Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 89: Cuộc Sống Không Có Em


Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện – Chương 89: Cuộc Sống Không Có Em


A Kiệt, con biết không, yêu một người chính là niềm vui sướng đến thỏa mãn tim gan, nhìn người này an yên vui vẻ ở bên cạnh không còn điều gì trên đời này có thể quan trọng hơn cả.

Cuộc sống mà không có người đó, không khác gì đã chết, lồng ngực lúc nào cũng đau.

Giống như không thở được, càng giống như muốn khóc.

[…]
Năm đó căn cứ Ngũ Hành được người người đồn đãi là nơi cực kỳ an toàn, thiết kế từ tường bao tới nội khu đều không thể chê vào đâu được, vật tư sung túc, phòng thủ vững chắc, súng ống đạn dược dồi dào, quả là thiên đường giữa thời mạt.

Các cấp lãnh đạo Thủ Đô nghe được tin người Mạc gia tự ý xây dựng căn cứ khi chưa được cấp phép, hơn nữa bọn họ nghi ngờ nơi này được hình thành từ trước khi mạt thế tới, thế nên mỗi kẻ ôm tâm tư riêng đã phái viện nghiên cứu tới để tìm hiểu một phen.

Hoàng tử Résalin Winston có dị năng May Mắn kỳ lạ, nghĩ sẽ không để mọi chuyện có gì hiểm nguy thế nên đã đặc biệt gửi gắm cho đi theo.

Còn mong rằng sẽ kiếm được chút lợi ích.

Nhưng không ngờ tới phản hồi không chỉ gần 1 tuần không nhận được từ người viện nghiên cứu, mà khi người Thủ Đô điều binh xuống khu đồi thành E tìm hiểu thì thấy nơi này đã tan hoang, tro bụi phủ khắp nơi, tang thi gào rống vật vờ đi lại, không khác gì một thành phố chết.

Nhìn vết tích để lại liền đoán ra chỗ này mới bị hủy cách đây không lâu.

Nếu không có người cố tình phá hoại từ bên trong thì đến cả Thủ Đô năng lực mạnh mẽ cũng khó lòng hủy được.

Xác tang thi chồng chất ngoài thành, thây người thịt vụn rơi vãi đầy trên đất đã bắt đầu phân hủy, quân binh Thủ Đô chụp ảnh lại làm tư liệu báo cáo rồi dẫn quân tới vây quét trong thành.

Ấy vậy mà vẫn còn có người sống sót.

Những người còn sống đều bị tịch thu toàn bộ vật tư có trong nơi trú ẩn sau đó cách ly trên xe có lồng giam đặc biệt một đường chở về Thủ Đô nhằm lấy lời khai.

Không thiếu những người đã trung và lớn tuổi như người Mạc gia, Phó gia, vật tư không thiếu thốn thế nhưng sự tang thương hằn in rõ nét trên gương mặt họ đã phần nào biểu thị tinh thần đã bị đả kích rất lớn.

Chẳng ai buồn nói câu gì nối tiếp nhau lên xe bọc thép, có người thở dài, có người nhìn về phía Ngũ Hành đầy nuối tiếc.

Nhưng ai cũng tự lừa mình rằng, hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng.

Tỉnh lại sẽ hết.


Xây dựng nơi an toàn cho họ trú ẩn rồi tự tay phá sập, …!Rốt cuộc chuyện này là sao…!
Phó Kiệt và những quân nhân có đãi ngộ tốt hơn được ngồi xe quân dụng riêng, Phó Kiệt từ chối, nhường chỗ cho Phó lão gia, các dì và những người thân thích Mạc gia, thế nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu không cần thiết rồi bọn họ bước lên xe theo những người khác.

Mất tích dấu vết của Mạc Khanh, vết thương chưa lành.

Tàn dư của virus tang thi vẫn đang gặm nhấm từng tế bào của hắn, cảm giác đau đớn chinh chích khó chịu như ngàn vạn mũi kim châm giày vò hắn.

