Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 87: Mạc Khanh Hay Mạc Khanh


Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện – Chương 87: Mạc Khanh Hay Mạc Khanh


Thứ Nguyên cần mẫn đưa thêm hoa sen vào hồ, phất tay biến trước mặt hiện lên một cột ánh sáng có phản chiếu hình ảnh, vừa kể:
[Đêm đó sau khi nam chính rời khỏi thì chỉ còn lại người ở lại xem xét Gia Lục.

Nó bị tấn công não bộ dẫn đến chảy máu tai, màng nhĩ hoàn hảo không xảy ra vấn đề gì cả.

Bỗng nhiên nó vung chủy thủ tấn công người.

Chỉ là một thằng bé dù biết nó đã bị ai đó chiếm xác, như cũ chủ nhân vẫn nương tay và bị rơi vào thế hạ phong.

Sau khi làn khói đen từ cơ thể Gia Lục thoát ra đã lập tức tìm đến cơ thể này mà tiến nhập.

Thấy tình hình hình không ổn cho nên ta đã phát tín hiệu cầu cứu rồi phong bế không gian]
Thứ Nguyên đã tắt tất cả chức năng của hệ thống, vì vậy bao năm qua những gì nhận biết được cũng chỉ có thể kể lại để Mạc Khanh nắm rõ tình hình.

[ Sau khi thành công đoạt xác, phản diện chính gốc liền định dùng dị năng để phá hủy Ngũ Hành, thế nhưng thân thể này là luyện võ công ả làm sao biết cách dùng.

Vì vậy định bụng rời biệt thự Mạc gia nghe ngóng tình hình, không may bị Mạc Thiên và Mạc Tần Ân phát hiện.

Mạc Thiên nhạy bén biết có điều không ổn nên đã bị nguyên chủ khống chế, Mạc Tần Ân suýt nữa thì bị giết …!
….!
“Tiểu Khanh, tỉnh lại đi.

Là anh ba, Tần Ân đây”
“Tại sao …” Mạc Khanh khàn giọng: “Tại sao lại không dùng được dị năng?”
Mạc Thiên cả Mạc Tần Ân hiển nhiên đều không trả lời được, Mạc Khanh phát hỏa liền hung dữ đánh nhau một trận.

Sợ bị lây nhiễm virus thế nên cả hai cật lực né tránh móng vuốt sắc nhọn, chẳng mấy chốc cả khu nhà tan hoang hỗn độn.

Mạc Trí Tường và Mạc Quân nghe thấy tiếng ầm ĩ ở sân trong nên chạy tới xem.

Thấy người tới là cha ruột nên ả dừng tay, dù vậy vẫn không quên đạp một chưởng vào bụng Mạc Tần Ân rồi chạy ra khỏi nhà.

Trên đường đi đúng lúc gặp Đường Cẩm, Tống Khải Liên và một vài người Đường gia.


Hận thù cũ bốc lên thế nên chẳng nói chẳng rằng nâng tay lên giết chết bọn họ, riêng Tống Khải Liên dùng dị năng Âm Thanh làm ả bị choáng nên may mắn chạy thoát về khu nhà Tống gia và Đường gia đang ở báo tình hình.

Lúc đầu bọn họ còn không tin thế nhưng khi nghe thấy tiếng người gào thét vọng tới và chứng kiến sự ra tay tàn độc của Mạc Khanh, không tin cũng phải tin.

Có lẽ khi nhìn những kẻ kiếp trước từng truy lùng gắt gao mình bình an sống tốt ả liền cảm thấy không vui nên nổi tâm tư đùa giỡn một phen.

Móc mắt, chặt chân chặt tay chơi.

Âm thanh tốt lắm sao? Vậy thì rút lưỡi.

Hỏa hệ thì oai lắm sao? Vậy thì thử nghiệm cảm giác ngộp nước xem thế nào.

….!
Mạc Khanh giống như bị điên thống khoái đi quanh một vòng đồ sát những kẻ đã từng khiến mình chịu thiệt, sau đó quay về biệt phủ Mạc gia.

Hai bàn tay ả dính đầy máu tươi, lạnh nhạt ném cây gậy sắt xuống đất, dùng nước trong hồ cá trước sân rửa tay, vừa rửa vừa ngâm nga giai điệu ba nhịp.

Phó Kiệt được người thông báo tình hình đã tức tốc tìm cô khắp căn cứ, thấy người an toàn ngồi trong khuôn viên nhà liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nương nhờ bóng tối nên y không thấy được vẻ mặt âm trầm của Mạc Khanh lúc này, y chỉ lo cô bị thương thế nên nhanh chóng xoay người một vòng, xác định không có vết máu đen nào mới buông lỏng lo âu xuống.

