Mạt Thế Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 54: Giao Đấu


Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc – Chương 54: Giao Đấu


“Về…”
Thanh Nguyệt nhanh chóng yểm hộ người kia trở về chỗ mọi người.

Cũng may vẫn chưa có thương vong nhưng những người này bị thương cũng không hề nhẹ, không biết thứ kỳ lạ kia đã cũng cái gì mà trên tay mỗi người như bị một vật gì sắt bén vô cùng cắt ngang, bắp thịt có hồ bị cắt nát thấy cả xương bên trong.
“Những người bị thương tập trung trước mặt tôi” – Thanh Nguyệt ra lệnh mọi người qua phía cô, đến lúc này không thể không sử dụng linh tuyền, mọi người mau lành vết thương thì bọn cô mới có thêm một phần sức mạnh – “Các người thấy chuyện gì cũng không được đem đi kể cho người khác, trái lệnh – chết”
“Vâng”
Những người kia nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Thanh Nguyệt thì ngay cả đau cũng quên mất mà run cầm cập vâng dạ.

Thanh Nguyệt cũng lười để ý bọn họ có thật sự giữ lời hứa hay không, quan trọng nhất lúc này chính là sống sót.
Thanh Nguyệt di chuyển linh tuyền trong không gian ra như đang điều động thuỷ hệ dị năng của mình để giảm bớt sự tò mò của mọi người.

Trước ánh mắt mọi người dòng linh tuyền màu xanh biếc từ lòng bàn tay cô xuất hiện nhẹ nhàng hướng đến chỗ bị thương của mọi người.
Những người xung quanh không bị thương đang cảnh giác nhìn xung quanh cũng không khỏi tò mò không biết cô đang làm gì, không lẽ cô định rửa vết thương cho mọi người? Như vậy cũng đâu có gì mà phải thần thần bí bí như vậy?
Nhưng không để cho mọi người tò mò quá lâu thì linh tuyền đã chạm đến vết thương của bọn họ.
“Hít…”
Đám người chỉ có thể nhậm miệng nén cơn đau đang truyền đến từ vết thương.

Nước này không phải là nước lạnh như bọn họ nghĩ mà nó rất nóng, cảm giác đau rát từ vết thương truyền đến dây thần kinh khiến bọn họ đau như muốn chết đi nhưng không biết bằng cách nào lại có thể tỉnh táo một cách kì lại.
Nhóm người thanh tỉnh nhìn vết thương đã ngừng chảy máu, một dòng chất đen ngòm rỉ ra thì miệng vết thương cho thấy vết thương này đã bị nhiễm độc.

Là do tang thi làm sao? Hay lại là con người?
Không để cho bọn họ suy nghĩ miên mang thì vết thương truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến bọn họ của muốn gãi để giải quyêt cảm giác khó chịu vết thương mang đến.
“Chịu đựng”
Lời nói của Thanh Nguyệt trực tiếp cắt đứt suy nghĩ không an phận của nhóm người, chỉ có thể gồng mình nhìn vết thương trên tay.

Và quả nhiên không phụ sự kì vọng, cả đám nhất thời trợn tròn mắt nhìn vết thương đang bằng mắt thường lành lặn trở lại và vài dây sau đã không còn sót lại dấu vết gì.

Nhóm người nhất thời chỉ biết câm lặng không nói được gì.
“Ngầu” – Tên Doãn Lãng nãy giờ hóng hớt cũng phải đưa ngón câi lên để tán thưởng,

“Tiểu Triệt, em cảm nhận được ai xung quan không?” – Thanh Triệt cũng là thổ hệ, từ khi biết lão tam Tiểu Nhàn có di năng thăm dò qua hạt cát thì Thanh Triệt đã học theo tới nay.
“Trên cây cầu có hơn 20 người.

Bọn họ không đến đây mà đứng đó chờ đợi chúng ta tự xông vào, do chịu phá huỷ kế hoạch bắt người của chúng nên giờ đang rất bất mãn”
Dất dưới chân như có mắt của Thanh Triệt giúp cậu có thể thấy được mọi chuyện diễn ra ở phía xa.

