Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 40: Gặp Lại Nam Chính


Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện – Chương 40: Gặp Lại Nam Chính


Mạc Tố Tâm tham gia nghiên cứu cũng thử nghiệm không ít lên động vật, nhìn thể hình nó khỏe mạnh to lớn hơn ngày xưa những 1/3 bị quái vật cào lại không biến thành chủng loại khát máu mà là cường hóa thể chất, như vậy chắc chắn nó đã bị biến đổi gene thành một loài sung mãn.

Nếu để vuột mất thì thực quá đáng tiếc, cô còn muốn đem nó về trung tâm để nghiên cứu xem mấu chốt ở đâu khiến nó có thể đối kháng lại virus như vậy.

“Chi Tĩnh, theo tớ thấy có lẽ chúng ta phải thương lượng với cô gái áo khoác đen phía sau, nhìn toàn thân sạch sẽ thế kia chắc cũng là người có thực lực.

Không nên động thủ.”
Mạc Khanh lúc này đang sốt ruột muốn tìm món đồ kia càng nhanh càng tốt thì gặp một mớ phiền phức, nhìn đồng hồ trên cổ tay đã trôi qua hơn 20 phút rồi nếu để anh trai cô vì đợi lâu đích thân đi đến đây tìm thì thể nào cũng rắc rối hơn gấp bội.

[Chủ nhân, có vẻ như món đồ đã chui vào bụng con chó rồi thì phải, vừa nãy bản hệ thống thử tìm xem đồ vật có khả năng nằm ở chỗ nào thì thấy nó bị virus hành hạ đã há mồm nuốt cắn rất nhiều thứ.

Đối chiếu nồng độ linh khí thì trong cơ thể nó tỏa ra nồng đậm nhất, đấy là lý do vì sao rõ ràng chúng ta đang ở trong phạm vi của món đồ rồi mà không tìm được vị trí chính xác của nó]
Mạc Khanh sau khi nghe thấy thông tin có thể vật kia đã bị con chó dưới chân mình nuốt mất, cô bỗng thấy tâm tình cực kỳ dễ chịu không hề keo kiệt truyền âm:
“Mày có vẻ nuốt phải mấy thứ tốt, nếu lát nữa nôn ra hết cho tao thì tao sẽ niệm tình thu nạp mày.

Hửm?”
Kiwi tự nhiên nghe thấy âm thanh lạ trong đầu, không khỏi trừng to mắt đứng bật dậy sủa vang lên mấy tiếng, có vẻ nó đang rất phấn khích tỏ rõ đồng ý.

Mạc Khanh hài lòng, vỗ vỗ vai Gia Niên và Gia Lục ra hiệu quay trở về xe, không cần đôi co nữa làm gì.

Gia Niên và Gia Lục đương nhiên rất tự giác nghe lời, hoàn toàn quên béng mục đích ban đầu đến đây là để tìm thức ăn mà nhanh chóng rời đi theo lão đại.

Nhưng Mạc Tố Tâm nào cam tâm để cho con chó Ngao biến dị ngay trước mắt vuột mất khỏi tay, cô liền hô lên với 4 người đàn ông xung quanh: “Mau bắt Kiwi lại không được để chạy thoát !!”
Tiếng nói vừa dứt, Mạc Khanh thấy 4 tên quân nhân đuổi theo sát đằng sau, không khỏi chửi bậy.

Mẹ kiếp, dám động thủ trên đầu thái tuế à !!!
Cô hạ thấp người vạt chân sang bên cạnh đá mấy viên sỏi về phía sau, chuẩn xác trúng đầu gối của hai kẻ đi đầu khiến bọn họ bị đau liền ngã sấp mặt xuống đất, kéo theo hai người chạy sau không kịp né cũng ngã dây chuyền chưa kịp đứng dậy..

Chỉ là hai viên đá nhỏ bằng đầu ngón tay cái ném trúng chân cũng khiến hai người đàn ông ngã nhào ra đất, chuyện vô lý này cỡ nào buồn cười nói ra chắc chẳng ai tin.

Đang định chạy lại cho mấy tên trộm chó một bài học, Mạc Khanh bỗng cảm nhận có rất nhiều tiếng bước chân hữu lực khác đang cách nơi này 500m, có vẻ như là quân cứu viện.


