Đọc truyện Mạt Thế Xâm Nhập – Chương 36
Miêu Gia đã sớm chú ý tới Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải, cậu chính là một trong những người tình cờ chú ý tới thuật bắn súng của Phó Sử Ngọ.
Hơn nữa bất đồng với những người nhìn không ra huyền cơ trong đó, Miêu Gia có thể thấy được góc bắn của Phó Sử Ngọ đều đã trải qua tính toán công phu, cả alien hành động ra sao cũng có thể chuẩn xác tính ra.
Điều này làm cho tiểu cảnh sát bắn súng hạng bét đương trường đứng hình như nhìn thấy người cõi trên. Có thể căn cứ vào quỹ đạo vận động rồi nổ súng trước không tính cái gì, nhưng có thể bức mục tiêu đâm đầu vào nòng súng mới là điều nghịch thiên á!
Miêu Gia xem như một thiên tài đặc biệt được chiêu mộ vào hệ thống cảnh sát để làm việc.
Bản thân cậu kỳ thật là lớn lên trong cô nhi viện, điều kiện viện phúc lợi của họ coi như không tồi. Có một nhà từ thiện quyên tặng phòng máy tính, điều này giúp cậu từ nhỏ xíu đã có cơ hội tiếp xúc máy tính. Miêu Gia rất có thiên phú trên phương diện này, còn nhỏ đã có thể tự biên soạn code, nhưng vì trẻ người non dạ, cuối cùng lợi dụng thiên phú của mình chọt trúng họa trời giáng.
Lúc cảnh sát dựa theo địa chỉ id đến bắt cũng thấy sợ ngây người, đứa bé này cả thanh thiếu niên cũng chưa tính nữa, nhiều lắm chỉ coi như một nhi đồng hơi lớn thôi.
Lúc ấy bởi vì tuổi cậu còn nhỏ, cuối cùng bị phạt rất nhẹ, chỉ quản giáo mà thôi.
Nhưng đoạn thời gian quản giáo này lại làm Miêu Gia nghẹn khuất gấp trăm lần, mỗi ngày lao động không cho đụng máy tính, không thua gì khổ hình.
Cuối cùng nhi đồng hơi lớn mà chỉ số thông minh cao này nhạy bén nghĩ ra một cách, lấy kỹ thuật máy tính của mình ra bù hình phạt, mà đặc biệt lúc đó hệ thống cảnh sát rất yêu quý tài năng của cậu nên cũng đồng ý. Chờ chấm dứt quản giáo, Miêu Gia đã có kinh nghiệm, liền trực tiếp đi cửa sau mà vô trường cảnh sát.
Vì không để xã hội có thêm một thành phần khủng bố không thể kiểm soát, Miêu Gia tuy tuổi còn nhỏ lại đặc biệt được trường cảnh sát vui vẻ tiếp thu, cuối cùng tốt nghiệp rồi liền phân về quê quán cũ làm việc.
Miêu Gia luôn là một người không thích tiêu hao thể lực, lúc còn ở trường lại dùng lời ngon ngọt lấy lòng giáo viên, để mấy giáo viên này mắt nhắm mắt mở mấy thành tích bắn súng thể lực vân vân của cậu.
Cậu lúc còn đi học cũng kiến thức qua thuật bắn súng lợi hại của mấy thiên tài, nhưng lôi thiên tài kia ra so với Phó Sử Ngọ trước mặt, quả thực là cám xú mà!
Bản thân Miêu Gia thuộc loại chuyên kỹ thuật nên không có chút sức chiến đấu, bất kì thời điểm nào cũng làm công tác hậu cần, bảo cậu anh dũng chiến đấu chỉ có nước đi chịu chết. Trước kia Miêu Gia chạy vào kho trung tâm đã đến đơn vị chính phủ tương ứng của mình để lăn lộn chút quần áo thức ăn, hiển nhiên không ai quan tâm liền bất mãn rời đi.
