Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện – Chương 99: Cùng Nhau Xóa Nhòa Khoảng Cách
Hách Á Lân nhìn bóng dáng La Nhụy Vân mang hai đứa bé rời đi.
Trong đầu suy nghĩ lại lời cô vừa mới nói.
Sau khi kiểm tra một lượt cô nói ngoại trừ bị kinh hãi dẫn tới tâm thần bất ổn một chút ra, còn lại không đáng ngại, cơ thể không có bị thương,.
Điều đó có nghĩa cha mẹ hai đứa trẻ cường đại tới mức bảo hộ hai đứa chu toàn cơm áo không lo, nơi ẩn nấp lại vô cùng an toàn, thế cho nên chúng mới vô lo bình an lớn lên.
Đối với hai người thực lực mạnh này Hách Á Lân càng lúc càng tò mò.
Nếu có thể, thật mong bọn họ đầu nhập vào Thủ Đô, giúp một tay bảo vệ nhân loại đang trên bờ vực báo động.
Thủy Lam và Thứ Nguyên vẫn đi sát bên cạnh nhau không rời, trong đôi mắt tròn to đều là quan sát cùng sợ sệt.
La Nhụy Vân kìm lòng không đậu nói vài câu trấn an, lấy từ tủ gỗ ra hai cái kẹo mút nhỏ đưa cho chúng, đoạn dịu dàng quỳ một gối xuống xoa đầu thân cận:
“Tiểu Nguyên, tiểu Lam, hai con mấy tuổi rồi?”
Thứ Nguyên bẹp môi nói: “Con và chị Tiểu Lam đều 6 tuổi rồi”
La Nhụy Vân nhìn dáng người nhỏ gầy của hai đứa không phát hiện ra bị thiếu chất, suy đoán có lẽ mạt thế lăn lộn khổ cực nên cao hơi chậm chút, sắc mặt càng dịu dàng hơn mấy phần.
“Gọi cô là cô La được rồi, hai đứa ngoan ngoãn trong này tắm rửa, cô đi sắp xếp chỗ ngủ tạm.
Cả hai tự tắm được chứ?”
Thứ Nguyên nhu thuận gật đầu: “Ân…!tụi con rất ngoan”
La Nhụy Vân rất vừa lòng, săn sóc đẩy hai đứa tới chỗ phòng tắm chỉ dẫn vật dụng dùng thế nào, sau đó đặt hai bộ quần áo nhỏ xinh lên tủ tab rồi đóng cửa ra ngoài lên lầu dọn phòng.
Ngay khi xác định người sẽ không quay trở lại, Thứ Nguyên và Thủy Lam hai mắt nhìn nhau dứt khoát im hơi lặng tiếng biến mất tại chỗ.
Chỉ để lại một vật nhỏ bằng hạt đậu trên tay nắm cửa ra vào phòng tránh nếu La Nhụy Vân quay lại bất chợt sẽ có cảnh báo.
Cái bọn chúng cần bây giờ là xác định được vị trí của viện nghiên cứu Thủ Đô để tìm người.
Khoan đã, Thứ Nguyên hô lên, liền biến mất tại chỗ trong tích tắc vài giây đồng hồ.
“Ahaha, chủ nhân trong không gian có việc ở Di tích nên chậm trễ” Cậu gãi gãi đầu, trên má còn có dấu bàn tay hồng hồng hiển nhiên mới bị cho ăn bàn tay.
Thủy Lam mặt lạnh như bị thiên hạ thiếu nợ tiền, hai tay khoanh trước ngực đi phía trước, Thứ Nguyên đi tò tờ phía sau mở lên bản đồ vệ tinh tìm đường.
Cả hai là hệ thống cường đại đã sớm dùng thuật tàng hình nghênh ngang đi lại.
“Nhanh chân lên” Thủy Lam dùng giọng nói non nớt tràn ngập chán ghét nói.
Cô bé mỗi một giây phút ở cùng cái thứ ngu ngốc này đều cảm giác trí thông minh mình bị xói mòn đi.
Thứ Nguyên hấp tấp: “Tỷ tỷ, viện nghiên cứu đã di dời sang nơi khác, dù tỷ tỷ đã từng cùng nam chính sóng vai ở đây thì cũng không dễ biết đâu a~”
Thủy Lam bực bội.
