Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 140


Đọc truyện Mạt Thế Xâm Nhập – Chương 140

Miêu Gia sợ tới mức hồn phi phách tán, nhanh chóng lao xuống ôm lấy Ôn Triệu Minh.

Hai người cong cong vẹo vẹo rớt oạch xuống đất, ngã thành một đống. Vốn trang bị bay thuộc dạng cơ động, trừ cái đặc chế của Đường Húc Hải ra, đều chỉ có thể phụ tải 1 người, căn bản chịu không nổi trọng lượng của hai người.

Ngã lần này khá thảm, hai người hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.

Ôn Triệu Minh tỉnh táo lại, lăn qua một bên nhõm người dậy. Chi giả của anh bởi vì cú ngã này mà triệt để hỏng mất, Ôn Triệu Minh trực tiếp kéo hai chi giả đã vô dụng xuống, ném qua một bên.

Miêu Gia choáng váng ngồi dậy, trên vai Ôn Triệu Minh bị ăn mòn một lỗ rất lớn. cậu bò qua lấy ra túi cấp cứu xử lý một chút cho anh.

Ôn Triệu Minh vứt trang bị bay đã triệt để vô dụng trên người xuống, anh hơi tạm dừng rồi nói: “Em đi đi.”

Miêu Gia không rõ hỏi lại: “Đi đâu ạ?”

Ôn Triệu Minh bất đắc dĩ mỉm cười, nói: “Anh nói em tự đi đi, cứ để anh lại.”

Đầu Miêu Gia lập tức ù lên, rồi phẫn nộ mà quát: “Anh kêu em bỏ anh lại á?!”

Ôn Triệu Minh nói: “Coi như bảo toàn được một còn hơn, giờ chi giả của anh đã hỏng, trang bị bay cũng hư, căn bản không có cách nào đi tiếp được nữa.”

Miêu Gia vội la lên: “Em có thể cõng anh!”

Ôn Triệu Minh lãnh tĩnh nói: “Nếu em cõng anh, căn bản không có khả năng đuổi tới trong thời gian dự định. Đến lúc đó họ sẽ cho rằng hai chúng ta đều bỏ mạng. Em đi một mình trước, anh có thể tìm một chỗ nấp vào, chờ em trở về tìm anh.”

Miêu Gia bấu vào bao đựng lap một cái, cuối cùng kiên quyết nói: “Em không đi! Hoặc cùng đi, hoặc đều ở lại chỗ này hết.”

Ôn Triệu Minh bất đắc dĩ: “Đây là cách tốt nhất.”


Miêu Gia kích động quát lên: “Đừng cho là em còn nhỏ, anh liền trắng trợn mà lừa em! Anh như bây giờ, lỡ gặp nguy hiểm làm sao đây? Không có em chỉ còn mình anh, ăn cái gì uống cái gì chứ?!”

Vẻ mặt Ôn Triệu Minh dịu lại, nói: “Không sao hết, anh sẽ cố kiên trì. Liền tính đến lúc đó em không kịp trở lại anh cũng không trách em.”

Miêu Gia kích động đến khống chế không được, nước mắt lả chả rơi xuống.

Ôn Triệu Minh còn nói thêm: “Anh chỉ hy vọng, nếu em trở về, chờ tình thế ổn định rồi, giúp anh tìm người nhà, nếu có thể…. chiếu cố Thường Tĩnh Uyển một chút.”

Lời nói như dặn dò hậu sự này, khiến Miêu Gia khóc gần như luống cuống, sau đó cậu quay phắt lên, thét ầm: “Anh cứ chịu thua như vậy hả?! Anh như vậy căn bản là chờ chết, đúng không? Em không thèm nghe anh! Anh nếu không chịu đi theo em, đến lúc đó em… liền nói cho Thường Tĩnh Uyển biết, làm cho cô ta cả đời không yên! Dựa vào cái gì anh đã chết ở đây, cô ta còn có thể cùng thằng khác hạnh phúc vui vẻ chứ!”

Miêu Gia rất không nói lý mà phun một tràng, thật khiến Ôn Triệu Minh dở khóc dở cười, là ai lúc trước còn nói anh đừng thắt cổ trên một cái cây, tán thành anh không vì một thân cây mà bỏ lỡ cả mảnh rừng chứ.

Nhưng Miêu Gia vừa nói như thế, Ôn Triệu Minh cũng hơi tỉnh lại, hiện tại bỏ cuộc quả thật còn quá sớm.

Ôn Triệu Minh thở hắt ra, nói: “Thua em rồi. Lại đây, cõng anh đi.”

Miêu Gia lúc này mới ngừng khóc, chùi chùi mặt, ngồi xổm xuống cõng Ôn Triệu Minh lên lưng. Cậu phía sau cõng Ôn Triệu Minh phía trước còn xách cái túi đựng lap, cố tình còn đi trên núi đồi, cứ phải né qua alien cấp 5.