Đại bộ phận nhân viên ngoại cần của hệ thống Cảnh sát đều hy sinh, tại kho trung tâm đều là nhân viên văn chức hành chính an bài vào đầu tiên. Bọn họ có chút kỹ năng sống còn tệ hơn cả Miêu Gia, cũng làm thằng nhóc kiêu ngạo này chướng mắt. Nghĩ đến những người thân phận xấp xỉ cậu giá trị vũ lực lại chẳng hơn cậu được bao nhiêu này, Miêu Gia dứt khoát rời khỏi kho hàng chính phủ an trí, lăn lộn vào mấy kho hàng khác.
Cái laptop cậu mang theo này là siêu máy tính nhờ quan hệ kiếm người đặt làm, tính năng ưu dị cực kì. Miêu Gia ru rú trong kho hàng, mỗi ngày ăn bánh uống nước, trừ đi ngủ ra chính là lợi dụng laptop thông qua internet quân đội, mượn vệ tinh để coi các loại tin tức trong thế giới internet vẫn chưa hoàn toàn biến mất bên ngoài.
Bởi vì tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Miêu Gia càng hiểu biết sự biến hóa của thế giới hơn so với những người đang lo sợ bất an trước ngày mai và tương lai mịt mờ tối tăm trong kho hàng.
Lợi dụng vệ tinh quân sự, cậu cũng thấy được dị động của triều alien, quân đội không vì triều alien mà sớm bố trí khiến Miêu Gia có cảm giác không ổn cùng tuyệt vọng.
Hỗn chiến đêm qua làm Miêu Gia thấy được hy vọng, nếu quân đội quyết định tử thủ kho trung tâmVân thành, như vậy đầu nhập vào thế lực tương đối mạnh hơn đi, tối thiểu có thể giữ cái mạng nhỏ này.
Vì thế thấy Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải chú ý đến thực vật biến dị, Miêu Gia cảm thấy cơ hội biểu hiện đã tới!
Thế nhưng, không ngờ hai người này không hòa đồng gì hết, rất tổn thương tâm hồn yếu đuối của thiếu niên nha _ Miêu Gia khóc thầm thành sông. (nội lưu thành hà)
Đường Húc Hải từ chối cho ý kiến trước biểu hiện trắng trợn muốn dựa dẫm của Miêu Gia, Phó Sử Ngọ lại cảm thấy hơi rung động với đề nghị của Miêu Gia.
Hiện tại trừ mỗi ngày có thể coi TV trong quân doanh, bọn họ một chút tin tức bên ngoài cũng không chiếm được khiến Phó Sử Ngọ thực bất an, có lẽ có thêm một nhân viên tình báo cũng không tồi?
Phó Sử Ngọ nhìn nhìn Đường Húc Hải, ánh mắt Đường Húc Hải cũng xẹt qua y một cái, không thể nhận ra khẽ gật đầu một chút. Hắn hiển nhiên cũng có ý tưởng này, chỉ là hắn không có khả năng trực tiếp chấp nhận ý muốn đầu nhập của Miêu Gia như vậy. Chấp nhận dễ dàng thế, Miêu Gia cái thằng nhãi ranh thoạt nhìn nhanh nhẹn này rất có khả năng sẽ khinh thường bọn họ, về sau không dễ quản giáo. Hơn nữa đối với loại nhãi ranh miệng lưỡi trơn tru quá mức này, Đường Húc Hải ngứa tay muốn hung hăng dạy dỗ một phen, làm cho chúng biết cái gì mới là phong cách quân nhân.
Miêu Gia trong lúc mình không biết gì cả đã bị Đường Húc Hải đóng dấu tân binh mới vào nghề, không lâu sau bi thương bắt đầu chịu đựng các loại huấn luyện cực kỳ tàn ác, trên danh nghĩa viết “Huấn luyện tự bảo vệ mình ”!
Ba người chạng vạng này nơi nào cũng không đi, mãi cho đến tối Ôn Triệu Minh chấm dứt du thuyết trở về, ba người còn trong buổi giảng giải của Miêu Gia về tình huống bên ngoài. Mà lúc Ôn Triệu Minh điều khiền xe lăn sắp hết điện trở về, nghe nội dung họ nói lại trước mắt sáng ngời trực tiếp gia nhập.
