Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện – Chương 97: Cuộc Tấn Công
Nguyên bản Thủy Lam cũng là một hệ thống mau xuyên đến nhiều thế giới.
Và hệ thống cũng giống như thần, được chia thành 12 cấp bậc.
Bản thân nỗ lực rất nhiều cộng thêm thiên phú nên đã ngồi ở bậc 4 gần 400 năm nay.
Còn cái tên đần độn 11030 này vì cái quái gì đang lẹt đẹt ở bậc 7 lại vọt lên bậc 5 ngắn ngủi trong một niên kỷ vậy hả?????
“Ám Hồn rõ ràng là khả năng không nằm trong set nguyên bản thế giới này, phải là mấy tiểu thuyết tu chân mới đúng” Thủy Lam bẻ khớp xương tay, đáy mắt bắn đầy sát khí: “Đồ ngu xuẩn, ngươi nghĩ lỗi do đâu mà ra???”
“Lam…!Lam đại tỷ, …!Mạch Nhâm Đốc bị đả thông, không tu võ công thì tu cái gì …!chứ …!ấy !!!!” Thứ Nguyên run lẩy bẩy như tiểu tức phụ ngồi phụp dưới sàn nhà, bày ra dáng vẻ vô cùng yếu đuối.
Nữ nhân bạo lực, không biết cái gì gọi là đàm đạo trong hòa bình sao !!!
Thủy Lam tay cầm Katana vung lên chém xuống không hề kiêng nể, chẳng mấy chốc phòng khách đã hoàn toàn biến thành bãi chiến trường, đâu đâu cũng toàn vật dụng bị chém nát.
Tang thi thủ hạ ngồi dưới tầng 1 nghe động tĩnh ầm ỹ trên lầu, bàng quang tiếp tục đeo tạp dề quét tước nhà cửa.
Không thể yên tĩnh được thêm chút nào sao.
Như cái chợ vỡ.
Núi cao còn có núi cao hơn, đáng đời lắm đại tiểu thư.
Về sau bớt bớt mấy cái bản tính hung dữ lại mới tốt nếu không sẽ bị nghiệp quật.
“…”
Lúc này quanh thành Y xác tang thi nằm la liệt, đang được dị năng giả hệ Hỏa đốt thành tro tránh mùi xác thối bốc lên ô nhiễm không khí.
Cổ Mục Tây Á đứng cạnh Cổ Mục Khắc Dã trong đài quan sát dành cho cấp lãnh đạo nhìn xuống dưới, đôi mắt ánh lên tử sắc diễm lệ:
“Ngươi khẳng định?”
Cổ Mục Khắc Dã gật đầu: “Chính là cô ta không sai.
Vẫn tam hệ dị năng Kim-Mộc-Thổ”
Cổ Mục Tây Á hừ lạnh: “Nếu không phải đám Thầu Gai nổi điên thì ta đã không bị lạc mất cái xác.
Ngươi mau chóng dụ chúng ra lần nữa ta sẽ có cách”
“Vâng thưa ngài” Cổ Mục Khắc Dã cúi đầu.
“Mạc Vương, thứ đó mất rồi.
Ánh sáng trắng đó ngoài tên Phó Kiệt ra thì chẳng có ai sở hữu Quang hệ mạnh như vậy cả”
Cổ Mục Tây Á đáy mắt lạnh lẽo: “Vô dụng”
Phó Thanh đồng dạng cũng ở đó bị quát lập tức quỳ thụp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Thứ vô dụng như ngươi mãi mãi không thể nào đánh bại hắn.
Có mỗi viên đá cũng bảo quản không xong” Mau cút khỏi mắt ta”
Phó Thanh đầu ê ẩm, cực kỳ không cam lòng, cắn răng nói: “Xin lỗi Mạc Vương, Thủ hạ sẽ gia tăng áp lực cho hắn ở quân khu Bãi Dài”
Cổ Mục Khắc Dã vốn dĩ cũng không ưa gì phó Thanh, tên này đến cả anh trai chung dòng máu còn muốn ra tay hãm hại.
Rõ ràng không phải là một kẻ có thể tin tưởng hắn sẽ không đâm mình một dao sau lưng nếu có bất trắc.
Tốt nhất về sau nên ít giao thiệp mới tốt.
“Khắc Dã”
Cổ Mục Tây Á cầm một thanh kim loại khắc hoa văn trong tay, vuốt ve nâng niu như báu vật.