Quả thật đảm bảo cơ mật đất nước, đám người Thủ Đô dạo này hành động vô cùng kín kẽ.
Gần một năm lang bạt bên ngoài bọn họ đã bị lạc mất vài phần thông tin trọng yếu.
“Có động tĩnh, cô ta quay lại”
Thủy Lam cảm thấy thiết bị gài ở cửa thu phát tiếng bước chân La Nhụy Vân đang phát ra ở cầu thang, định bụng quay về thì cau mày nhìn phía trước có bóng dáng quen thuộc liền giật mình sững lại.
Thứ Nguyên mải xem bản đồ bị hành động bất ngờ va phải lưng cô bé.
Ai oán xoa mũi, nhìn theo tầm mất của Thủy Lam lập tức rợn tóc gáy không thốt nên lời.
…!
Là Mạc Tố Tâm, nữ chính nguyên bản của bộ truyện hiện đang đứng trước mặt bọn họ.
Nếu chỉ đứng không thôi thì cậu sẽ không có gì bàn luận, cái đáng nói ở đây là cô ta đang từ trên cao nhìn xuống, nhìn cả hai rất rõ ràng mà không phải bất kỳ người nào khác.
Mạc Tố Tâm nhìn bản đồ vệ tinh vừa mới phụt tắt trên tay Thứ Nguyên, kinh ngạc vạn phần.
Thế nhưng còn chưa kịp mở miệng thì trước mặt đã trống không, hai đứa trẻ không biết đã biến mất từ lúc nào.
Thủy Lam xách theo Thứ Nguyên chạy đi cực nhanh, chẳng mấy chốc đã quay trở lại phòng tắm vừa nãy, xoạt xoạt làm sạch cơ thể trong tích tắc mặc quần áo mới vào.
La Nhụy Vân đúng lúc mở cửa phòng thấy hai đứa nhỏ đã sạch sẽ đứng đó lau tóc, liền mỉm cười dịu dàng gọi:
“Phòng cô đã chuẩn bị xong, hai đứa lên xem thích không rồi xuống nhà ăn cơm”
Thứ Nguyên và Thủy Lam bình ổn tâm trạng, ngoan ngoãn gật đầu bám theo sau lưng La Nhụy Vân lên lầu ba xem phòng ngủ.
“Tiểu Nguyên và Tiểu Lam ngủ ở giường tầng trong cùng nhé.
Các bạn nhỏ khác đang đi học sẽ trở lại sau.
Hai đứa xem có thoải mái không”
“Cô La, có mấy cái vật dụng mới mang tới cô sang xem đi”
La Nhụy Vân nghe có người gọi vọng lên liền quay đầu nói: “Lát cô sẽ quay lại, hai đứa nhớ ngoan không đụng lung tung nhé”
Đợi La Nhụy Vân khuất sau cầu thang, Thứ Nguyên bấy giờ mới nhỏ giọng:
“Tại sao cô ta lại thấy chúng ta chứ?”
Thủy Lam trừng mắt: “Thân phận nữ chính, ngươi nói xem?”
Thứ Nguyên sốt ruột: “Mong cô ta sẽ không nghi ngờ gì”
Nhân loại hiện thời chưa có công nghệ tinh vi đến mức như vậy, thế nên việc bị Mạc Tố Tâm nhìn thấy Thứ Nguyên thật mong cô ta sẽ cho rằng đó chỉ là ảo giác.
Công nghệ trên phim viễn tưởng vẽ ra chỉ là mô hình phẳng, thứ cậu bé vừa dùng chính là mô hình điện từ tơ nhện khung nổi có thể xoay 360 độ tùy ý.
Nhân loại có khi phải mất 1000 năm cũng chưa thể đạt được một phần.
Thế nên việc bị Mạc Tố Tâm, nhân vật ngoài chủ nhân của mình nhìn thấy cả hai hệ thống đều lấy làm lo sợ.
Hơn nữa cả cậu và Thủy Lam đều cảm nhận rõ ràng nữ chính có cái gì đó khang khác.
Chính là khí vị bàn tay vàng được phân phát trong mỗi một thế giới, cư nhiên lại không cảm nhận thấy trên người của Mạc Tố Tâm nữa.