Miêu Gia lời ít mà ý nhiều tổng kết trọng điểm nãy giờ cho Ôn Triệu Minh nghe, còn đem hình ảnh cho anh nhìn.
“Thực vật phát sinh biến dị trễ nhất, trước đó, bị phân tử Nguyên ảnh hưởng biến dị đầu tiên là động vật, nhất là động vật có vú và chim chóc. Kỳ thật, bảy ngày đầu lúc mọi người cho rằng bùng nổ bệnh dịch phạm vi lớn, cũng đã bắt đầu xuất hiện động vật có vú cùng chim chóc tử vong số lượng khổng lồ, nhưng chuyện này nhưng không được chú ý và coi trọng. Thời điểm đó sự chú ý của mọi người chủ yếu đặt ở người phát bệnh, một nhóm khác thì chú ý hiện tượng thiên văn biến hóa.” Miêu Gia nói miệng khô, liếm liếm môi.
Phó Sử Ngọ nhìn cậu một cái, xoay người rót chút nước trên xe cho cậu.
“Cám ơn anh Phó.” Miêu Gia cả buổi chiều bị hai người liên tục tàn phá, chỉ được Phó Sử Ngọ quan tâm chút liền cảm động nói không nên lời.
Trực tiếp ực hết ly, Miêu Gia thở dài nói tiếp cho Ôn Triệu Minh nghe: “Sau đó gia cầm lại chết ngày càng nhiều, rất nhiều chủ xí nghiệp nuôi dưỡng không ngừng kêu khổ nên ban ngành liên quan mới hạ lệnh _ tất cả gia súc gia cầm đã chết, toàn bộ tiêu hủy ngay tại chỗ. Chuyện này lúc ấy cũng lên thời sự, chẳng qua chỉ nói thoáng qua, căn bản không có gì lớn.”
Ôn Triệu Minh hiểu rõ gật đầu _ lúc đó mọi người trong lòng khủng hoảng đều chú ý bệnh tình và hiện tượng thiên văn, ai ở không mà đi quan tâm gia súc gia cầm gì chứ.
“Động vật biến dị xuất hiện sớm nhất tại Hoa Hạ là ở vườn thú thủ đô.” Miêu Gia cắt một ít hình ảnh, hiện ra hình ảnh phóng to của một sinh vật to lớn, “Con gấu ngựa này, còn có con voi Châu Á này, sức mạnh đột nhiên tăng lên, phá sập phòng nhốt chúng nó rồi chạy ra ngoài. Sau lại còn có linh dương bị biến dị ra lực nhảy cực mạnh trực tiếp nhảy ra lan can.”
“Đây chỉ là sớm nhất.” Miêu Gia nhấn mạnh, sau đó lại cắt một tổ hình ảnh: “Nhìn cái này, đây đều là động vật dị năng ở tỉnh S cách tỉnh H gần nhất .”
“Động vật dị năng?! Cậu nói là dị năng?!” Ôn Triệu Minh kinh hô.
“Đương nhiên, chính là hai chữ này không sai.” Miêu Gia nghiêm túc gật gật đầu nói: “Tuy không biết phân tử Nguyên rốt cuộc làm sao mà khiến người biến dị và thức tỉnh dị năng, nhưng nó đối với tất cả sinh mệnh trên địa cầu đều công bằng. Không chỉ xuất hiện động vậtdị năng, thậm chí còn xuất hiện thực vậtdị năng. Hiện tại các khoa học gia căn cứ bước đầu phân chia, đem nhân loại và động vật thực vật thức tỉnh dị năng, phân thành nhân loại dị nguyên, động vật dị nguyên, thực vật dị nguyên. Chẳng qua người biết tin càng quen trực tiếp gọi là dị năng giả, thực vật dị năng, động vật dị năng.”