Nếu dừng lại giải quyết dám người này thì bọn người kia cũng đã đến đây kịp thời, quá phiền phức, Mạc Tố Tâm có đôi mắt diều hâu cô sẽ bị chỉ điểm lộ thân phận ra mất.

Không biết chừng lúc đó cô sẽ bị đem về viện nghiên cứu cùng với con chó ngu kia làm vật thí nghiệm.

Mạc Khanh nghĩ đến chị gái già còn ở xe chờ đợi liền quyết định cúp đuôi chạy trốn, cô điểm nhẹ mũi chân nhún người một cái thân thể đã vững vàng đáp trên hàng rào cọc thép cao hơn 2m bên cạnh ngăn cách hai con phố, khiến những người chứng kiến được một phen kinh ngạc thật không thể tin nổi vào mắt mình.

Đến chạy lấy đà cũng không cần, cô gái này rút cuộc đã học cái môn võ gì vậy???
Gia Niên và Gia Lục nhìn lão đại nhà mình thân thủ phi phàm, trợn tròn mắt lắp bắp: “Khinh …!khinh công a ….!lão đại ngầu quá xá má”
Mạc Khanh nhìn hai người một chó vẫn đứng dưới chân hàng rào ánh mắt long lanh ngưỡng mộ, đầu liền rơi vài sọc hắc tuyến.

Cô quên béng mất mình còn mấy cái đuôi.

Lại nhảy xuống lần nữa tóm cổ áo hai chị em định xách lên, thì nhiều tiếng bước chân đã dừng lại ngay chỗ Mạc Tố Tâm và Trác Chi Tĩnh đang đứng chứng tỏ quân cứu viện đã đến kịp thời.

Trong thoáng chốc, Mạc Khanh bỗng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc bay vào chóp mũi giữa đám người khiến động tác của cô chững lại.

“Chi Tĩnh, có làm sao không?”
Đường Vũ Hán tức tốc từ phía cuối ngõ chạy đến thấy Trác Chi Tĩnh và Mạc Tố Tâm đang đơn độc đứng đó không khỏi lo lắng gọi.

Phó Kiệt chạy đến ngay đằng sau nhìn cả hai không có vấn đề gì mới quay đầu ra phía trước thì thấy có 4 người của đội mình đang ngã lăn ra đất, cách đó không xa là ba kẻ trẻ tuổi lạ mặt và con chó của Trác Chi Tĩnh.

Người sống sót chạy trốn trong mạt thế tìm kiếm đồ ăn ở đâu cũng có do sau 1 tuần núp trong nhà tránh cơn mưa đen lương thực đã cạn kiệt, nhưng khi thấy thân ảnh toàn thân mặc đồ đen đeo cặp kính màu trà kia một cảm giác vô cùng quen thuộc ập tới, khiến Phó Kiệt nheo mắt nhìn kỹ thêm mấy lần.

Thế nhưng chưa kịp xác định nghi ngờ, thì người đó đã sờ vào lưng của con chó làm vài động tác gì đó khiến con vật tru lên mấy tiếng, ngay lập tức có tiếng tang thi vô cùng hưng phấn ở khắp nơi rống lên theo báo hiệu bọn chúng đã có thể hoạt động lại bình thường.

Nhờ ngũ giác dị năng giả mẫn cảm hơn so với người thương gấp mấy lần, rất nhanh Phó Kiệt đã nghe thấy tiếng thở khò khè trầm đục của tang thi và tiếng chân kéo lê trên mặt đất nặng nề đang tập trung về hướng này.

Mạc Tố Tâm đã kích phát dị năng tinh thần, tuy còn yếu nhưng vẫn có thể cảnh báo được, mặt lập tức biến sắc: “Mọi người mau rời khỏi đây, không hiểu sao nhưng quái vật dã hoạt động lại được rồi”
Trác Chi Tĩnh và Đường Vũ Hán nhanh chóng ấn vào bộ đàm: “Các xe cứu viện mau di chuyển đến đầu khu phố Nhật”
Mạt thế mới tới chưa được một tuần, con người vẫn nghĩ tình trạng này có thể cứu vãn được nhưng rất nhanh thôi, chỉ cần vài ngày nữa khi đến quân đội cũng không thể làm được gì thì thông báo chính thức mới được ban ra.

Lũ quái vật ăn thịt người này mới được có tên gọi mới là xác sống, hoặc tang thi.