[…]
Đối với việc hệ thống tùy thân ra ngoài chơi Mạc Khanh cũng có chút sốt ruột, sau khi ngồi ăn hết bát cơm đậu đỏ trong căm hận cô liền tiến vào không gian xem xét cổng Di tích.
Cũng phải lâu lắm rồi từ khi hai vị giám sát kia rời đi cô cũng chưa đặt chân lại vào đây kể cả trong đợt huấn luyện lúc vừa mới tỉnh lại.
Kể cũng lạ, lúc ngủ mơ màng trong không gian của Phó Kiệt Mạc Khanh có rất nhiều giấc mơ đứt đoạn lạ lùng.
Cái để lại ấn tượng với mình nhất có lẽ chính là họa tiết hoa lá nhu hòa bao quanh cánh cổng Di tích và chiếc nhẫn không gian của cô.
Cạnh thác nước, cánh cổng so với lúc đầu bé như lỗ chó giờ đã lớn cỡ người bình thường có thể thoải mái tiến vào.
Đẩy cánh cửa nặng trịch sang, bên trong tối om không một điểm sáng, Mạc Khanh có chút chùn chân hơi lùi về sau.
Cô mím môi nén lại cảm giác bị lực kéo vô hình thúc giục tiến vào, lưỡng lự đứng ở cổng.
[Chủ nhân, ngài có cần bản hệ thống hướng dẫn vào cửa không??]
Thứ Nguyên bất thình lình lên tiếng làm Mạc Khanh bị giật mình không nhẹ, cô nuốt tiếng hét nghẹn ở cổ xuống bụng, không nhân từ liền cho Thứ Nguyên một bàn tay.
Nghiệt súc !! Con mẹ nó hù chết lão nương.
Thứ Nguyên ôm má ngồi dưới đất ai oán.
Đầu năm nay làm người tốt thật không dễ dàng mà, nữ nhân đều là ác nữ không có chút nào hiền lương thục đức.
“Này, hiện tại trong đó có còn đồ gì không??”
Mạc Khanh có chút e dè nhìn sau cổng Di tích tối như âm hộ chị Dậu, thật sự có chút không muốn vào.
Thứ Nguyên phụng phịu giơ ngón tay tách một tiếng: [Chủ nhân, chỉ là chưa bật điện lên thôi] Không cần làm ra bộ dạng nhát như cáy không có tiền đồ như vậy.
Không gian lập tức sáng bừng, đấu trường và ngai vàng của Yuuh vẫn như cũ chễm chệ ở đó chưa hề thay đổi.
Chỉ là lâu không có người dùng yên vị đặt ở đó, thoạt nhìn có chút âm u.
Thứ Nguyên dỏng tai lên nghe một chút động tĩnh, chốc lát liền nói: [Bản hệ thống tạm thời sẽ ra ngoài một thời gian có gì ngài hô một tiếng là được]
Sau đó tiểu bánh bao biến mất vô thanh vô thức, hiển nhiên là bị Thủy Lam triệu tập.
Mạc Khanh biết thừa Thứ Nguyên đi đâu, việc đã nhờ vả này cũng không thể nóng vội được.
Bên trong Di tích các vật phẩm nằm hỗn độn khắp nơi đã được Thứ Nguyên bỏ công sắp xếp hết lại lên giá.
Có lẽ mấy năm im lìm trong không gian không có gì làm nên đã dọn dẹp một chút.
Mạc Khanh cẩn thận xem xét từng ô một những thứ Yuuh tiện tay vứt ra hòng tìm kiếm đồ vật trong giấc mơ.
“Cái bút đó nằm ở đâu chứ” …!Cô lầm bầm.
Cảm thấy đồ vật này có liên quan rất lớn tới việc cô xuyên vào trong sách.
Nhớ lại lúc về hiện thực bị mất hết ký ức lúc xuyên đến đây, Mạc Khanh liền muốn nhổ một chậu máu chó hất vào thiên địa.
Phó Kiệt ngoài hiện thực cũng có cây bút y hệt chỉ là cây bút đó màu bạc vô cùng xinh đẹp.
Còn của mình chính là màu đồng thiếc cũ xỉn.