“Không chỉ thế, bọn họ thậm chí phân chia giới hạn chuẩn xác cho biến dị và dị năng. Nghe nói là căn cứ hàm lượng phân tử Nguyên trong cơ thể người để phán đoán, chẳng qua tiêu chuẩn này chưa được công bố, em còn chưa biết.” Miêu Gia bảo.
Ôn Triệu Minh kinh hãi nhìn cậu trai trên mặt còn mang nét ngây ngô, anh kỳ dị liếc nhìn Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ một cái.
Đường Húc Hải cùng Phó Sử Ngọ từ chạng vạng đến lúc anh trở về đã lãnh hội năng lực tìm kiếm tin tức siêu cường của đối phương, cho dù khiếp sợ cũng yên lặng nhịn được.
Ôn Triệu Minh chớp mắt mấy cái, rất nhanh trấn tĩnh lại. Miêu Gia là một nhân tài hết sức hữu dụng, nhưng phải kiểm soát được cậu, ít nhất không thể tùy tiện kinh ngạc không bình tĩnh trước mặt cậu.
“Thảm thực vật rừng rậm nguyên thủy tỉnh S có rất nhiều chủng loài, cho nên đại khái đó là nguyên nhân bên đó sớm xuất hiện động vậtdị năng nhất. Động vật dị năng ban đầu chỉ là động vật hình thể lớn, như hổ, sói, hươu, thẳng đến cuối cùng vườn nuôi trâu cũng biến dị…”
Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ trước đó đã nghe một lần, nhưng nghe lại vẫn cảm nhận được kinh tâm hoảng thần.
Ôn Triệu Minh khó khăn nuốt nước miếng: “Tôi nghĩ tôi cần tăng độ thuyết phục, tranh thủ càng nhiều người gia nhập vào đội của chúng ta.”
Đường Húc Hải trầm giọng nói: “Anh nói không sai. Nếu chúng ta rời khỏi Vân thành đến dã ngoại, trừ nguy cơ gặp phải triều alien ra, còn phải đối mặt nguy hiểm gặp phải thực vật cùng động vật dị năng!”
“Thực vật dị năng bây giờ còn chưa là uy hiếp nghiêm trọng nhất, phỏng theo chuyên gia suy đoán, trong thời gian ngắn trong thảm thực vật loài có thể xuất hiện dị năng chiếm tỷ lệ cực thấp. Mà hiện tại động vật cỡ lớn, trừ một ít mà con người nuôi, ngoài dã ngoại cũng rất ít, tỷ lệ gặp phải cũng không cao. Ít nhất xác suất nhỏ hơn gặp phải alien rất nhiều.”
Ôn Triệu Minh nghe vậy run run khóe miệng, đây đại khái là kết quả do mấy năm nay, nhân loại khai phá bốn phía quá độ đi?
Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính nói: “Trừ cái này ra, chúng ta còn phải tăng mạnh cải tiến xe nữa.”
Ôn Triệu Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua chiếc SUV gần như đã hoàn toàn thay đổi. Cả ngày nay, Đường Húc Hải làm ra thật nhiều nhánh sắt, trực tiếp dùng dị năng kim loại biến ra công cụ, gắn trực tiếp nhánh sắt vào chiếc SUV.
Hiện tại chiếc Volvo việt dã màu đen chỗ nào còn nhìn ra phong cách trầm ổn, cao sang xa hoaban đầu. Nó đã trực tiếp bị biến thành xe tù chở phạm nhân rồi.
Ôn Triệu Minh cũng cố không để bụng đau xót cho xe của anh mà quay ra hỏi: “Còn muốn cải tiến thế nào.”
Phó Sử Ngọ có điều suy nghĩ nhìn nhìn Đường Húc Hải, nói: “Tôi thấy chỉ cải tiến như vậy vẫn quá bảo thủ.”
“Bảo thủ?” Miêu Gia nhìn chiếc SUV không nói là phòng thủ kiên cố, nhưng ít nhất cũng là 360 độ không góc chết, vậy mà còn coi là bảo thủ à?