Ả điềm điềm lên tiếng: “Dị năng một lần nữa ta trao cho ngươi.
Đừng làm ta thất vọng”
Mấy năm trước dị năng bị Phó Kiệt phế đi ả cũng đã dày công tẩy tủy phạt kinh, cố gắng rót mầm dị năng lại vào cơ thể của y một lần nữa.
Tuy hơi tốn sức, nhưng mọi chuyện không vượt ngoài tầm kiểm soát của ả.
Cổ Mục Khắc Dã gật đầu: “Ngài yên tâm, tôi sẽ khiến cái xác đó tự nguyện dâng đến cho ngài”
Cổ Mục Tây Á đứng trước Cổ Mục Khắc Dã, hài lòng: “Chỉ cần ngươi không phản bội, ta sẽ che chở mọi thứ quan trọng của ngươi”
Sau đó bỗng chốc từ từ thiếp đi.
Ánh mắt cũng không còn ánh lên hàn quang lạnh lẽo mà nhắm lại.
Cổ Mục Khắc Dã nhanh chóng vòng tay tiếp lấy Cổ Mục Tây Á đã ngủ say trong ngực mình, ánh mắt tối đen.
Cổ họng khô rát cố nhịn nãy giờ khiến y ho khùng khục khổ sở, cảm tưởng muốn phun cả ra máu.
Cái thứ dị năng quái quỷ này quả nhiên rất khó thu phục.
Y mím môi nhìn em gái vì cơ thể bị Mạc Vương sử dụng quá độ đã gầy đi một vòng, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Trước lúc mẹ của cả hai chết, y đã được bà giao phó phải chăm nom Tây Á thật tốt.
Ấy vậy mà chỉ vì một khắc tham luyến quyền thế.
Y đã liên lụy tới em gái, thậm chí lún sâu phải một vũng bùn không cách nào thoát ra.
Mạc Khanh, hy vọng trước khi tôi ra tay cô có thể biết điều một chút.
“…”
Mạc Khanh nhìn thức ăn bày biện trên bàn màu sắc rực rỡ, khói bốc nghi ngút thơm nức mũi, nước bọt liền không khống chế được túa ra.
Đĩa sườn xào chua ngọt vàng đượm, đậu xốt cà từng miếng vuông vắn ăn kèm canh mướp bắt mắt.
Chưa kể đĩa hoa quả tráng miệng có chùm nho tím mọng nước rất khó kìm lòng đang bày biện ngon lành trên mặt bàn, tùy thời cho cô thưởng thức.
Oe, không ngờ tay nghề cũng khá quá đó chứ.
Mạc Khanh thầm khen ngợi nam nhân nhà mình.
Đúng rồi, bổn gia cũng là lãnh đạo cần được chăm sóc đặc biệt.
Ăn ngon một chút cuộc sống mới dễ thở.
“Muốn ăn thêm gì nữa?”
Anh.
Ăn anh.
Đương nhiên là muốn ăn anh !!
Mạc Khanh gào thét trong đầu.
Cô nam quả nữ ở một nơi tiên cảnh như mộng, không khí trong lành, chim hót cá bơi.
Nữ tắm tiên, nam vào bếp.
Đây không phải là khung cảnh thích hợp để làm mấy chuyện bây bạ sao???
“Không muốn ăn??”
Phó Kiệt thấy Mạc Khanh lâm vào trầm tư liền nghĩ có phải mấy món này không hợp khẩu vị hay không, trong đầu đã nhảy số định nấu món khác thay thế.
“Đâu có.
Muốn chứ.
Rất muốn ăn”
Mạc Khanh nói ba chữ cuối còn cố tình nhìn thẳng vào mắt Phó Kiệt bày tỏ thâm tình, miệng nở nụ cười sáng lạn, tay động đũa bắt đầu ăn không ngừng.
Hơn nữa còn rất biết điều gắp thức ăn bỏ vào bát cho hắn.
Phó Kiệt cũng chậm rãi gắp một miếng đậu, gương mặt lạnh nhạt cứng nhắc dần nhu hòa.
Khung cảnh tốt đẹp này hắn đã nghĩ đến vô số lần, mơ đến cũng không biết bao nhiêu.
Thậm chí đến tận khoảnh khắc này hắn vẫn không tin tưởng đây chính là sự thật.
Cứ tưởng …!người không quay về nữa.
