Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện – Chương 95: Đối Đầu
Ngoài thành xác tang thi nằm la liệt, chân tay cháy đen vương vãi khắp nơi đủ để biết uy lực hàng tấn công của thành Y mạnh mẽ thế nào.
Quả nhiên đợt tấn công 6 năm trước đã góp phần rất lớn vào công cuộc cải tổ hàng tiền đạo, khiến nhân tâm vững vàng hơn rất nhiều.
Cổ Mục Khắc Dã bấy giờ đứng trên bờ tường thành, mắt nheo lại nhìn Mạc Khanh toàn thân trùm áo choàng, chỉ lộ ra ngoài một góc cằm trắng nõn đang đứng oai vệ giữa bầy tang thi.
Bảo cút không cút mò ra đây đòi phải nháo một chút??
Y đứng trước loa phát thanh, hướng xuống dưới hừ lạnh: “Ngươi muốn gì?”
Mạc Khanh đứng ngây người một lúc dường như không có ý đinh trả lời ngay.
Mãi sau mới dùng nội lực vọng âm tới: ” Các ngươi đang giữ thứ gì bên trong?”
Tất cả những người đứng trên đó nghe giọng nói rõ rệt của tang thi cầm đầu không khỏi tròn mắt ngạc nhiên một trận.
Tang thi đã biết phát ra tiếng nói thì đã không còn là chuyện lạ.
Thế nhưng có thể nói tròn vạnh như người bình thường chứ không ô ô a a khạc khạc, hơn nữa âm thanh vang lớn như vậy thì quả thực là chuyện kinh thiên động địa.
Vì vậy tất cả đều mang tâm trạng phức tạp mà nhìn xuống đàn đống tang thi hôi thối đang gào thét phía dưới.
Nếu tất cả bọn chúng đều tiến hóa dần trở thành con người bình thường, trà trộn đi bên cạnh có khi bị tấn công bất ngờ chết lúc nào cũng không biết được.
Tương lai nhân loại rồi sẽ đi về đâu đây.
Cổ Mục Khắc Dã bỏ qua hoang mang của cấp dưới hừ lạnh: “Ta không hiểu ngươi đang nhắc đến cái gì”
Mạc Khanh câu môi: ” Nếu ta còn chưa biết nó là gì, thì tất cả sẽ không đi”
Y nheo mắt nguy hiểm, bàn tay phát động Lôi hệ đe dọa: “Muốn đánh nhau thì ta sẽ toại nguyện cho ngươi” Sau đó tích năng lượng thành một quả cầu to bằng quả bóng lớn ném xuống chỗ Mạc Khanh đang đứng.
Uy lực của quả cầu tỏa ra xung quanh vô cùng hung hãn.
Mạc Khanh tặc lưỡi, có chút chùn chân.
Tay trái vung vạt áo choàng thành một vòng cung đẹp mắt, Ngũ Hành Mộc mọc từ dưới đất lên vô số thân gỗ cứng rắn ngay trước mặt, oành một tiếng chặn lại toàn bộ công kích của Lôi cầu.
Diễn sâu quá rồi đó anh zai !!!
Binh lính đứng trên tường thành nhìn diễn biến chớp nhoáng trong vài giây kia càng khiếp sợ hơn đối với tang thi đầu đàn mới xuất hiện, thực lực và phản xạ quả nhiên đã ở một đẳng cấp rất cao trở thành mối đe dọa lớn cho nhân loại.
Cổ Mục Khắc Dã mắt thấy Mạc Khanh đỡ được chiêu, y hệt 6 năm trước cô đã dùng ô gỗ cản sấm sét của hắn nhưng lần này đã mạnh hơn rất nhiều.
Vài tháng không gặp, sau kỳ ngủ đông dài như vậy mà trong thời gian ngắn đã khôi phục thực lực quả nhiên không đơn giản.
Hèn gì Mạc Vương tìm đủ mọi cách để có được cái xác này.
Y thấy càng lúc càng thú vị, vì vậy bỏ qua chuyện Mạc Khanh không biết điều tha cái đám đồng bọn hôi thối kia nhanh nhanh cút khỏi đây, trước con mắt kinh ngạc của toàn bộ cấp dưới mà phi xuống.
Nếu muốn diễn thì y cũng không ngại phối hợp một chút, xem tột cùng cô ta đang muốn làm gì cái gì.
Cổ Mục Khắc Dã đứng trước mặt Mạc Khanh, gương mặt ẩn ẩn chút vui vẻ hỏi:
“Mạnh như vậy?”