Đường Húc Hải ngược lại không nghi ngờ Phó Sử Ngọ, dù sao lúc trước Phó Sử Ngọ học thiết kế nội thất, tuy kém xa thiết kế công nghiệp, nhưng từ góc độ thiết kế sư mà nói có lẽ hắn quả thật không có sáng kiến như người ta?
Phó Sử Ngọ nói: “Đúng vậy, còn có thể táo bạo hơn chút.” Y quay đầu nói với Đường Húc Hải: “Anh đều đã dùng đến dị năng kim loại để cải tạo công cụ, vì sao không thể trực tiếp dùng để cải tiến chiếc xe này chứ?”
“Hửm?” Đường Húc Hải thẳng lưng hỏi: “Nói thử coi.”
Phó Sử Ngọ nghiêm túc nói: “Nếu bản thân SUV cũng là chế phẩm kim loại, vì sao không dùng năng lực của anh chỉnh thể cải tạo nó. Tôi thấy không gian xe có thể chỉnh thêm cao lên chút, không gian có thể tăng lớn, thùng xe phía sau có thể mở rộng thêm. Dị năng Kim loại nếu có thể thay đổi hoàn toàn thép mềm, như vậy cải tiến tôi nói anh hẳn cũng có thể làm được.”
Mắt Đường Húc Hải sáng rực lên, hắn gật gật đầu nói: “Cậu nói tôi đều chưa nghĩ tới. Tôi chỉ nghĩ làm sao biến cửa sổ xe càng rắn chắc, kỳ thật có thể chỉnh thể cải tiến một chút. Bumper xe cũng có thể thay đổi, loại hiện giờ cũng không chịu nổi va chạm mạnh.”
“Đúng rồi.” Miêu Gia nhịn không được chen vào: “Em từng coi một cái video trên mạng, nói là loại xe Hummer trực tiếp tông bẹp đầu xe khác, nó lại không bị sao hết.”
“Thành phần của loại xe kia phải là hợp kim đặc biệt đi?” Thân là nguyên chủ của chiếc xe, Ôn Triệu Minh nhịn không được trong lòng chùi mồ hôi, nói: “Loại SUV này thành phần kim loại không là hợp kim tintan cũng là hợp kim nhôm, thân xe chắc là thép tấm nghèo cacbon.”
Đường Húc Hải nghĩ nghĩ nói: “Tôi biết hợp kim cứng nhất là thép giàu C, chủy thủ quân dụng của tôi chính là dùng hợp kim này.”
Ngón tay Miêu Gia bay nhanh, rất nhanh liền vơ vét một đống tư liệu trên máy tính, cậu nói: “Hiện nay hợp kim cứng nhất trên thế giới là thép vôn-fram, loại này độ cứng rất cao, có thể so với kim cương. Kim loại đơn thể kiên cố nhất là Crom, mặt khác chống đạn hữu hiệu thì là sợi tổng hợp giữa…”
Miêu Gia không hổ với danh hiệu tình báo viên chuẩn xác định vị cho cậu, chỉ trong chốc lát liền lưu loát tìm ra một đống thứ.
“Ngừng!” Đường Húc Hải đau đầu đánh gãy cậu: “Tôi chạy đi đâu kiếm crom! Còn sợi tổng hợp chống đạn nữa… Cậu có biết quá rồi không, có thể gì gọi là phù hợp hoàn cảnh không hả?”
Miêu Gia ngậm miệng, ngượng ngùng nhìn hắn.
Phó Sử Ngọ bình tĩnh đẩy đẩy kính nói: “Anh có dị năng kim loại, cứ thử thay đổi thành phần hợp kim, nói không chừng có thể làm ra tài liệu càng rắn chắc.”
“Ừ.” Đường Húc Hải gật gật đầu: “Nếu điều kiện cho phép. Hiện tại chỉ có kim loại trên thân xe, sau này nếu có thể sưu tập càng nhiều kim loại, nói không chừng có thể cải tiến chiếc xe này thành xe thiết giápdi động.”
“Xe thiết giáp!” hai mắt Miêu Gia phóng kim quang, vẻ mặt thèm thuồng, độ tuổi này của cậu đúng là độ tuổi mê muội loại xe mộng ảo này.