Mắt thấy càng ngày càng gần thời gian ước định, mà bọn họ…. cách thung lũng còn gần một nửa hành trình.

Trong thời gian này Ôn Triệu Minh đã hoàn toàn khôi phục dị năng, thậm chí còn có đột phá, thành công thăng lên cấp 6.

Lại một buổi sáng, Ôn Triệu Minh bảo Miêu Gia buông anh xuống, Miêu Gia cho rằng anh lại muốn nhai lại lời lẽ cũ cho nên không thèm nghe, cứ tiếp tục đi tới.

Ôn Triệu Minh vỗ vỗ vai cậu, nói: “Em đi như vậy, hai ta đều đừng nghĩ đến kịp giờ. Anh có một cách có thể thử xem.”


Miêu Gia nghiêng nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Cách gì?” Cậu chậm rãi đặt Ôn Triệu Minh xuống đất.

Ôn Triệu Minh hơi trầm ngâm rồi nói: “Trang bị bay sở dĩ không có cách nào chịu tải hai người là vì không đủ động lực.”

Miêu Gia gật đầu nói: “Dạ.”

Ôn Triệu Minh ngẩng đầu nhìn cậu nói: “Dị năng giả cấp 6 hiện tại đã có thể nguyên tố hóa dị năng, trước kia dị năng giả sa hệ kia đã có thể hoàn toàn biến thành cát.”

Miêu Gia thông minh nói: “Anh Ôn muốn dùng bản thân anh để cung cấp động lực đúng không? Giống như người lửa trong cái phim Fantastic Four của nước A?”

Ôn Triệu Minh ừ một tiếng nói: “Năng lượng ngọn lửa tạo ra có thể thôi động hỏa tiễn, cho nên đảm đương động lực của trang bị bay hẳn cũng không thành vấn đề.”

Miêu Gia lúc này gật đầu đồng ý, nói thế nào cậu cũng không bỏ lại một mình Ôn Triệu Minh, cho nên trực tiếp lấy trang bị bay ra cho Ôn Triệu Minh thí nghiệm.

Ôn Triệu Minh đeo trang bị bay vào người mình, dùng dây đai của túi vũ trang treo Miêu Gia ở dưới.

Ôn Triệu Minh hít sâu một hơi, nói: “Anh muốn thử.”

Miêu Gia siết chặt đai võ trang, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Dạ, sống chết liền nhìn lần này đi!”

Ôn Triệu Minh dùng dị năng của mình dọc theo đường dẫn động lực chui vào trang bị bay, dùng ngọn lửa cực nóng thay thế thiết bị động lực phân tử Nguyên, năng lượng cực nóng chớp mắt phun ra từ trang bị cố định trên lưng anh.

Thành công!


Ôn Triệu Minh mang theo Miêu Gia đột ngột từ mặt đất bay vút ra, xông thẳng lên trời cao.

Chờ họ rốt cục trở lại thung lũng giấu tàu con thoi kia, tàu đã được moi lên từ lồng đất, có vài người đang bận rộn ở đó.

“Có người! Có người trở lại!” Chân Tử mắt sắc nhìn thấy hoả tuyến nơi chân trời.

Phó Sử Ngọ đưa tay lau mồ hôi, quay đầu nhìn qua: “Chắc là người của khung trang bị đầu tiên, trước đó Húc Hải bọn họ đi qua không thấy người còn tưởng không ai sống sót.”

Chân Tử chạy qua nghênh đón, Ôn Triệu Minh mang theo Miêu Gia rơi xuống, bởi vì tư thế không đúng lắm, lại ngã uỵch xuống đất.

Chân Tử và Bạch Khải Phong nâng hai người dậy: “Sao chỉ có hai anh? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì cái gì lại có nhiều alien tập kích các anh như vậy?”

Phó Sử Ngọ đi tới nói: “Chân Tử, để họ nghỉ ngơi một chút trước, có chuyện gì lát nữa lại hỏi.”

Vết thương ăn mòn trên người Ôn Triệu Minh là không dễ khép lại nhất, đến giờ mặt ngoài vết thương vẫn chưa khô hết, bởi vì phải đeo trang bị bay, miệng vết thương lại bị đè vỡ ra, không ngừng ứa máu.

Ôn Triệu Minh nằm trên giường gỗ, nhìn nhìn Phó Sử Ngọ, nói: “Sao chỉ có vài người? Những người khác đâu rồi?”

Phó Sử Ngọ vừa nhẹ tay xử lý vết thương của anh vừa nói: “Húc Hải và Liễu Miện đến phụ cận khung trang bị tìm kiếm các anh, chắc lát nữa sẽ về.”

