắt anh nhìn vào cuốn sách cô vẫn cầm trên tay. Nhìn chằm chằm vào vị trí có vẻ không đúng lắm nên anh dời tầm mắt, nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của cô.
Cô hôm qua không đi dạy, không phải là bị bệnh chứ?
“A, không, không có.” Tần Linh ôm chặt sách, “Lát nữa em có giờ. Đây là giáo án.” Trên mặt cô có chút không được tự nhiên.
Lục Phong không nói gì, nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt dịu dàng có chứa lo lắng.
“Hôm qua…”
“Hôm qua…” Hai người cùng nói rồi nhìn nhau cười.
“À…” Tần Linh kêu một tiếng, thấy mình luống cuống nên vội vàng che giấu, “Hôm qua em có việc gấp nên không kịp xin nghỉ…”
“Ừm, chiều nay em có rãnh không, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa.”
Tần Linh hơi khó xử, thật ra bây giờ cô cảm thấy thân thể không thoải mái lắm, chỉ muốn dạy xong tiết rồi về nhà nghỉ ngơi.
Nhìn ánh mắt khó xử của Tần Linh, Lục Phong hơi thở dài, anh cười dịu dàng nhìn cô, “Không sao đâu, hôm nào đi cũng được.”
“Em xin lỗi, sư huynh.” Cô hơi thở dài.
Anh cúi đầu xoa đầu cô, mỉm cười ấm áp, “Đã là sư huynh của em, có gì mà phải xin lỗi chứ.”