Mạc Tố Tâm nhìn mấy người và con chó đã tranh thủ chạy ra tít đằng xa, có chút sốt ruột hô lên: ” Bọn họ chạy mất rồi”
Trác Chi Tĩnh thấy thú cưng chuẩn bị mất dạng khỏi tầm mắt, liền gấp gáp định đuổi theo: “Kiwi …!KIWI”
Phó Kiệt nhíu mày trầm giọng: “Đừng ồn ào lôi kéo bọn chúng đến nữa.

Mau rút khỏi đây” Sau đó giơ súng có gắn ống giảm thanh lên bắn mấy con tang thi đang chạy đến gần nhất.

Những người khác cũng vừa tiêu diệt tang thi vừa rút lui về phía đầu phố.

Du Tư Duật híp mắt nhìn có vài chiếc xe Jeep cải tiến đang từ đằng xa tiến về phía này thì nghe thấy tiếng bước chân chạy lại gần, nhìn Mạc Khanh và hai chị em Trình gia chạy hỏa tốc chui lên xe.

RẦM !! Bịch !! Bịch !! Bịch !!
Không những thế, trên nóc xe bọn họ còn có thêm một con chó lớn.

“Tiểu Khanh, is that your reserve food??”Du Tư Duật khởi động xe chạy đi, nhìn sắc mặt hơi khó coi của Mạc Khanh biết ngay cô vừa gặp chuyện gì đó.

1
Mạc Khanh thử truyền âm cho anh trai mà không được, ngó điện thoại cắm ở đầu xe đã lên 1 vạch pin liền cầm lên gõ chữ: “Nó là chó của Trác Chi Tĩnh, biến dị.

Gặp Nam khốn nạn, nữ phù thủy và đồng bọn”
Du Tư Duật nghe tiếng nói phát ra đã hiểu đại khái được tình hình.

Không biết mấy nhân vật chính lang thang đến cái nơi hẻo lánh này để làm cái gì.

Gia Niên và Gia Lục tay cầm hai dây sữa và bánh mỳ không biết lão đại đã tranh thủ vét từ lúc nào đưa cho Lưu Oánh để bà phân chia, tai dỏng lên nghe ngóng tiếng loa nho nhỏ phát ra từ điện thoại.

Nam khốn nạn? 1
Nữ phù thuỷ?
Ra là lúc đó lão đại gặp người quen đáng ghét nên mới không muốn dây dưa.

[ Chủ nhân, cây sáo ngọc này quả là đồ tốt, không gian đang hấp thụ rất nhanh, ngài sắp đột phá tầng 3 rồi]
Mạc Khanh nhìn cây sáo trúc khảm bằng ngọc xanh đang bay giữa không trung trong không gian, xung quanh nó linh khí màu đỏ không ngừng lan tỏa tiến nhập vào từng ngóc ngách.


Cứ tình hình này, vài ngày nữa chắc chắn cô đã có thể sử dụng Ngũ Hành trung kỳ và nói được mấy câu đơn giản rồi.

Ha ha ha …!!!!!
Thứ Nguyên thấy chủ nhân mình bị lợi ích che mờ hết cả mắt không khỏi che mặt.

Tại sao ngài ấy không chịu động não giữa cuộc sống văn minh đô thị lại xuất hiện cây sáo ngọc made in cổ đại nhở???? 2
[…]
[ Chủ nhân, cây sáo ngọc biến mất rồi.

Hình như đám người kia đã lấy được]
Thủy Lam cảm nhận linh khí nồng đậm đã hoàn toàn biến mất liền nhắc nhở Phó Kiệt.

Cây sáo này vô cùng quan trọng với cô, không những giúp cô thăng cấp mà còn củng cố được tu vi mong manh đang ở mức thấp này.

Nếu không phải mấy cô gái kia cứ đòi chạy đi tìm sủng vật khiến đội phũ phân tán thì có khi bọn họ đã tìm được từ lâu rồi.

Phó Kiệt nhớ đến gương mặt trắng xanh có mái tóc đen ngắn kia, đắn đo vài giây rồi lập tức cầm bộ đàm lên, “A Hán, tôi đi đây một chút, cậu và mọi người quay về trước đi” Sau đó đánh vô lăng rẽ sang con đường bên cạnh.

Xe này là xe riêng của Phó Kiệt và hắn cũng không cho phép ai ngồi chung nên tách đội ra rất dễ dàng.