Đây là giấc mộng tất cả mọi người hy vọng có thể thực hiện, làm một chiếc xe thiết giáp thuộc về chính họ.
Đường Húc Hải bắt đầu bắt tay tiến hành cải tiến toàn bộ xe SUV, Phó Sử Ngọ Miêu Gia cùng Đường Húc Hải từ bãi đỗ đẩy mấy chiếc xe bị vứt không có chủ nhân về. Đường Húc Hải thì thi triển dị năng kim loại trực tiếp biến những kim loại từ thân xe ban đầu của nó thành dạng mềm, sau đó trực tiếp gia cố vào thân chiếc SUV.
Đường Húc Hải cẩn thận cảm thụ, hắn khống chế các thành phần kim loại sắp xếp theo yêu cầu củahắn. Những khoáng vật không cần lò luyệnnóng, trực tiếp bị nặn thành thành phần hợp kim họ cần.
SUV thoát ly nguyên trạng của nó, biến cao hơn trước kia một ít, bumper càng thêm vững chắc, thân xe biến rộng, rương sau lớn hơn. Toàn thân xe đều dày lại, có thể so với xechống đạn, có thể nói là vũ trang đến tận răng.
Chẳng qua xe được cải tiến tới mức biến thành màu bạc sáng của hợp kim, nước sơn màu đen ban đầu biến mất chẳng còn dấu vết.
Đường Húc Hải bất mãn nhíu mày.
Phó Sử Ngọ an ủi nói: “Không sao, sau này tìm nước sơn sơn lại là được.”
Đường Húc Hải vẫn không cam lòng, hắn quật cường lấy tay đặt trên thân xe, trong chốc lát mặt ngoài xe liền biến thành bản phối màu, không ngừng chuyển sắc.
“Anh đang làm gì?” Phó Sử Ngọ tò mò hỏi.
“Tôi thử phủ bên ngoài một lớp màng kim loại.” Đường Húc Hải cắn răng, chỉ chốc lát đầu liền vã mồ hôi hột.
Các loại khoáng chất dưới sự thao túng dị năng của hắn biến ảo ra các màu khác nhau, hắn còn phải đảm bảo thành phần làm ra cuối cùng không thể ảnh hưởng đến độ rắn chắc của thân xe.
Phó Sử Ngọ lo lắng nhìn Đường Húc Hải dốc hết toàn lực, không làm được không bỏ qua. Y thầm than một tiếng, Đường Húc Hải quật cường thế nào y cũng không phải lần đầu lĩnh giáo.
Cải tiến chiếc xe vốn đã tiêu hao hầu hết tinh lực của Đường Húc Hải, khiến dị năng của hắn hao gần cạn kiệt. Mà giờ hắn lại bắt đầu tiến hành thao tác càng phức tạp, quả nhiên tìm đường chết thế nào thì chết thế đó mà.
Thẳng đến lúc Đường Húc Hải sắp thoát lực ngất xỉu, hắn mới phối được một màu hắn vừa lòng.
Đó là một tầng matte không phản xạ ánh sáng, hoàn toàn từ hợp kim biến thành, lại có hiệu quả như phun lên một lớp sơn.
Nhìn xe cải tiến màu xám bạc, Đường Húc Hải miễn cưỡng vừa lòng, hắn chép miệng nói: “Cứ vậy trước đi, chờ sau này đến quân khu, tôi tìm người quét thành hoa văn rằn ri cho tôi.”
Miêu Gia đi lên bày tỏ sùng bái: “Anh Hải anh rất trâu bò!” Cậu giơ ngón tay cái lên.
“Chứ gì nữa!” Đường Húc Hải ngạo nghễ hất cằm.
Nhìn hắn rõ ràng mệt không đứng nổi vẫn cứng đầu chống đỡ ở đây, Phó Sử Ngọ tức giận đẩy nhẹ hắn: “Mau đi ngủ đi!”
Đường Húc Hải khựng một chút, “A” một tiếng, quay đầu quát Miêu Gia: “Đi đi đi! Con nít con nôi cũng đi ngủ đi.”