Nếu không trở lại…!hắn …!
Thật không biết bản thân sẽ làm những việc gì.
“…”
Thứ Nguyên đang vết thương chằng chịt, khóc ô ô cầm khăn lau kiếm cho Thủy Lam nghe giảng đạo.
Bỗng nhìn thấy cô bé không nói gì nữa, cậu nghi hoặc:
“Sao vậy??”
Thủy Lam cau mày, vài giây sau mới lên tiếng: “Có quân đội đang tiến về phía này”
Thứ Nguyên vẻ mặt lập tức ngưng trọng, bỏ đồ xuống nấp sau cửa ban công nhìn ra ngoài.
Quả nhiên cách đây 5km về hướng Bắc có một quân đoàn khoảng 7 xe lớn đang đi về hướng này.
Xe nào xe nấy đều được trang bị vũ khí nóng đầy đủ.
“Người thủ đô?”
Thủy Lam gật đầu.
Thủ đô giờ đã là căn cứ của kẻ đó.
Đương nhiên sau kinh động vừa rồi ở thành Y đã khiến bọn chúng để ý.
“Vậy bây giờ phải làm thế nào??” Thứ Nguyên nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.
Thủy Lam trừng mắt.
Ngươi không phải cũng là một hệ thống sao.
Tự nghĩ đi.
Thứ Nguyên trừng lại.
Cấp bậc của ngươi không phải cao hơn ta sao.
Ngươi nên là người tiên phong, chúng ta sẽ ở hậu phương cầu nguyện cho ngươi.
Thủy Lam thái dương giật điên cuồng, nhanh chóng rút Katana sắc bén kề vào cổ Thứ Nguyên.
Vâng ạ, chị để em nghĩ.
Là nữ nhân chân yếu tay mềm nên nghỉ ngơi mới tốt, mọi chuyển để em lo.
Haha.
Thứ Nguyên không có tiết tháo giơ tay đầu hàng.
Trong sách chẳng phải đều dạy “Lady First” sao?? Vì cái gì mà lại toàn dạy những thứ lừa đảo như vậy??
Đám xe quân dụng đã tiến vào cổng khu biệt thự bỏ hoang, tốc độ di chuyện chậm chạp hơn rất nhiều.
Nhìn hai bên đường lặng ngắt như tờ, tất cả đều không dám thả lỏng cảnh giác.
Phải biết tang thi bây giờ đã có trí năng chứ không còn đần độn như trước nữa, nếu không cẩn thận rất dễ mất mạng.
Đây là lệnh từ bên trên hạ xuống, khẩn cấp lục soát khu biệt thự bỏ hoang phía Bắc không bỏ sót một lô đất nào.
Rất có thể tang thi cao cấp đang trú ngụ tại đây cho nên quân đội phải cực kỳ cẩn thận.
Có khác gì đưa mạng vào chỗ chết đâu cơ chứ.
Thăm với dò cái gì.
Mấy quân nhân oán thầm trong lòng.
Mấy người bên trên luôn như vậy, chỉ biết đứng chỉ tay năm ngón nào quan tâm đến sống chết của dân đen bọn họ chứ.
Nếu là thế giới khi còn tồn tại pháp luật và hòa bình bọn họ đã có thể đâm đơn kiện vi phạm quyền công dân.
Thế nhưng đây là thời mạt tàn khốc.
Nếu mày không làm thì sẽ có hàng tá đứa khác làm thay mày, và mày sẽ bị vứt một xó bởi hèn nhát, cứ thế chết đói.
Bỗng nhiên có hai bóng dáng nhỏ bé đứng phía xa khiến họ giật mình, tay lăm lăm khẩu súng không cần suy nghĩ liền đồng loạt chĩa tia laser đỏ cùng ngắm về phía mục tiêu tâm thế tùy thời đều có thể động thủ.
Tuy nhiên khi hai bóng đen này tiến lại gần, bộ dáng càng lúc càng rõ ràng thì bọn họ lập tức ngẩn người.
Là hai cái tiểu bánh bao chưa tới 5 tuổi.
Quần áo tuy không tới mức rách rưới lấm lem nhưng bộ dạng nhìn qua có vẻ đã nếm đủ khổ cực.
Sinh ra đúng thời điểm tận thế nên ánh mắt hai đứa trẻ ngập tràn cảnh giác và run sợ.