Cậu miêu tả sơ về ngoại hình những người đứng núp trên cầu.

Ai nấy đều đầu bù tóc rối, mái tóc khô vàng như nến cho thấy đã lâu không gội, đáng sợ hơn chính là đôi mắt và tay chân đám người đó sớm đã bị biến dạng.
Đôi mắt trắng dã đang nhìn chằm chằm bọn họ từ xa, đồng tử không biết vì lý do nào là vô cùng nhỏ và hẹp như một bầy thú hoang mang nhìn con mồi là bọn họ.

Bàn tay và chân gân guốc còn móng có màu xanh như bọn cương thi trong các bộ phim truyền hình trông thật đáng sợ.
“Có gì đó đang tới.

Hướng 11 giờ” – Thanh Triệt chỉ tay về hướng 11 giờ nhưng trước mặt họ đều không có gì cả.
“Không.

Ở hướng 3 giờ cũng có” – Dật Phong lúc này cũng lên tiếng phụ hoạ chỉ về hướng 3 giờ cũng không hề thấy gì.
“Anh cũng cảm nhận được?” – Thanh Triệt nghe anh nói liền quay sang, không lẽ anh ta cũng có dị năng giống mình, nhưng dị ănng đó là của hệ thổ mà.
“Tiểu Triệt”
“Keng…”
Trong lúc Thanh Triệt quay sáng kinh ngạc thì sinh vật không ai biết kia đã tấn công cậu, cũng may Thanh Nguyệt nhanh chóng phóng băng nhậm cản kịp thời tạo ra âm thanh va chạm nhức óc.
“Tập trung”
“Dạ”
Mọi người nhanh chóng không dám lơ là cảnh giác nữa.

Lúc nãy sinh vật kì lạ kia tấn công Thanh Triệt đã cho mọi người biết vì sao không thể hình thấy được kẻ tấn công – vì kẻ đó hoàn toàn trong suốt.

Khi tấn công Thanh Triệt dị năng của hắn bị giao động nên bọn họ mới có thể thấy được.

“Tiểu Triệt làm đất lúng” – Thanh Triệt nhanh chóng làm theo lời của cô, mặt đất xung quanh như bị đổ nước nhanh chóng bủng ra – “Hắn đâu?”
“Hướng 9 giờ, hắn không bị ảnh hưởng bởi đất” – Thanh Triệt có chút hoảng khi cái tên kì lạ kia có thể hoạt động tự do gì đất đã không thể đi.
“Hoàng, anh thả lôi điện và đất đi” – Tử Hoàng cũng nhanh chóng phóng lôi điện xuống phần đất lúng xem kẻ kia có bị cảm lại không.
“Không xi nhê.

Có rất nhiều kẻ như vậy đang tiến tới từ nhiều hướng” – Dật Phong sợ hãi chưa từng có, không ngờ lần này đi ngoại ô lại nguy hiểm như vậy.
“Chị biết rồi.

Bọn chúng không phải là người thiệt, là ảo ảnh do một kẻ nào đó tạo ra” – Thanh Nguyệt nhìn vào khoảng không phía trước, dù trống không nhưng mang lại cô cảm giác bất an khi không thể khống chế tình hình.
“Bình tĩnh” – Tử Hoàng đứng bên cạnh nắm lấy tay cô nhưng đang truyền sức mạnh của bản thân sang an ủi cho người con gái này.
“Hít…hà…” – Thanh Nguyệt nhanh chóng hít thở lấy bình tĩnh, bây giờ bản thân phải thật bình tĩnh nghĩ đối sách – “tiểu Triệt thu hồi dị năng, chúng ta giao đấu.

Dật Phong, cậu tìm kiếm kẻ thao túng phía sau.

Mọi người chuẩn bị sẵn sàng”
Thanh Nguyệt chủ động rút tay về trước, Tử Hoàng đã cho cô biết một điều, lúc này bản thân không thể hoảng, cô vẫn còn người đang chờ cô trở về, không thể chết ở đây được.
Dị năng bị thu hồi, số lượng sinh vật trong suốt kia xuất hiện ngày càng nhiều và có lẽ vì một lúc phải điều khiển quá nhiều con nên bọn chúng lúc này không còn trong suốt nữa mà xuất hiện các giao động giống như mặt nước giúp mọi người có thể xác định.
“Đừng khinh địch” – Tử Hoàng lên tiếng nhắc nhở bọn người vừa thở phào vì có thể thấy được sinh vật kia.
“Triệt.