Nhất là vết cào lớn sau lưng, nhưng hắn vẫn sống lưng thẳng tắp ngồi đơn độc giữa một phòng người chất vấn, chẳng mảy may gục ngã.

Phó Kiệt dù gì cũng là người đại diện, các cấp lãnh đạo Thủ Đô vẫn nể mặt mũi hắn thế nên không truy cứu quá sâu, dù vậy Phó Kiệt vẫn phải có trách nhiệm tìm kiếm và nộp lên toàn bộ vật tư của căn cứ Ngũ Hành, kèm theo đó là vật tư nhân khẩu những người sống sót.

Mỗi người 50kg, cứ theo đó nhân lên.

Biết là bọn chúng làm khó dễ, tưởng vật tư Ngũ Hành dồi dào hoặc có người có dị năng không gian giấu diếm ý đồ ép họ phải nhả ra.

Thế nhưng đây là căn cứ người đó xây dựng, hắn sẽ không để những người này bị chịu thiệt.

Chưa kể dù có giấu thật thì làm sao thu nổi phí cho 10 người nữa là 173.

Vết thương chưa kịp lành, Phó Kiệt nghỉ ngơi chưa tròn một ngày đã cùng Mạc Tần Ân, Mạc Trí Tường, đàn ông Phó gia và những người có sức khỏe khác đi kiếm vật tư bù cho những người còn lại.

Vì đã bị nhốt ở trong thành, không còn đường ra, không còn cách nào khác là phải đi kiếm để đổi lấy tự do, đổi lấy nơi ở tốt hơn.

Trong đoạn đường này, không ít lần hắn nhận được tin tức có tang thi nữ rất mạnh đang gọi tang thi triều tấn công căn cứ người sống sót.

Vậy là hắn không cần đắn đo cứ thế liều mạng thay đổi lộ trình đến nơi có tang thi gây náo loạn để tìm người.

Y như những gì hắn linh cảm, Tiểu Khanh vẫn đứng đó, vẫn bộ dáng, gương mặt quen thuộc, thế nhưng lại không có một tia ý cười.

Gặp hắn cô không nộ không hỉ, chỉ đơn giản là nhìn, ánh nhìn làm hắn hoang mang không biết con người này làm sao, điều gì biến cô thành như vậy.

Cô chủ động tiến lại gần hắn, ngước ánh mắt to tròn nhìn hắn, rồi sau đó như dùng hết sức lực tiếp tục lấy móng vuốt cào hắn toác da tróc thịt.


Tiểu Khanh không nói lời nào, cười cũng không, chỉ có hứng thú nồng đậm hiện lên trong con ngươi và khóe miệng nâng lên không biết là vui vẻ hay châm chọc.

Hắn chợt nhận ra đây là tính cách của ai, biểu cảm của ai.

Thế nhưng những ký ức từng có với người này quá đỗi tốt đẹp, khiến y không tài nào nỡ làm cô chịu một tia thương tổn nữa là dùng tới dị năng.

Cũng để cho bản thân ôm một hy vọng người sẽ quay trở lại.

Nhận lấy vô số vết thương từ cả thể xác đến tinh thần do Mạc Khanh ra tay càng lúc càng ngoan độc, Phó Kiệt giam mình trong phòng suốt 3 ngày mới tiếp tục lên đường tìm vật tư.

Bôn ba suốt 3 năm, cuối cùng cũng thu thập đủ những thứ nợ Kho lương của Thủ Đô.

Vừa tìm vật tư vừa đuổi theo người đó, nhận lấy bao nhiêu đắng cay khổ sở, tròn ba năm không ngừng nghỉ, hắn gầy đi mất 9 cân.
(9 cân nhân đôi là 18kg) 1
Nếu lúc đầu có tin tức tang thi thực lực mạnh xuất hiện ở 5 nơi, 1 nơi sẽ thấy cô.

