Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc – Chương 28: Tang Thi Cấp Ba
Sau một ngày luyện tập Thanh Nguyệt cuối cùng đưa ra quyết định ngày mai sẽ dẫn cả nhà ra ngoài săn tang thi, Tuyết di là người duy nhất không có kinh nghiệm thực chiến cần phải luyện tập.
“Tiểu Nguyệt, con chắc ổn chứ? Bọn nhỏ ra ngoài sẽ không sao?” – Tuyết di có chút lo lắng nhìn bọn nhỏ, tuy bà cũng khá nhạc nhiên khi bọn nhóc nhà này phát triển quá nhanh nhưng chúng cũng chưa đầy một tuổi, làm sau có thể nhanh nhẹn bằng người lớn đây chứ
“Tuyết di yên tâm, có con trông chừng bọn nhóc rồi” – Thanh Nguyệt vô cùng chắc chắn hứa hẹn – “Huống chi đây là thời đại của tang thi, bọn nhóc bắt buộc phải thích nghi với các thế giới này”
“Haizz”
Tuyết di nghe vậy chỉ có thể thở dài, ai biểu cháu của bà lại sinh ra trong thời đại này cơ chứ, những đứa trẻ nhỏ khác trước đây có thể vui vui vẻ vẻ lớn lên một cách bình thường, bọn nhóc nhà bà lại phải tập giết tang thi.
Cũng may bọn nhỏ này lớn lẹ, nếu như so với bọn nhóc cùng tháng tuổi có lẽ bây giờ chỉ mới biết lật đi, có lẽ đây cũng là may mắn khi mạt thế đến.
Cả nhà nhanh chóng dùng bữa rồi ai về phòng nấy, Tuyết di hôm nay là một đêm mất ngủ, tuy rằng bên cạnh đã có Dương Chính Quốc nhưng đây là lần đầu bà ra khỏi nhà kể từ khi mạt thế.
Trong đầu bà xuất hiện vô số các suy nghĩ về cảnh tượng thành phố khi mạt thế đến sẽ như thế nào.
Hôm đó bà cũng đã thấy mọi thứ trong flycam nhưng chỉ vài tiếng đầu mà thôi, còn đến nay cũng đã một tuần lễ rồi.
Cùng với suy nghĩ miên man của mình bà thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau khi mặt trời ló dạng, cả nhà lại như mọi khi tập trung tại phòng ăn dùng qua loa bữa sáng, có điều hôm nay Thanh Nguyệt đặc biệt phát riêng cho mỗi người một thanh sô-cô-la đề phòng nếu đói có thể ăn bổ sung năng lượng.
Tuyết di lại lấy những món đồ mình đã chết tạo ra để trên bàn, Thanh Nguyệt lại từ đó phân chia cho mỗi người, tuy số lượng không nhiều nhưng thêm một món lại một phần chắc chắn.
Phân chia xong trên người bọn hok cũng phải có ít nhất hai món vũ khí.
Ba người Thanh Nguyệt, Thanh Ttieejt và Hoàng Vân đều có sẵm kiếm nhật từ trước nay lại thêm cho cô một cái roi nhựa còn hai người kia là dao lưỡi dài.
Tuyết di thì cầm cây súng hôm đầu tiên có dị năng đã tạo ra lại được Thanh Nguyệt nhắc nhở nên bên hông cũng có ít nhất sáu bạc đạn và một con dao găm ngay ống quần.
Chú Chính Quốc thì đơn giản hơn chỉ là hai cây mã tấu hai bên hông.
Bọn nhóc mỗi người hai con dao găm bên hộc túi.
Tất cả đã sẵn sàng mọi người một lần nữa cùng nhau ra ngoài, để đảm bảo không có kẻ nào ngu ngốc đột nhập vào Thanh Triệt liền di chuyển tất cả bẫy chắn lối đi, ra khỏi cửa còn thiết lập hệ thống kép bảo mật mới yên tâm.
Lần đầu tiên Tuyết di ra ngoài kể từ khi mạt thế đến nay, khung cảnh bây giờ hoang tàn sơ xác, cảm giác sợ giống của con người nơi đây đã biến mất không còn.
Lần trước khi ra ngoài tang thi đã bị bọn cô dọn dẹp lại không có người đi qua nơi này nên chỉ có thể nhìn thấy mấy xác chết nằm ngổn ngang trên đất.
“Tuyết di, cảnh tượng sắp tới còn đáng sợ hơn nhiều, dì nên chuẩn bị tâm lý”
Thanh Nguyệt lên tiếng an ủi rồi đi lên dẫn đầu mọi người, đi phía sau lần lượt là Hoàng Vân, bốn nhóc tỳ, Tuyết di và chú, cuối cùng là đến Thanh Triệt có khả năng chiến đấu cao thứ hai.