Nói xong hắn liền lắc lư loạng choạng đi.
Miêu Gia thấy Đường Húc Hải “ngoan” như vậy thì kinh ngạc không ngừng. Phó Sử Ngọ thấy Đường Húc Hải đi rồi, nghiêng đầu lại xuyên qua mắt kính nhìn Miêu Gia.
Da Miêu Gia run lên, bật người nói: “Anh Phó, ngủ ngon!”
Miêu Gia chạy nhanh như chớp, Phó Sử Ngọ lúc này mới đi đến túi ngủ của mình.
Buổi tối này, y cùng Đường Húc Hải ngủ trên nền xi-măng ngoài xe, mà Ôn Triệu Minh và Miêu Gia thì ngủ trong xe.
Ngày hôm sau vì hôm trước cạn kiệtdị năng, Đường Húc Hải là người dậy cuối cùng.
Lúc hắn thức dậy, Phó Sử Ngọ vẻ mặt ngưng trọng bước nhanh tới, y thấp giọng nói: “Vừa rồi Liên trưởng Vương bảo tôi đi qua một chuyến, nói chúng ta mau rời đi đi.”
Tim Đường Húc Hải lập tức lộp bộp, sắc mặt ác liệt nhìn Phó Sử Ngọ.
Phó Sử Ngọ tâm tình trầm trọng, y gật gật đầu nói: “Đến lúc rồi.”
Miêu Gia lúc này cũng ôm máy tính từ trên xe nhảy xuống, đến cạnh hai người nói: “Anh Hải, anh Phó, triều alien bên ngoài hình thành thế hội tụ, di chuyển hướng về Vân thành. Thời gian không nhiều lắm, chỉ có một ngày là có thể tới phía Đông Vân thành!”
Phó Sử Ngọ hít mạnh một hơi: “Chỉ có thời gian một ngày?!”
Đường Húc Hải đấm một phát lên nền nhà, nền xi-măng thủng một hố nông: “Mẹ nó!”
“Anh Hải, mau quyết định đi?” Miêu Gia lo lắng nhìn hắn.
Sau khi Alien tiến hóa tổ chức mai phục trong đêm thất bại, kho trung tâm bên này an toàn không được bao lâu. Alien trong Vân thành sớm muộn gì cũng sẽ tiến hành công kíchlần nữa, đến lúc đó cùng lũ alien tụ lại ngoại ô phía đông trùng hợp hình thành thế vây kín, bọn họ có mọc cánh cũng trốn không thoát!
“Gọi Ôn Triệu Minh về đi! Nói với ảnh chuẩn bị xuất phát, có thể tìm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tìm không được thì không cần tìm nữa!” Phó Sử Ngọ dứt khoát quyết định.
Đường Húc Hải hít sâu một hơi, hắn bò ra khỏi túi ngủ nói với Phó Sử Ngọ: “Đổ đầy bình xăng, tùy thời chuẩn bị xuất phát!”
Ôn Triệu Minh sáng sớm liền đi ra ngoài du thuyết.
Trong thời gian ngắn ngủi, hắn liền thuyết phục được 7 người, trong đó có 3 dị năng giả, 4 biến dị giả.
Hiện nay đoàn thể nhỏ 4 người bọn họ, phân công tương đối rõ ràng: Đường Húc Hải phụ trách chiến đấu, Ôn Triệu Minh phụ trách bày mưu tính kế, Miêu Gia phụ trách công tác tình báo, chỉ có Phó Sử Ngọ nhìn như cái gì cũng không làm. Nhưng Ôn Triệu Minh thì cảm thấy Phó Sử Ngọ có chức vụ càng quan trọng hơn.
“Tôi có thể làm gì?” Phó Sử Ngọ mặt ngoài lạnh nhạt, thực tế trong lòng có chút bất an.
Nói thật, y thật cảm thấy mình không hữu dụng gì so với hai người có dị năng, thậm chí còn kém hơn cả Miêu Gia không có dị năng, điều này làm Phó Sử Ngọ rất mất mát.