Mạc Khanh trừng mắt: “Cái này rất dễ gây ra thương vong bớt bớt dùng lại đi có được không hả”
Y nhún vai: “Đằng nào cô chẳng chết rồi”
Mạc Khanh nghiến răng: “Tang thi cũng biết đau.
Tóm lại trong thành này đang giấu cái gì?”
“Tối qua viện nghiên cứu mới chế tạo ra một ống vacxin ức chế được virus tang thi.
Có lẽ vì cái đó nên chúng nó mới thấy hấp dẫn??”
Cổ Mục Khắc Dã nhìn đám tang thi rách rưới bẩn thỉu đen sì vây xung quanh gào thét, y không có một chút mảy may sợ hãi nào mà chắp tay đứng đối mặt với hung hiểm.
Đã là dị năng giả cấp 6 chỉ cần vung tay cũng có thể dễ dàng đồ sát diện rộng thoát khỏi đây, y không quá lo lắng.
Huống hồ còn có Mạc Khanh, con đầu đàn đang ức chế tinh thần đồng loại.
Thử hỏi ai dám cả gan xông đến.
Lúc này trong mắt tang thi xung quanh Cổ Mục Khắc Dã không khác gì thức ăn riêng của Mạc Khanh, thế nên hoàn toàn không có quyền đụng vào mà chỉ đứng bên ngoài gầm gừ thị uy.
Thủ hạ của Mạc Khanh thấy bọn này rống lên mấy câu vô nghĩa, lập tức cáu kỉnh rống lại.
Ngươi nói ai là đồ ăn của chủ nhân !!! Lũ ngu xuẩn !!! Tên si tình kia mới là đồ ăn riêng của chủ nhân !! Cẩn thận ta gào chết ngươi !!!!!
Tang thi tự nhiên gào thét mỗi lúc một hăng, y như cái chợ.
Còn người ngoài nhìn vào không hiểu chúng nói gì chỉ cho rằng đây là thị uy muốn cắn chết đại thiếu của bọn họ.
Trong lòng mỗi người đều thập phần lo lắng cho cuộc đàm phán với con đầu đàn kia, ngộ nhỡ Cổ đại thiếu xảy ra bất kỳ mệnh hệ gì thì thành Y cũng không giữ được.
Oành !!!!
Bị một quả Lôi điện tấn công chớp nhoáng, Mạc Khanh nhanh chóng lắc mình né sang bên cạnh.
Quả cầu liền mất vật cản đốt thành tro một đám thi lớn phía sau.
Cả hai không nghỉ ngơi giây phút nào lao vào nhau dùng dị năng so chiêu trong chớp nhoáng.
Binh lính thành Y hoa mắt không theo kịp, chỉ thấy hai bóng đen lướt đi rất nhanh mà họ chỉ thấy ở dị năng giả Tốc Độ mới có.
“Tang thi kia là song hệ Tốc Mộc à”
“Có lẽ vậy.
Đại thiếu đang là dị năng giả bậc 6, có cấp đứng đầu vậy mà tang thi kia có thể đánh ngang cơ được”
“Anh xem liệu nhân loại có thể sống sót qua đại dịch này không”
Hai người đều là trợ thủ đắc lực của Cổ Mục Khắc Dã, chứng kiến thiếu gia của bọn họ từng bước trở thành dị năng giả mạnh nhất căn cứ.
Cay đắng đầy cực khổ mới giữ được thành Y yên bình.
Những năm qua thi triều bao vây căn cứ không phải không có, quy mô đều nhỏ lẻ không đáng kể nên mất sức một chút có thể dẹp được.
Với điều kiện con đầu đàn không mạnh.
Hoặc Cổ Mục Khắc Dã nhanh chóng tìm được con chỉ huy, sớm giết chết để đội quân tan rã.
“Tình hình này…!Có lẽ nên phát thông báo cư dân nhanh chóng di chuyển.
Con kia quá mạnh”
“Khoan đã” Người thanh niên trầm tĩnh hơn ngăn lại: “Đợi lệnh của đại thiếu.
Nếu ngài ấy không chắc chắn điều gì thì sẽ không làm”
Không quan tâm tới bất an của người thành Y, bên dưới Cổ Mục Khắc Dã vẫn đang đánh nhau đến hăng say.
Động tác của Mạc Khanh rất nhanh, dù hắn đã có dị năng yểm trợ thế nhưng cô ta như có đọc tâm thuật đều thành công tránh né.
“Tự nhiên đang yên đang lành lên cơn chi vậy ba??” Mạc Khanh bực mình gắt lên
“Thỉnh thoảng giãn gân cốt chút cũng không tồi” Cổ Mục Khắc Dã tỉnh bơ nói.
