Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc – Chương 145: Thức Ăn
Một tuần tiếp theo bọn cô ở lại thành phố T giúp đỡ Lý Tử Kha sắp xếp cho người dân làm việc và cuộc sống nơi đây đã có phần ổn định.
Tuy ba ngày mới có một ngày được ăn thịt nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi.
Thanh Nguyệt cũng đã cho bọn họ mấy cặp gia súc nên chỉ có thể đợi bọn chúng phát triển rồi sinh sôi vậy thì sẽ không lo cái ăn nữa.
Trong khoảng thời gian lương thực thiếu thốn như thế này thì những dị năng giả của thành phố T có thể đến căn cứ của Thanh Nguyệt để trao đổi lương thực nhưng lấy cái gì để trao đổi đây?
“Ở thành phố mọi người đã diệt hết toàn bộ tang thi rồi sao? Tinh hạch thì như thế nào?” – Hoàng Vân vừa ăn bánh vừa hỏi những dị năng giả, bọn cô đã ở đây một tuần cũng không thấy bóng tang thi nào cả, chắc đã bị diệt hết cả rồi.
“Trước đây bọn tôi ở đâu thì tang thi chỗ đó mới được dọn dẹp.
Nhưng khi nạn chuột thì bọn chúng đều bị nó ăn sạch rồi” – Dị năng giả ánh mắt khó hiểu nhìn chú chuột nhà ta đang ăn thức ăn của Lão tứ Thiên Luân đưa – “Những tang thi còn lại phía sau bức tường đều đã bị bọn tôi giết để lấy tinh hạch cả rồi”
Nghe như vậy thì chắc thành phố này thật đã không còn tang thi rồi.
Tinh hạch không có, cái gì đó đặc biệt cũng không có để đổi.
Vậy lấy gì để trao đổi? Lấy gì để người ở đây duy trì sự sống?
Vì không biết phải làm gì nên bọn cô cùng tất cả dị năng giả thành phố T đi khắp nơi trong thành phố xem xét rình hình sẵn tiện xem có tang thi nào còn bị bỏ sót không thì giải quyết luôn nhưng rất tiếc một con cũng không có.
Bọn cô cứ thế đi mãi mà không biết đã đi đến cây cầu bắt ngang đến thành phố G từ lúc nào.
“Thành phố này cũng không lớn lắm nhỉ?” – Tiểu Linh nghi hoặc nhìn mặt sông phía dưới, bọn họ chỉ mới đi bộ hơn nửa ngày đã đi từ giữa thành phố đến cuối thành phố, nhỏ hơn nhiều so với chỗ bọn cô.
“Mami, hình như dưới nước có gì đó?” – Lão nhị Thiên An dị năng hệ thuỷ nên rất nhạy cảm với nước.
Không chỉ con bé mà ngay cả cô và một số dị năng hệ thuỷ khác cũng có cảm giác giống như vậy.
Khi nghe bé nói như vậy mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Thanh Nguyệt.
Dù gì cô cũng là dị năng giả hệ thuỷ mạnh nhất, không nhìn cô thì nhìn ai bây giờ?
Thanh Nguyệt cạn lời lắc đầu, hình như mình vô tình hình thành sự ỷ lại của mọi người đối với mình rồi.
Xem ra phải để họ trở về lại căn cứ trung tâm tập quen dần vậy.
Cô nhắm mắt lại, tập trung tinh thần vào mặt nước phía dưới.
Ở đó có rất nhiều bóng đen đang di chuyển không biết là chỉ đơn thuần là rác hay xác tang thi phía dưới hay là còn có gì đó khác.
Khi một bóng đen di chuyển đến gần Thanh Nguyệt cô lập tức vung tay một cái, một cái bong bóng nước lập tức tách khỏi sông trôi lơ lửng trước mắt mọi người.
“Đây là…”
“Cá chép???”
Không phải tự nhiên mọi người lại ngạc nhiên như vậy vì dòng sống sớm đã bị những con người thiếu ý thức làm cho ô nhiễm, tuy chính phủ đã cố gắng khắc phục nhưng chỉ giảm thiểu được một lượng nhỏ độc tố trong sông.
Để có thể một lần nữa làm sạch con sông chính phủ đã từng thả một lượng lớn cá tra và cá chép để thanh lộc dòng sông nhưng chết nhiều hơn là làm sạch.
Chính vì lẽ đó bọn cô sớm đã tưởng con sông không còn sinh vật nào sống nổi đặc biệt là khi mạt thế đến tang thi lây nhiễm bệnh độc khắp nơi.
“Mami, nó to quá.
To hơn rất nhiều so với mấy con cá ở nhà”
Đám nhóc bu quanh bong bóng đứng chứa con cá chép đã được đưa lên bờ.
Nhìn con cá chép này nặng cũng phải vài trăm cân, nếu nó có thể ăn được thì phần lớn những người trong thành phố sẽ không lo về cái ăn nữa.
“Mọi người nghĩ sao?” – Thanh Nguyệt nhìn sắc mặt mọi người không dấu nổi sự hưng phấn.
“Nó có thể ăn được chứ?” – Lý Tử Kha có chút lo lắng nhìn con cá rồi lại nhìn cô.
Ai cũng biết mạt thế đến đã làm chết không ít cây trồng và vật nuôi.
Dưới sông la liệt xác chết thì liệu con cá này có thể ăn được?
“Chúng ta phải thử một phen coi sao”
Thanh Nguyệt quay lưng về bờ sông tiếp tục canh một con cá khác đang bơ đến gần phía mình thì một lần nũea vung tay lên, kì này là một con cá tra vàng béo mập cũng to không kém gì con kia.
Hôm nay xem như bọn cô đã có một thu hoạch không tồi, mọi người cùng nhau trở lại trung tâm của căn cứ để bàn bạc cách giải quyết hai con cá này.
Sau một hồi nghị luộn mọi người đều tán đồng quan điểm là nấu nó lên và ăn thử biết đâu có thể ăn được.
Nếu có thể dùng cá trao đổi với căn cứ của Thanh Nguyệt để đổi lấy hoa màu và con giống thì tốt biết mấy.
Như vậy bọn họ không còn phải lo lắng vấn đề thức ăn mà người trong căn cứ của Thanh Nguyệt cũng có cá ăn thoả thích.