Lúc đầu Thanh Nguyệt chỉ dẫn mọi người đến những nơi khá vắng để thử luyện tập.
“Pằng…pằng…”
Tuyết di nhìn từ xa thấy tang thi đã nổ súng, tuy rằng không chết nhưng nó không đi nổi nữa, Thanh Triệt nhanh chóng chạy lại xử lý lấy tinh hạch.
“Cháu nghĩ súng này âm thanh cũng quá lớn rồi, cháu nghĩ cô nên biến đổi nó có thêm ống giảm thanh hay luyện dùng dao cũng được”
Thanh Nguyệt có chút bất đắc dĩ lên tiếng, phải biết chỗ bọn họ đây bình thường vô cùng vắng nên tang thi cũng không nhiều nhưng vì tiếng súng mà kéo đến đây không ít, có chút phiền phức.
Ở nơi nào đó bọn họ không để ý đã có một ánh mắt chăm chú dõi theo nhưng ngay lập tức Thanh Nguyệt đã cảm nhận được vội quay sang nhưng lại không có gì.
Thanh Nguyệt mặc kệ cho bọn họ chiến đấu với tang thi, ngay cả bọn nhóc cũng dùng dị năng giết được không ít tang thi.
Cô cứ len qua dòng người đang đánh nhanh lại đứng ở vị trí trung tâm xung quanh là bốn bảo bảo nhà cô.
Thanh Nguyệt giả bộ như đang bảo vệ con nhỏ liền vung kiếm giết chết tang thi định tấn công tiểu Nhàn, cô ôm bé vào lòng nói nhỏ gì đó.
Bé lập tức nhận lệnh núp sau lưng mami, bản thân lặng lẽ điều khiển cát xung quanh di chuyển khắp nơi.
Mọi cùng cùng tang thi chiến đấu không hay biết khoảng cách ngày càng bị kéo xa.
Một thứ gì đó đã thấy thời điểm chính mùi liền nhào qua.
“Hướng kia” – Tiểu Nhàn nhanh chóng thông báo rồi nhanh chóng chạy qua chỗ Thanh Triệt.
Trước mắt đột nhiên có một bóng dáng thoát ẩn thoát hiện, tốc độ của nó lẹ đến mức cô không kịp nhìn đó là gì.
Tình thế bắt buộc cô phải hoả dị năng xuống nền đất phía dưới.
Ngọn lửa lan ra theo hình chóp hướng đến phía Tiểu Nhàn đã chỉ.
“Gào…gào…gào”
Âm thanh gào thét bị lửa thiêu đau đớn giúp Thanh Nguyệt thấy rõ sinh vật trước mắt dù chỉ hơn mười giây.
Với cơ thể cao lớn hơn hai mét đó chính là một con người bị biến thành tang thi, bàn tay có móng vuốt sắt bén như móng tê tê, hai bên vai lồi lên như hai chiếc sừng tên giác, khuông mặt đã sớm bị phân huỷ chỉ còn lớp da mỏng bao bọc khung xương.
Mỗi lần nó xuất hiện lại bị lửa thiêu nóng lại càng gào thét.
“Tang thi cấp 3” – Thanh Triệt đang chiến đấu bên kia nhìn sang cũng bị làm cho giật mình.
Rất không thể ngờ chỉ gần một tuần khi mạt thế tang thi đã phát triển đến mức như vậy.
Thanh Nguyệt không dám lơ là rút kiếm nhật ra khỏi bao sẵn sàng nghênh chiến.
Tiếng gào thét ngày càng gần, khoảng cách chỉ còn 5m thì biến mất một lần nữa.
“Keng..ong ong ong~”
Tiếng kiếm nhật va chạm với móng vuốt của tang thi tạo ra âm thanh nhức óc.
Thanh Nguyệt nhanh chónh ngưng tụ băng thành một thanh kiếm đâm về phía tang thi nhưng nó nanh chóng biến mất, lửa dưới đất dần dần tàn.
“Mọi người tập trung lại, có thể tang thi này có dị năng không gian” – Mọi người theo lời Thanh Nguyệt bắt đầu tập trung lại.
“Gào…”
“Keng”
Mọi người đang lùi lại thì tang thi xuất hiện trước mặt Tuyết di, cũng may chú Chính Quốc đang đứng kế bên vội vàng đưa mã tấu cảng lại, bị bức lùi xa cả chục mét.
Ngay lập tức Thanh Nguyệt chạy lại phóng một băng nhậm thì tang thi biến mất.
Thanh Nguyệt nhanh chóng kéo Tuyết di tập trung cùng mọi người.
Tuyết di, chú Chính Quốc và bốn đứa nhỏ được bảo vệ bên trong, ba người bên ngoài hình thành một vòng trong cảnh giác xung quanh.