Mạc Khanh nén giận, vận nội lực từ đan điền bảo hộ toàn thân khỏi công kích như kim châm của Lôi hệ.
Sấm sét trời sinh là khắc tinh bóng tối.
Giống như đối thủ một mất một còn của tu chân giả độ kiếp, thề có chúa, lông tơ của cô dựng đứng hết cả lên rồi.
Nếu là tang thi bình thường không biết cảm giác đau mà nói thì có bị sấm giết hay người giết cũng không sao, pu-khưa-xie.
Thế nhưng cô đây đang là boss, 6 giác quan phát triển vô cùng bình thường thậm chí tóc còn biết mọc, mắt còn có gèn sau ngủ dậy.
Thậm chí lỡ ăn bậy còn đau bụng.
Không lí nào lại không biết đau !!!
“Mẹ nó cái họ Cổ Mục kia tôi cút là được, thứ trong thành nhà anh tôi cóc thèm !!”
Y ồ lên một tiếng cảm thán: “Đằng nào cũng đến rồi chi bằng để tôi tiếp đón cho chu đáo một chút.” Cổ Mục Khắc Dã thịnh tình mời mọc.
“Anh bị điên à !!”
“Bây giờ cô mà tự nhiên lui binh bọn họ sẽ nghi ngờ.
Hơn nữa luyện tập một chút thân thủ mới không bị thọt” Y thở không gấp hơi không loạn mà thành tâm khuyên nhủ.
“Đừng có làm trò chó má !!! Tôi muốn cút !!!”
Cái thế giới rách nát này bị điên à.
Ngủ một giấc tỉnh dậy sao ai ai cũng như bị điên.
Nam phụ ngầu lòi suy nghĩ cho hòa bình thế giới đã giã nhân vật phản diện tan tác lần trước đâu rồi??? Giờ thì đến nhân vật phản diện cũng cứu sống, lại còn cái đách gì luyện tập.
Nếu quay trở lại hiện thực nhất định cô sẽ đốt thành tro tập bản thảo, tốt nhất là đốt xong đem lên đỉnh núi rải tan tác để tuyến nhân vật trong này khỏi gây họa nữa.
Mợ nó !!! Có chút ý thức suy nghĩ bình thường nào của phe chính nghĩa nên có không hả???
Những binh lính đứng trên bờ tường thành Y nhìn hỗn chiến diễn ra trước mắt, vừa tiêu diệt tang thi tiếp cận chân tường bao vừa theo dõi cuộc chiến không khỏi xúc động.
“Đại thiếu quả nhiên hi sinh bản thân thu hút hết sự chú ý của con đầu đàn để nó khỏi có tâm sức điều khiển quân tấn công căn cứ”
Người lính Ất gật đầu: “Vậy chúng ta mới có thời gian dư giả tiêu diệt tang thi được”
Cổ Mục Khắc Dã cũng được ông nội cho trui rèn trong quân đội từ nhỏ thế nên thân thủ rất tốt, việc kích phát dị năng lại càng làm thể chất và độ nhanh nhạy trong phán đoán tình huống của y tốt hơn gấp mười mấy lần.
Thế nhưng càng đánh y càng nhận ra năng lực Mạc Khanh thâm sâu khó lường.
Cô ta rõ ràng đang sử dụng dị năng thế nhưng vẫn có cái gì đó rất khác.
Năng lượng của dị năng giả hệ tấn công đều tập trung vào một bộ phận cố định ví dụ như tay hoặc chân.
Thế nhưng đối với riêng cô ta, năng lượng giống như thủ hộ toàn thân, vừa tấn công vừa phòng thủ.
Rất hoàn hảo không hề có sơ hở.
Lớp đất cát mỏng tựa như từ lỗ chân lông chảy ra, bao phủ toàn bộ bề mặt da bảo vệ thân thể tránh khỏi công kích của lửa điện.
Tuy nhìn lớp khô ráp cằn cỗi như sa mạc làm thân chủ như xác ướp có hơi ghê rợn nhưng đây lại là cách phòng vệ cực tốt mà không dị năng giả nào hiện thời làm được.
Nhìn từ ngoài vào thì ai cũng thấy tang thi đầu đàn đang chật vật chiến đấu, liên tục lui về sau.
Thế nhưng chỉ có hắn mới hiểu, cô ta chính là đọc được toàn bộ hành động của y, đi trước một bước mà né đòn.
Quả nhiên thứ mà Mạc Vương muốn rất đáng giá để y liều mạng.