“Anh chính là nhân vật linh hồn trong tiểu đoàn thể của chúng ta, không có tuyệt đối anh không được.” Ôn Triệu Minh thành khẩn nói: “Chỉ có anh ở mặt ngoài làm nhân vật trung tâm của đoàn thể này mới được.”
Phó Sử Ngọ lập tức ngây ngẩn cả người, y không hiểu gì hỏi: “Vì cái gì là tôi? Anh và Đường Húc Hải đều mạnh hơn tôi a!”
Đường Húc Hải có giá trịvũ lực mạnh, mà Ôn Triệu Minh tuy thân tàn tật nhưng cũng là dị năng giả, hơn nữa đầu óc của anh còn rất thông minh.
“Sử Ngọ, cậu có một tính chất đặc biệt hai người chúng tôi đều không có.” Đường Húc Hải gật đầu đồng ý nói: “Tôi cũng thấy an bài này rất thích hợp, tôi lo võ, lão Ôn lo văn, cậu thì đảm đương đầu não.” ( Trangki: là vua ấy hả 0.o)
Phó Sử Ngọ thấy Đường Húc Hải cũng nói vậy lại càng không hiểu tại sao.
“Tôi có tính chất đặc biệt gì?” Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính, hai mắt mờ mịt nhìn hai người.
“Chính là cái này!” Ôn Triệu Minh cùng Đường Húc Hải trăm miệng một lời nói.
“???” Bàn tay nâng kính của Phó Sử Ngọ khựng lại giữa chừng.
Vốn Phó Sử Ngọ đã có sẵn dáng vẻ lạnh lùng sắc bén tinh anh, hơn nữa không hiểu sao y lại có khả năng có thể dùng cảm giác của bản bóng dáng hưởng chung quanh. Năng lực này đôi khi mang đến cho người ta cảm giác áp bách uy nghiêm lạ thường, khiến người bị khí thế của y đè nén không thở nổi.
Ôn Triệu Minh cảm thụ điều này sâu nhất, anh nói: “Hai người chúng tôi cộng lại cũng không có lực chấn nhiếp bằng anh.”
“Đúng!” Đường Húc Hải cười thực tà ác: “Tuy chúng tôi cũng biết trên thực tế cậu là cái dạng gì, nhưng bề ngoài của cậu lại đủ sức lừa tình, đâm vào đây chính là tốt nhất.”
Phó Sử Ngọ lập tức giận sôi.
Có ý gì?! Nói y miệng cọp gan thỏ hả?!
“Đừng nóng, là đang khen cậu mà! Cái này gọi là thâm tàng bất lộ ~” Đường Húc Hải đem cánh tay đặt ở trên vai Phó Sử Ngọ.
Phó Sử Ngọ từ nhỏ đến lớn chưa từng cùng người kề vai sát cánh, động tác tượng trưng tình hữu tình như vậy lập tức làm Phó Sử Ngọ bụng đầy chán nản biến mất không còn một mảnh.
Y ngây người nhìn nhìn gương mặt tươi cười sáng sủa của Đường Húc Hải: “Thật sự khen tôi à?”
Đường Húc Hải không nhịn được cười, thanh thanh cổ họng, trịnh trọng lạ thường nói: “Thật mà, tính cách của cậu đôi khi còn quyết đoán hơn tôi và Ôn Triệu Minh, cậu biết thời điểm nào đưa ra quyết định thế nào là có lợi cho chúng ta, cho nên về sau chúng ta có chuyện gì liền thương lượng. Một khi có chuyện quan trọng, không thể quyết đoán, cậu có thể trực tiếp làm chủ.”
Phó Sử Ngọ nghe lời Đường Húc Hải nỗi lòng kích động, y từ nhỏ đến lớn cả tổ trưởng cũng chưa từng làm, giờ lập tức gánh vác trách nhiệm lớn như vậy, lập tức có một cảm giác hào khí ngất trời mãnh liệt.
“Ừ.” Phó Sử Ngọ gật đầu.