Dần dần 9 nơi, 1 nơi có; tiếp đó là 12, 16, …!rồi hoàn toàn không còn thấy nữa …!Khi hắn nghĩ trả vật tư xong rồi, có thể tập trung toàn bộ sức lực đi tìm Tiểu Khanh, thì không nơi nào còn xuất hiện bóng dáng người đó nữa.

Giống như người đã bốc hơi khỏi mặt đất.

Phó Kiệt không thể ngờ có ngày sẽ có người sinh ra là nghịch lân của hắn, chỉ cần bất kỳ điều gì liên quan tới cô gái này sẽ làm hắn không khống chế nổi ý thức mà nghĩ tới.

Hắn biết cô không phải là Mạc Khanh nguyên chủ, hắn tự an ủi mình rằng có thể cô đã xuyên vào một người khác, chỉ cần y chịu khó đi tìm là thấy.

Bất chợt nghĩ tới cô không phải người nơi này, mà là một thế giới khác, cô đã trở về nhà mình mất rồi, Phó Kiệt cảm thấy đáy lòng trống rỗng, sợ sệt không dám nghĩ nữa mà uống thuốc an thần bức mình ngủ đi.

Bạch Tuyết đi theo hắn.

Hắn lệnh Bạch Tuyết không được phép biến lớn mà chỉ thu nhỏ lại bằng một con chó con để tiện mang theo, chỉ cần đánh hơi được chủ nhân thì báo cho hắn biết.

Không phụ công mong chờ, Phó Kiệt gặp lại Mạc Khanh ở bãi cát dài nhờ con chó nhỏ dẫn đường.


Thế nhưng, người lại đang say ngủ, hơn nữa dù tiếng động lớn đến thế nào cũng không tỉnh.

Phó Kiệt liền nắm chặt vũ khí trong tay.

Hắn muốn cướp người, bằng mọi giá phải cướp được người về.

Biết đâu khi người này tỉnh lại sẽ chính là người hắn mong muốn thấy nhất thì sao.

Đây cũng không phải lần đầu Phó Kiệt nhìn thấy người này ngủ, đã có lần đang đánh nhau Mạc Khanh bỗng dưng hư thoát ngã xuống đất không động đậy.

Hắn đợi mãi cô không tỉnh, liền mang cô theo cẩn thận chăm sóc, Mạc Khanh ngủ tầm vài ngày sẽ dậy và mỗi khi tỉnh đều thỏa thuê đánh với hắn đến chán tay mới rời đi.

Mấy lần như vậy tuy cảnh giác đã lớn hơn nhưng Phó Kiệt vẫn không nhịn được giữ cho mình một tia hy vọng.

Lúc Mạc Khanh ngủ y sẽ thủ thỉ rất nhiều thứ, kể cho cô nghe những chuyện xảy ra hồi nhỏ của y, cho đến lúc y trưởng thành, làm nghệ thuật.

Gặp cô, cô đã thay đổi suy nghĩ trong hắn đến mức nào.

Có một lần Mạc Khanh lim dim mở mắt, lúc đó y đang cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói rằng: “Tiểu Khanh, mau tỉnh lại.

Đã nói em phải chờ tôi trở lại cơ mà”.

Ánh mắt trong suốt mang theo hơi nước nhỏ vụn nhìn y, khóe miệng khẽ cười như ánh nắng ấm áp chiếu rọi tới từng ngóc ngách trong con người khô cằn làm y mừng rỡ.

Sau đó, thoảng qua như ảo ảnh, cô lại tiếp tục ngủ.

Hắn tiếp tục kiên nhẫn ngồi đợi.

Lúc tỉnh dậy, ánh mắt đỏ rực khát máu nhìn hắn đầy châm biếm như nhìn một kẻ tâm thần, thoải mái phóng ra ngoài tàn sát người bình thường, cắn xé không ngừng nghỉ.