Hứng thú càng lúc càng nồng đậm trong con ngươi Cổ Mục Khắc Dã.
Y ra tay càng thêm nhanh, xung lực Lôi hệ đã ác đến mức khiến tang thi xung quanh bị vạ lây không ít.
Thủ hạ của Mạc Khanh sớm đã nhìn ra hung hiểm, chạy tít ở phía xa xa khoanh tay xem náo nhiệt.
Chơi vui vậy sao, con người thật kỳ cục.
Lôi điện hóa thành rất nhiều những sợi dây nhỏ từ chân Cổ Mục Khắc Dã trườn xuống đất nhanh như thiểm điện quấn lấy chân Mạc Khanh.
Ánh mắt lóe sắc đỏ giấu dưới mũ trùm híp lại bực mình.
Chẳng phải mới nãy nói làm một trận so chiêu rồi chuồn cho người thành Y đỡ nghi ngờ sao.
Vừa vừa thôi chứ cha nội.
RUỲNH !!!!!!
“…!
Ngay lúc Mạc Khanh vừa khinh công bay lên cách mặt đất mấy mét, thì cả cơ thể bị một cánh tay hữu lực ôm lấy.
Đồng thời dưới chân liền có luồng khí nóng rực tạo nên tiếng nổ cực lớn tạo thành cái hố sâu hoắm ngoằn ngoèo tia lửa nuốt chửng toàn bộ Lôi điện của Cổ Mục Khắc Dã, chứng tỏ dị năng Hỏa hệ của người phóng ra đã vượt cả cấp của y.
Thế giới như ngưng lại.
Mạc Khanh làm sao có thể quên được mùi hương của người đang ôm lấy mình.
Suốt mấy tháng nay thỉnh thoảng có một người đứng từ xa âm thầm quan sát, bảo hộ giúp cô tránh cô khỏi nguy hiểm.
Tuyệt nhiên không hề xuất hiện, cứ thế nấp trong tối, cố tình không muốn lại gần.
Chính là mùi hương này, vẫn luôn bên cạnh cô.
Nhìn sườn mặt kiên nghị, môi mỏng mím chặt, đầu mày cau lại đầy tức giận.
Nhưng sâu trong đáy mắt vẫn không che giấu được lo lắng dành cho mình, Mạc Khanh một lần nữa thấy lồng ngực rất khó chịu.
Giống như vui mừng, lại giống như muốn khóc.
Hóa ra cô đã mong ngóng người đàn ông này đến nhường nào, tham luyến lồng ngực ấm áp ấy đến bao nhiêu.
Trong một phút giây Mạc Khanh bỗng nhận ra, chỉ cần người này ở bên cạnh tuyệt nhiên bản thân sẽ không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì.
Không phải do y là nam chính, cũng không phải do y sở hữu bàn tay vàng…!
Ở bên cạnh y rất an tâm.
Phải, chính là cảm giác an tâm.
Phó Kiệt đầy giận giữ nhìn cô gái trong ngực mình, hắn gần như rít từng tiếng qua kẽ răng, vô cùng lạnh lùng: “Chết một lần vẫn chưa chừa?? Nghĩ mình bất tử sao??”
Vừa nói hắn vừa nắm lấy cổ tay trái Mạc Khanh, giống như xuyên qua ống tay áo mà miết lên vết sẹo gồ ghề.
Mạc Khanh mím môi không nói gì, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn hắn lấp lánh ánh nước có chút ủy khuất, rồi úp mặt vào lồng ngực dày rộng, một tay vòng qua bên hông hắn nắm chặt lấy vạt áo.
Kiên quyết nửa chữ không nói.
Nhìn một loạt hành động này của Mạc Khanh tâm Phó Kiệt liền mềm nhũn, giận giữ cũng tản đi không sót lại một mảnh.
Vòng tay ôm lấy người kề mình chặt hơn nữa, giọng nói bất giác dịu xuống.
“Bảo bọn họ lui đi.
Tôi đã vào trong lấy thứ đó rồi”
Sau đó thấy đầu Mạc Khanh vẫn dúi trong lòng hắn hơi gật, mới nhanh chóng nhân lúc khói bụi còn chưa tản đi hết liền ôm người biến thành vầng sáng trắng vụt đi.
Cổ Mục Khắc Dã biết là ai đến nên chỉ nhìn nhìn cái hố lửa một chút rồi hừ lạnh quay người bay về đầu tường thành Y.
Nếu nghe không lầm thì trước lúc bị Hỏa hệ đánh bay, cái câu: “Cút” kia là hắn ta nói với mình.
“…”