Gì vậy chứ, đãi ngộ cũng quá phân biệt giai cấp đi.
Nếu hắn cũng ở đây thì tốt rồi, có khi với bàn tay vàng kia sẽ dễ dàng tìm thấy cũng không chừng.
Mạc Khanh vừa chấm dứt suy nghĩ liền cảm nhận gương mặt chôn vào một lồng ngực ẩm ướt mát mẻ, da thịt căng tràn sức mạnh của đàn ông thật sự vô cùng hấp dẫn.
Hương vị này dù có đánh chết cô cũng không bao giờ nhầm lẫn.
….!
Mẹ kiếp, đây là muốn dồn con người ta vào tuyệt lộ sao? Tuy gia ăn chay nhưng kẽ răng cũng phải dính chút thịt cho bằng bạn bằng bè???
Thiên lý ở đâu????
Phó Kiệt đang tắm trong hồ nước không gian bất ngờ bị đổi địa điểm, nhoáng một cái đã thấy mình ở trong không gian khác, trước mặt là cô nàng nửa buổi trước còn nằm trong lòng mình ngủ ngon lành giờ đang cứng ngắc nhìn thân thể hắn không chớp mắt.
Vành tai trắng nõn thấp thoáng sau mái tóc đen dài dần dần đỏ lên.
Đối với hình thể Phó Kiệt vô cùng tự tin bản thân có vóc dáng không tồi, cơ bắp và múi bụng khỏe mạnh cho dù bản thân thời gian qua đã sụt cân gầy đi không ít.
Mạc Khanh lúc này mắt không chớp nhìn thứ nằm giữa hai chân của Phó Kiệt, vừa suy nghĩ tình huống máu chó này nên chống chế thế nào mới tốt, đồng thời trong lòng không ngừng gào thét.
Hắn cư nhiên lại còn mặc quần.
Thiên a !!!!! Nam nhân ai đi tắm cũng sẽ vậy sao???
“Em định nhìn đến bao giờ?”
Nghe tiếng đàn ông hơi khàn khàn vang lên từ trên đỉnh đầu, Mạc Khanh bấy giờ mới hồi thần ngước lên nhìn Phó Kiệt.
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn cô, trong con ngươi màu nâu sáng đầy bao dung và sủng nịch phản chiếu hình bóng chỉ của duy nhất chính mình.
Mạc Khanh cảm thấy lồng ngực đau nhói.
“Tôi …!Tôi không cố ý.
Thật đó, chỉ là muốn tìm một đồ vật bất giác nghĩ đến anh…!Thành ra …”
“Ừm” Hắn hiểu, vậy nên không có làm cô thêm khó xử.
Mạc Khanh càng nói giọng càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ còn mấy tiếng lí nhí trong cổ họng.
Cô trộm ngước lên lén nhìn lại xem hắn có không vui hay không, thì bất ngờ bị vẻ mặt đầy ôn nhu nhiễm vài phần ý cười kia làm cho ngây người.
Vẻ mặt này cô đã vô số lần đọc trong các cuốn tiểu thuyết, phim thần tượng tình cảm, cũng miêu tả trong bản thảo rất nhiều.
Thế nhưng khi tận mắt chứng kiến mới chân thực bị sự hấp dẫn trí mạng này đục một lỗ vào tim đến muốn rỉ cả máu tươi.
Cái cảm giác đau đớn nhưng xen lẫn vui sướng này giày vò từng tấc trên cơ thể, vô thức khiến người ta muốn trầm luân.
Và đến khi biết bản thân đang làm gì, không biết cô đã chủ động kiễng chân lên hôn hắn từ lúc nào.
….!
Phó Kiệt bị hành động bất ngờ của Mạc Khanh làm cho khiếp sợ.
Hơi lùi về sau làm môi cả hai tách ra một khoảng ngắn, lưng hắn đụng vào giá gỗ.
Hơi thở có chút dồn dập, lồng ngực đập thình thịch hỗn loạn nhưng hắn không thể kịp nghĩ được điều gì.
Chỉ thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh nhìn hắn, gương mặt lần nữa sáp lại, nhẹ nhàng xóa đi khoảng cách giữa cả hai.