Mạc Khanh hắn quen chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì mà không có nguyên do, thế nên chỉ cần cô gái này không làm gì nguy hại đến tính mạng hắn đều nguyện ý cho cô làm.

Người dân trong Ngũ Hành và người Đường gia khi biết Phó thiếu đã quay lại nên liền gan dạ hơn hẳn, hy vọng y sẽ giam cô ta lại được, không thì tốt nhất diệt trừ hậu hoạn về sau là cứ giết quách cô ta đi.

Thế nhưng mặc kệ ai can ngăn.

Hắn tin Mạc Khanh sẽ không làm những chuyện này
Hắn tin Mạc Khanh sẽ có giải thích hợp lý.

Hắn tin…!hắn sẽ bảo hộ cô thật tốt.

Không để cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.


Dù bị 5 vết cào đau đớn bỏng rát, hắn vẫn nguyện ý tin…!
Đám tang thi bị Mạc Khanh gọi tới không ngừng vây kích ngoài tường bao, đàn này nối tiếp đàn kia tràn tới, không khác gì đội quân bất tử khổng lồ không sợ chết không sợ đau nhào tới phá tường.

Ngũ Hành thất thủ, tang thi tràn vào mỗi lúc một đông.

Nhịn xuống cảm giác đau đớn truyền tới từng tấc gia thịt khi cơ thể của hắn đang đấu tranh chống lại virus của Mạc Khanh, đưa những người sống sót khác tới hầm an toàn phía sau ngọn núi.

Mạc Khanh không dùng được dị năng, vì vậy ả đã gọi tang thi tới vây quét nơi này.

Nhìn ánh mắt sững sờ kia của Phó Kiệt không hiểu sao ả cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, thế nên như mèo vờn chuột đánh nhau với y một trận.

Cái cảm giác được nương tay này chứ không phải đánh giết một sống một còn ả chưa từng được nếm trải khi giao đấu với hắn ở kiếp trước.

Nhận lấy vô số vết thương trên cơ thể, Mạc Khanh cao cao tại thượng đứng trên mỏm đá nhìn xuống người đang hấp hối được Khiêm Tấn Hạo dùng Sa hệ đưa đi.

“Phó Kiệt …!tao thề, rồi sẽ có một ngày tao tự tay giết chết mày”
…!
Ả không thể dùng dị năng bằng cơ thể này được thế nên sau khi rời khỏi đây ả đã đặt mình vào một cái hộp gỗ lớn được canh giữ bởi thủ hạ, thoát hồn nhập vào một người khác.
Cái hộp luôn đặt dưới mi mắt quan sát của ả thế nên hệ thống hoàn toàn không thể trở mình một giây phút nào nếu không muốn bị lộ.

Không ngạc nhiên khi ả chọn Cổ Mục Tây Á làm cơ thể để nhập hồn.

Khi ở trong thân xác đó ả đã tiến hành vô số thí nghiệm lên cơ thể nguyên chủ Mạc Khanh để tìm hiểu căn nguyên tại sao dị năng lại không thể hoạt động.

Điều này một lần nữa lại phải cảm ơn hệ thống, trong lúc phong bế không gian đồng thời phong ấn nội lực cùng kim đan lại, nghiễm nhiên biến thân thể này trở lại thành thân thể bình thường.

Mỗi lần cho cơ thể này hấp thu một đống tinh hạch móc từ não dị năng giả, Mạc Khanh sẽ được hoạt động đi tàn sát căn cứ khác một phen thể nghiệm xem liệu có bức sinh ra dị năng hay không.

Ở trong các thân phận kia làm người tốt rất hiếm khi được giết người hàng loạt, ả ngứa tay đến muốn điên rồi.

Mỗi lần Mạc Khanh thức dậy đi đến nơi nào chơi đùa thì đương nhiên nơi đó đều có một người tìm theo tới.


Phó Kiệt dốc hết sức lực để không làm thương tổn tới thân thể Mạc Khanh, mỗi làn ánh mắt kia nhìn hắn đều khiến hắn nghĩ rằng cô đang bị người nào đó khống chế.

Hắn đều không nỡ ra tay quá nặng.

Kết cục, 4 lần gặp lại, cố gắng tin tưởng, đều đổi lấy một thân đầy vết thương, suýt nữa biến hắn thành phế nhân.

Kể cả đôi cánh cũng bao phen gần bị hủy.