Cậu xem có phải kẻ thao túng ở phía bên kia cây cầu?” – Dật Phong thử thăm dò ngoài bọn đang núp trên cầu ra chỉ còn một kẻ đang ẩn giấu ở gốc cây khô bên kia cây cầu.
“Đúng rồi.

Là hắn, chị, bên kia cầu”
Xem ra lần này phiền phức lớn rồi, ngoài bọn sinh vật trong suốt này ra còn phải giải quyết gần hai mươi kẻ đang ẩn nấp, không biết thực lực bọn chúng nhự thế nào, thực đáng lo ngại.
“Mọi người ở lại đây.

Hoàng theo em”

Tử Hoàng chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của cô.

Thanh Nguyệt nhanh chóng chạy ra khỏi vòng vây một đuèng phá huỷ bọn quái vật trong suốt đi lên gần đến cầu.

Chạy đến gần cầu cô không xông lên tiếp mà giảm tốc độ, chân đạp mạnh xuống nền đất lập tức từ nơi đó bắt đầu kết băng và lang tràn đến trên cầu.
“Grú”
Bọn người đứng trên cầu tưởng chừng sẽ bắt được con mồi béo bở nên không kịp trở tay đã bị đông thành đá hơn nửa người.

Một số kẻ ở phía xa trên cầu may mắn chạy được nhưng chỉ vài bước cũng hoá thành tượng băng.
“Xẹt”
Lúc Thanh Nguyệt đang xông đến có một bóng trong suốt tập kích như may mắn có Tử Hoàng bên cạnh dùng lôi điện phá nát nó và ngay cả những bức tượng băng kia cũng chịu chung số phận.
Hai người không còn chướng ngại vật một đường chạy trên cầu vô cùng thông thuận.

Những bọn trong suốt Thanh Nguyệ không kịp nhìn thấy sẽ được Tử Hoàng giải quyết thay, chẳng mấy chóc bản thân đã chạy qua đầu bên kia cầu.
Tên kia có lẽ biết được sự xuất hiện của hai người nên sớm đã nấp đi chỗ nào đó không thể thấy.

Thanh Nguyệt cũng không rảnh thời gian đi kiếm hắn mà trực tiếp một mồi lửa đổi trụi đám cây khô trước mặt.
“Aaaaa”
Tên kia không ngờ tới cô sẽ có thể điều khiển cả hoả cầu nên chỗ ẩn nấp bị thiêu cháy liền đau đớn gào thét.

Hắn trong đám lửa bước ra, cả người bị ngọn lửa bao trùm nhưng hắn dường như không biết đâu đớn mà bổ nhào về phía Thanh Nguyệt như muốn đem nổi đau trên người hắn truyền sang cô.
“Bụp…”
Cái tên người lửa chưa kịp tiếp cận Thanh Nguyệt đã bị Tử Hoàng dùng gió tạo thành một bàn tay đè bẹp trên đất, cả lửa cũng bị làm tắt ngúm.
“Giải quyết mấy kẻ này cũng không khó như em tưởng” – Thanh Nguyệt đứng kế bên cười sáng lạng, nguy hiểm của bọn họ một lần nữa đã được giải trừ.
“Uhm, đem hắn về hỏi chỗ mấy kẻ còn lại đang ở đâu”
Tử Hoàng tiếp tục dùng phong hệ kéo theo tên đó, một tay còn lại ôm Thanh Nguyệt vào lòng, ba bước dùng phong hệ để làm bàn đạp bay trở về chỗ đoàn người của bọn họ.
“Ồ…bay rồi nè” – Thanh Nguyệt không ngờ một ngày cô có thể bay lên cao mà không cần một phương tiện gì hết.