Ngay khi nhận ra cô đang làm gì, Phó Kiệt sau đó mừng như điên ôm thật chặt lấy người trong lòng, đảo khách thành chủ ý đồ làm nụ hôn càng thêm sâu, nào quan tâm y có bị lây nhiễm virus từ nước bọt của cô hay không.
Hắn chỉ biết nội tâm lúc nào cũng căng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng.
Mạc Khanh đã chịu mở lòng, tiếp nhận hắn.
Hỏi hắn sao không vui sướng cho được.
Mạc Khanh lúc này cũng đang cảm nhận tâm tình vui sướng lan lên trong lồng ngực, sự thỏa mãn được lấp đầy khiến cô vô cùng hưởng thụ.
Mạc Khanh hiểu chỉ vì ích kỷ muốn sống của bản thân đã khiến nguyên tác bộ truyện đi lệch rất nhiều, thế nên lúc nào cũng phải tưng tửng với mọi chuyện để né tránh ánh mắt của y.
Né tránh mọi cảm xúc đang từng giờ từng phút chỉ cần cô nới lỏng cảnh giác sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục của y.
Cô có muốn trở về hay không ư? Đương nhiên lúc nào cô cũng cũng muốn về nhà.
Muốn mang theo chị gái trở về tổ ấm có A Nguyên cùng chơi đùa.
Nhưng người đàn ông trước mắt này, hắn đã buông tha cho kẻ thù không đội trời chung, bỏ lỡ hàng trăm lần có thể giết Mạc Vương chỉ vì hắn ôm lấy tia hy vọng cô có thể sẽ quay lại cơ thể này.
Để mặc bản thân nhận lấy bao thương tổn cũng không vấn đề gì.
Âm thầm bảo vệ cô an toàn trong khu biệt thự tránh truy sát của dị năng giả, âm thầm giúp cô tăng lực lượng thủ hạ khắp nơi.
Y đang đứng ở phía nhân loại, là người đáng lẽ thống hận tang thi nhất lại tình nguyện giúp đỡ cô, năm lần bảy lượt cho Quý Viêm bảo hộ thủ hạ tâm phúc của cô an toàn kể cả lúc Mạc Vương đoạt xác hay lúc này cô quay về mở rộng địa bàn.
Người đàn ông dịu dàng đến mức này làm sao có thể không rung động được đây.
Cả hai ôm lấy nhau trằn trọc một lúc, giống như mọi bất an bấy lâu chỉ có cách này mới có thể bình ổn.
Cảm nhận người trước mặt chân thực ở bên, mới có thể xua tan xúc cảm hỗn độn đến bức người phát điên kia.
Mạc Khanh chưa bao giờ cảm thấy nhẹ lòng như lúc này, những gì hai vai gồng gánh chuyện bản thân bị xuyên không tới một nơi xa lạ, cố gắng mạnh mẽ để không bị người đuổi giết rốt cuộc cũng đã có thể buông xuống.
Vậy là hai hàng huyết lệ chầm chậm rơi trên cánh tay đang ôm lấy mình, thành công đánh thức Phó Kiệt.
Y hơi mở mắt chậm buông người trong ngực ra, chăm chú nhìn cô yên lặng không tiếng động rơi lệ.
Đau lòng nâng ngón tay thô ráp đầy vết chai lên lau nước mắt cho cô.
Mạc Khanh vùi đầu vào lồng ngực Phó Kiệt, cánh tay cả hai ôm lấy đối phương giống như không có điểm dừng.
Ăn ý không nói với nhau câu nào mãi một lúc lâu cũng không muốn buông ra.
———–
Tiểu Kịch Trường:
Thứ Nguyên nhìn nam chính nằm trên giường ngáp dài ngáp ngắn mệt mỏi, giống như tùy người khinh bạc liền gấp gáp nói:
“Chủ nhân, y buông phòng bị rồi, mau mau giết nam chính để nhận ticket về nhà”
Mạc Khanh nắm trong tay cây kiếm lụa đỏ, gằn từng chữ căm hận:
“Anh nói đi, giữa đi ngủ và em anh chỉ có thể chọn một !!!”
“Ngủ”
Y điềm nhiên dứt khoát.
“Ngủ với em”.
Mạc Khanh: ……..!
Thứ Nguyên: ……..