Một viên sĩ quan nhíu mày: “Có phải là bẫy không?”
“Không rõ.
Nhưng nói chung giữa cái không khí quỷ dị này việc bọn chúng an toàn sống sót chắc chắn khả nghi”
Tay lính khác thấp giọng: “Nếu tôi là tang thi tôi cũng không ngại tìm giết uống máu con mồi non tơ này đầu tiên.
Khẳng định ngon miệng”
“Câm đi” Nghe vậy những người khác không nhịn được rùng mình.
Hai đứa nhỏ ngước đôi mắt to tròn lên tội nghiệp nhìn về phía quân đội đầy súng ống, nắm tay bé tý miết lên lớp vải đã có chút cũ sờn, có vẻ quá hoảng sợ mà đã oa oa khóc lên.
Quả nhiên đám quân nhân trong lúc còn đang hoang mang nghi ngờ không biết xử lý thế nào thì bị giật mình, bởi trong không khí yên tĩnh tiếng khóc rấm rứt dù là của đứa trẻ 5 tuổi vẫn rất rõ ràng, lập tức gọi đến rất nhiều tiếng gào thét của tang thi từ bốn phương tám hướng xung quanh khu biệt thự.
“Chết tiệt” Người lính đứng đầu nhìn những bóng đen bốc mùi hôi thối đang di chuyển nhanh về phía này liền thầm mắng một câu, sau đó vọt lên ôm lấy hai đứa nhóc.
Y nhanh chóng ra lệnh:
“Mau rút lui trước đã”
Hai tiểu bánh bao được người ôm trong ngực rất có cảm giác an toàn lập tức nín khóc, hai cánh tay bé tí ôm chặt lấy cổ người quân nhân không buông hiển nhiên đã bị dọa sợ quá mức.
“Mama …!Mama …!!!!” Bé trai ô ô khóc lên.
“Mẹ ở đâu??” Viên sĩ quan ôm lấy hai đứa nhóc gấp gáp hỏi.
Tuy nhiên đáp lại vẫn chỉ là tiếng khóc nức nở nhí nhéo hai bên tai, hoàn toàn không phải đáp án mong muốn, vì vậy y đành chọn mặc kệ.
Đưa chúng đến nơi an toàn cái đã.
Tất cả lui lên xe rất nhanh, vừa di chuyển lui khỏi địa phận khu biệt thự vừa nã súng về phía đàn tang thi.
Diễn biến đến quá nhanh khiến bọn họ quên mất rằng không biết mang theo hai đứa con nít này là sai hay đúng.
Nấp sau các bức từng khuất, tang thi thủ hạ của Mạc Khanh đang hò nhau gào rống tạo hiệu ứng tang thi đông đúc âm thầm vỗ tay.
Cuối cùng cũng đi rồi.
Tốt nhất là cút đi xa xa một chút mới tốt.
Như vậy bọn họ sẽ không bị liên lụy khi hai vị này đánh nhau nữa.
Quả nhiên không uổng công gọi tới nhiều tang thi một chút mà.
Lúc này trong phòng riêng của Mạc Khanh trên lầu ba, Phó Kiệt đang nằm nghiêng trên giường chống tay nhìn người đang say ngủ.
Ngón tay nhẹ vuốt cực kỳ dịu dàng lên gò má trắng nõn kia.
Nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, dù biết tất cả nhưng thái độ vẫn rất bàng quang.
Cái hắn cần quan tâm lúc này chỉ có một.
Những thứ khác, đều không quan trọng.
———
Tiểu kịch trường:
Màn hình cảm biến hiện trước mặt Phó Kiệt biểu thị hình ảnh đám người đang tiến về khu biệt thự bỏ hoang.
Thủy Lam: Chủ nhân, rất nhiều quân lính đang tiến về phía này.
Đuổi họ đi không ạ?
Phó Kiệt: Ngụy trang một chút là được.
Không cần động tĩnh gì quá lớn sẽ ảnh hưởng Tiểu Khanh đang ngủ.
Đúng lúc này màn hình lia về phía viên sĩ quan đi đầu, gương mặt kiên nghị tuấn tú, mặc quân phục lại càng thêm đẹp.
Phó Kiệt theo bản năng che mắt người đang nằm ngủ trên giường, trầm giọng phân phó.
1
“Đuổi đi, gọi tang thi tới đuổi.
Cút càng nhanh càng tốt” 1
“….”