“Từ nay về sau, chỉ cho phép em cắn một mình tôi thôi”
Hắn hồi thần chạy ra ngăn lại, nhưng không kịp, người đã bỏ đi mất.

Trước khi đi cô còn nhẹ nhàng nói: “Phó Kiệt.

Hẹn gặp lại”
Và lần gặp lại này, chính là Mạc Khanh đang nhắm nghiền đôi mắt nằm trong một hộp kín.

An tĩnh, tựa như đây mới chính là người hắn biết.


Lúc đám dây Thầu Gai điên cuồng tấn công cả hai phe con người lẫn tang thi, Phó Kiệt đã dùng gần như toàn bộ sức lực hòng cướp người về.

Dù đã bị cây thầu Gai đâm thủng vài cái lỗ, máu tươi chảy đầm đìa lẫn một chút chất độc màu tím.

Thế nhưng, cái hộp đã bị đập vỡ tan tành bởi cây Thầu Gai kia đã kéo luôn cả người xuống sâu dưới lớp cát.

Phó Kiệt cảm giác như sắp điên, hắn trợn trừng nhìn người từ từ chìm dần trước mắt.

Dù hắn có đào đến tróc cả da tay cũng không tài nào tìm thấy dù chỉ là một góc áo của Mạc Khanh…!Chưa bao giờ y lại cảm thấy mình vô dụng đến mức này, nhận cái chết của A Hán hắn còn không bất lực tới mức đó.

Cây Thầu Gai chỉ hút dinh dưỡng của vật sống, không bao giờ đụng tới tang thi, tại sao lần này nó lại kéo theo rất nhiều tang thi xuống dưới lớp cát??? Ăn cũng không ăn được thi thể tang thi đều nguyên vẹn nằm sâu dưới đất, tại sao hắn lại không tài nào tìm thấy người của hắn???
Dù có tìm lâu đến đâu cũng không thấy.

…!
…!
Vào mỗi một đêm trăng đẹp, Phó Kiệt đều mang rượu trái cây do chính tay hắn ủ ngửa đầu uống hết từng ly một cho tới khi say mềm.

Càng uống đáy lòng hắn càng như bị đục khoét sâu thêm một chút, máu chảy đầm đìa.

Liếc nhìn bàn tay trái còn nguyên vẹn, liền không khống chế được muốn đập nát nó, may thay Thủy Lam một tấc không buông lỏng chú ý nhất cử nhất động của hắn, nhấc hắn vào không gian dìm xuống linh tuyền.

Tay trái chỉ rách da thịt một chút như bị máy nghiền quét qua hoàn hảo không tổn thương gân cốt, tuy chữa lành nhưng vẫn sẽ để lại sẹo.

Virus tang thi còn chưa bài trừ hết đã hành hạ bản thân, Thủy Lam thực không biết làm cách nào mới vực dậy lại được chủ nhân vốn dĩ rất lý trí của mình.

[…]
Đội quân thu thập vật tư lái xe trở về, Phó Kiệt nhìn không khí trong Thủ Đô vui tươi hơn ngày thường một chút, thậm chí có cả hoa cỏ, câu đối may mắn được mang tới trang trí hắn liền hiểu lại thêm một năm nữa chuẩn bị qua đi.

Phó Kiệt cười khổ, quen biết Mạc Khanh được hơn một năm, giao thừa năm đầu tiên thì mạt thế tới nhân loại không còn tâm trí nghĩ đón Tết, lúc đó cô còn đang trốn Đông trốn Tây, hắn thì truy lùng nào đâu để ý đến mấy việc này.

Giao thừa năm thứ hai, còn cách gần 1 tháng nữa là tới, thì Mạc Khanh biến đổi.

Trong đêm tối Phó Kiệt vào nhà treo quân phục lên, không bật đèn, nhẹ nhàng đi tới cửa sổ, châm điếu thuốc.

Vào mỗi đêm giao thừa, hắn đều hút hết một bao, không hề ngủ.

Đáy lòng như đã chết lặng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.