Cho đến 3 năm trước, hai vị giám sát mới thực sự bức thân thể này ngủ yên, nếu không phải linh hồn chủ nhân xuyên trở về sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Ả cố gắng thử rất nhiều cách nhập xác nhưng đều không được, mới cho rằng có thể mình dùng Hồn Hành quá nhiều dẫn đến tình trạng này.

Thế nên mấy năm qua đều yên vị chỉ tiến nhập xác Cổ Mục Tây Á.

Nói đúng hơn là tiến nhập những cơ thể mà trong lúc phong bế không gian hệ thống có thể nhìn thấy được cũng chỉ có mỗi cô ta]
Mạc Khanh nhìn từng cánh hoa sen dần tan vào nước, chui vào từng lỗ chân lông trên cơ thể mình, trong lòng cứ thấy đau đớn từng trận khó nhịn.

Phó Kiệt, hắn ta ấy vậy mà lại cố chấp cho rằng cô bị ai đó dùng việc xấu khống chế, chứ nhất quyết không chịu tin Mạc Khanh nguyên chủ đã trở lại thân thể vốn là của ả.

“Tiểu Khanh, tôi sẽ không làm đau em.

Vĩnh viễn không”
Người đàn ông này, hóa ra lúc ôn nhu sẽ có vẻ mặt như vậy…!
…!
“Phó Kiệt giờ đang ở đâu?”
Thứ Nguyên vung tay lên bản lưới điện tử tìm kiếm thông tin, sau một khắc liền chỉ ra một vị trí trên bản đồ.

[Đang đóng quân ở bãi cát dài.

Cách thành S 240km về hướng Tây Bắc.

Cũng ở đó thời gian được 1 năm rồi]
Mạc Khanh nằm gác đầu lên thành hồ, trong mắt an tĩnh như có điều suy nghĩ.

Thứ Nguyên biết cô đang nạp thông tin cũng như xem kế hoạch tiếp theo nên không quấy rầy.

So với người ham chơi nháo loạn khắp nơi lúc mới xuyên đến đây, thì người lúc này đã tăng thêm vài phần ổn trọng cẩn thận.

Đây gọi là sức mạnh tình yêu thiên hạ hay đồn đại đây sao.


Thứ Nguyên ra chiều thở dài, có chút giống cha chuẩn bị gả con gái ruột.

…!
Cổ Mục Khắc Dã ngồi trên ghế trải thảm nhung dày, chuyên chú gõ phím.

Tiếng mở cửa thiếc nặng trịch vang lên đặc biệt rõ ràng.

Hắn nói không cần liếc người mở cửa là ai:”Đói không? Có thịt để ở trên bàn.

Mới mang ra, còn tươi”
Mạc Khanh đã đổi một thân quần áo sạch sẽ khoan khoái.

Tang thi không sợ lạnh thế nên chỉ cần khoác 2 lớp váy mỏng, 1 áo khoác đen mềm bên ngoài và đi giày cao cổ là được.

Liếc nhìn chậu thịt đỏ tươi nằm im lìm trên bàn không khỏi khiến dạ dày cuộn lên một trận.

“Không ăn”
“Vậy không lẽ cô thích ăn thịt người?”
Cổ Mục Khắc Dã vừa nói vừa ý vị hất cằm về phía cô hầu gái đứng im lặng ở góc tường.

Người hầu gái bị điểm danh run lên một chút, nhưng vẫn kiên định đứng tại chỗ không dám manh động, vì nếu có chạy thì thể nào cũng chết chi bằng ngoan ngoãn một chút để nếu có bị ăn thật thì còn xin hãy cho cô chết không biết đau đớn là gì.

Mạc Khanh lắc đầu: “Không đói”
Cổ Mục Khắc Dã cười mỉa: “Thịt người đang chạy còn nếm rồi…!Bày đặt”
Nhưng sau đó như nghĩ đến điều gì hắn sửa lại: “Quên mất, lúc đó cô đang ngủ.

Người kia ăn gì sao biết được”
Mạc Khanh nếu là người bình thường thì gương mặt lúc này đã tái mét.

Tuy biết rằng không phải mình làm nhưng vẫn không nhịn được ghê tởm.

“Nghỉ ngơi cho tốt.

Ngày mai sẽ xuống núi”
Cổ Mục Khắc Dã nhìn bản báo cáo mật thám báo về liền nhanh chóng thay đổi kế hoạch.

Lúc đầu định để tầm vài tuần sắp xếp ổn thỏa thân phận cho cô ta sau đó mới cho ra ngoài, nhưng nghe chừng không thể trì hoãn được rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.