Kích thích thật.
Bên Thanh Nguyệt êm đềm giải quyết xong xuôi, chỉ có bên nhóm Hoàng Vân từ lúc cô đi có chút khó khăn.
Bọn quái vật trong suốt xuất hiện một cách dày đặc không kịp trở tay, dù cho ba người Thanh Triệt có giỏi cỡ nào cũng không thể mộc thêm tay để chiến đấu với bọn chúng.
“Aaaa”
“Aaaaa”
Tiếng la của nhóm thuộc hạ kêu ngày càng nhiều, có nhiều người vì nhìn thấy đồng bạn bị thương không chú ý đã bị bọn người trong suốt đả thương.

“Keng…keng…”
Cũng may Thanh Triệt vừa quan sát mọi người đã kịp thời nhìn thấy đòn tấn công của con quái vật liền lấy kiếm chặn công kích.

Hai bên liền nhanh chóng giao đấu phát ra âm thang keng keng chói tai.
“Vụt…”
“Tiểu Triệt…”
“Nhóc con…”
Lúc đang giao đấu với quái vật trong suốt thì có một con phía sau tập kích cậu nhưng đã không kịp né tránh mà nhận đủ lưỡi rìu của nó.
Thanh Triệt đau đớn quỵ xuống, ngay cả sức lực để cầm kiếm cũng không có.

Hoàng Vân và Doãn Lãng bận đối phó với mấy con khác không thể phân thân gấp đến độ sắp khóc.
Con quái vật trong suốt trước mặt cậu biết đổi bàn tay móng vuốt của nó thành lưỡi rìu chuẩn bị lấy đầu Thanh Triệt.
Cậu nhìn thấy cảnh đó nhưng bản thân đã sớm vô lực nằm dưới đất, không lẽ bản thân phải chết lúc này sao? Chị của cậu phải làm sao bây giờ?
Lưỡi rìu ngày càng gần với cậu, Hoàng Vân bất chấp tất cả, mặc kệ bọn quái vật đang tấn công mình vẫn chạy qua chỗ Thanh Triệt mong sẽ kịp cứu cậu.
Tích…tắc…tích…tắc…
Thời gian lúc đó nhưng dừng lại, bản thân mọi người ở đây lúc này có thể cảm nhận được máu trong cơ thể như không còn muốn tuần hoàn.

Lưỡi rìu đã kề cận trong gan tất.
“Bụp…bụp bụp…bụp bụp bụp…”
Lưỡi rìu tưởng chừng đã lấy đầu của Thanh Triệt lại đột nhiên nổ mạnh như bong bóng bị bể, đám quái vật khác cũng liên tục nổ theo tạo thành một màn nổ pháo hoa khiến mọi người đang chiến đấu ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
“Sống rồi…sống rồi”
Những người còn đang đứng vui mừng ôm chằm lấy nhau, ai nói đàn ông không thể rơi lệ, có lẽ do họ chưa từng trải qua cảm giác sinh tử mà thôi.

Bây giờ đám đàn ông ở đây đang vui mừng ôm chằm lấy nhau mà khóc.
“Tiểu Triệt…em không sao chứ…đừng ngủ nha…Tiểu Nguyệt sắp về tới rồi….ráng lên”
Hoàng Vân nhìn máu trên lưng của Thanh Triệt ướt đẩm mà khóc như mưa, máu càng ngày càng ra nhiều, thật sự Thanh Nguyệt không về kịp sẽ có chuyện đó.

Nhưng lúc này Thanh Triệt nào nghe thấy được Hoàng Vân nói gì, đầu óc cậu đã sớm mơ hồ hỗn độn, hai tai cũng đã ong ong, thật sự chỉ muốn ngủ.
“Tiểu Triệt”
Là Thanh Nguyệt, cô nhờ Tử Hoàng phi hành trên không đã trở lại rất nhanh, nhìn thấy em trai đang nằm trong vũng máu cô gấp đến độ chạy hai chân va vào nhau.

Cô đã về kịp rồi, lần này cô sẽ không để em phải chết trước mặt mình đâu.
Thanh Triệt nhìn thấy được chị rồi, cảm giác an toàn đã trở lại, hai mắt cậu dần dần mất đi ý thức và gấc đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.