Mười lăm người người chia 3 tổ hoạt động, tổ bọn Phó Sử Ngọ hy sinh Lưu Bội Kỳ, tổ Liễu Miện thì chỉ còn ba người: hắn Ngụy Ly và Thi Vệ trở về. Cũng chỉ có năm người bị để lại khung trang bị đầu tiên lại chẳng thấy ai đến, Đường Húc Hải thủy chung không tin họ sẽ toàn quân bị diệt, vẫn luôn dọc theo hướng về mà qua lại tìm kiếm.

Ôn Triệu Minh nói: “Chắc bỏ lỡ mất, mấy ngày nay chúng tôi vì tránh né alien, nên luôn nấp vào nơi bí mật. Nếu không phải dị năng của tôi hoàn toàn khôi phục, chúng tôi không có cách nào trở về nhanh như vậy.”

Phó Sử Ngọ nghiêm mặt hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Theo lý mà nói, hẳn sẽ không có thêm triều alien tập kích chứ.”

Ôn Triệu Minh hoang mang: “Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì?”

Miêu Gia đã thay một bộ đồ sạch sẽ, đi vào chiếc lều lâm thời này, nói: “Là em gây họa. Xin lỗi Anh Ôn, lúc ấy em không dám nói cho anh, sợ anh giận em.”

Ôn Triệu Minh kinh ngạc nhìn cậu, Phó Sử Ngọ không hiểu hỏi: “Em gây họa?”


Miêu Gia trịnh trọng gật đầu, từ túi đựng lap lấy ra một khối hình hộp màu đen thể tích cũng cỡ cái laptop, nhưng lại dày hơn khá nhiều.

“Đây là cái gì?” mắt Phó Sử Ngọ tụ lại.

“Anh còn tưởng trong túi là cái lap của em!” Ôn Triệu Minh kinh ngạc trợn to mắt.

Miêu Gia đặt khối hộp màu đen lên chiếc bàn gỗ cạnh giường, tiện để hai người quan sát.

Miêu Gia nói: “Kỳ thật từ khi đám alien tập kích tới, em đã nghĩ có phải có liên quan đến việc em dùng máy tính phá giải trình tự khung trang bị hay không. Lúc ấy em chỉ muốn tiến vào ổ cứng của máy chủ người Hằng Quang Tinh, nhìn xem có thể phát hiện cái gì hữu dụng không, kết quả bên ngoài có một lớp trình tự phòng ngự, trước khi alien đến em luôn thử phá giải trình tự này.”

Phó Sử Ngọ chấn kinh, y chỉ vào khối đen kia, hỏi: “Đây là máy chủ của người Hằng Quang Tinh?”

Miêu Gia lắc đầu: “Không phải máy chủ, đây chỉ là ổ cứng dự bị của máy chủ. Nhưng em nghĩ hẳn bên trong cũng không ít thứ, lúc ấy em phát hiện không có cách nào phá giải trình tự này trong thời gian ngắn, nên cứ xông vào phòng hồ sơ dự trữ của họ, đem ổ cứng này kéo xuống.”

Miêu Gia đỏ mắt nói: “Xin lỗi anh Ôn, đều là em làm hại, đều là em đưa alien tới.”

“Cái gì em đưa alien tới?” Đường Húc Hải vừa trở về, lúc này trùng hợp tiến vào.

Miêu Gia áy náy nói không ra lời, Phó Sử Ngọ lặp lại câu chuyện lần nữa.

Đường Húc Hải nghĩ nghĩ nói: “Cũng không thể vì thế liền nói lũ alien là chú dẫn tới? Chưa nghe nói alien có thể khống chế trình tự máy tính. Nếu alien có bản lĩnh này, nhân loại đã sớm thất bại thảm hại rồi.”

Ôn Triệu Minh cũng an ủi: “Đây chỉ là trùng hợp thôi. Em nghịch máy tính kia không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu là vì em, alien sớm đã tới rồi, cũng không có khả năng chờ đến ngày thứ chín mới đến.”

Miêu Gia lắc đầu nói: “Em không thấy vậy. Chắc là em cuối cùng phá giải đến tầng cuối cùng trình tự phòng ngự, động vào cảnh báo gì đó mới dẫn lũ alien này tới công kích.”

Đường Húc Hải vỗ vỗ đầu cậu, nói: “Nếu không có chú, ai cũng không nghĩ đến việc tháo máy tính về. Lúc ấy nếu biết, cho dù là vì mang về ổ cứng này mà hy sinh cũng phải làm. Hơn nữa cho dù cảnh báo vang lên, alien sao biết được đó là cái gì chứ?”

Chung quy trừ Miêu Gia ra, tất cả mọi người không ai tin triều alien này là vì Miêu Gia phá giải trình tự của người Hằng Quang Tinh mà kéo tới, nếu alien thật sự có thể sử dụng máy tính, đã sớm có thể phát triển ra văn minh thuộc về mình, mà bọn họ cũng không thể đứng ở đây, chắc đã bị alien có đồng thời ưu thế cơ thể và khoa học kỹ thuật tương xứng thậm chí so với họ càng mạnh hơn làm diệt vong rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.