Mạc Tố Tâm ở xe chỉ huy nghe thấy tiếng ở bộ đàm phát ra, cô có chút lo lắng hỏi Đường Vũ Hán: ” Đường thiếu tá, vậy có được không? Phó thiếu đi một mình như vậy rất nguy hiểm”
Tuy đã từng tiếp xúc mấy lần thông qua gặp gỡ giữa bạn thân Trác Chi Tĩnh và Đường Vũ Hán, thế nhưng vẻ ngoài xuất chúng và còn là nam diễn viên điện ảnh rất được yêu thích Mạc Tố Tâm cũng không thoát khỏi cảm giác có chút ngưỡng mộ và xao động.

Nhưng dẫu sao cả hai vẫn đang chỉ là người quen biết, chưa đến mức làm bạn, Mạc Tố Tâm vẫn rất biết chừng mực chỉ dừng lại ở sự quan tâm đến an nguy đồng loại không hơn không kém.

“Đường Vũ Hán nhìn chiếc xe Jeep đen sọc xanh đang dần khuất khỏi tầm mắt, nghĩ đến thân thủ, tính cách và trí tuệ của Phó Kiệt gần đây liền khẳng định: ” Mạc tiểu thư chớ lo, cậu ấy sẽ không sao.

Quan trọng là bây giờ cần quay về nhà của cô, hẳn cha mẹ cô đã rất lo lắng”
Thực tế chuyến đi lần này là hai vợ chồng Mạc Văn Túc nhờ Trác Chi Tĩnh đến thành phố K lân cận tìm con gái đang đích thân đến đó làm công trình nghiên cứu vi sinh với một giáo sư đại học và các đồng học khác.

Sau khi cơn mưa đen chấm dứt bọn họ không ngờ tới sẽ có thảm họa này xảy ra nên vẫn phối hợp với những người ở viên nghiên cứu vượt qua được đại dịch sốt lạ mà giấu nhẹm chuyện này đi.

Vì rất có thể nếu lộ ra HX-N06 thì bọn họ sẽ treo tội danh “diệt chủng” lên đầu, thành những kẻ tội nhân tàn ác không thể tha thứ.

Cho dù chính quốc gia là những người đã yêu cầu bọn họ thực hiện thí nghiệm này, bọn họ không muốn mình phải đưa thân ra hứng chịu toàn bộ tội lỗi.

Sau vài ngày khi tình hình an ninh ổn định đôi chút, quân đội đã có thể kiểm soát tình hình thì Trác Chi Tĩnh mới có thể mang theo người rời khỏi thủ đô đến thành phố K.


Đương nhiên Đường Vũ Hán không thể không lo lắng cho an nguy của vị hôn thê, lập tức không chút nghĩ ngợi nhất quyết đi cùng.

Còn Phó Kiệt, hắn làm gì rảnh rỗi tới mức đó, tất cả chỉ là trùng hợp.

Đường Vũ Hán thấy bạn tốt đang có dự định đến thành phố K nên bảo hắn cùng đi luôn.

Vừa tăng thêm phần an toàn mà nếu cần tìm vật gì nhiều người hỗ trợ sẽ nhanh hơn.

Dù gì đi cũng cùng đường nên đương nhiên Phó Kiệt không từ chối.

Kiếp này hắn vẫn đang dừng ở mức thưởng thức Mạc Tố Tâm chứ chưa nảy sinh tình cảm nên thái độ với cô vẫn khá thờ ơ, cùng nhất chỉ là lo lắng an nguy của một đồng đội kiếp trước từng cùng hắn vào sinh ra tử và có vị trí quan trọng trong viện nghiên cứu thuốc giải độc trong tương lai.

Chưa kể trước cơn mưa đen, cuộc gặp gỡ ở nhà hàng hải sản hắn ngầm nhận thấy có mục đích nào đó mà kiếp trước viện nghiên cứu giấu quá sâu hắn chưa thể biết được thì thông qua hành động lúc đó của Mạc Tố Tấm hắn dường như đã nắm được mơ hồ, mà điều này có thể liên quan đến cô gái nhỏ đang chạy trốn kia.

“Alo, anh rời thủ đô gấp rút đến vị trí của tôi đi.

Tôi thấy có một người rất giống tiểu thư nhà anh.

Nếu chính xác thì bảo với đám anh trai tôi đã tìm thấy em gái của bọn họ.

Đừng gây khó dễ lên tôi nữa.

Hả?
Khó dễ cái gì?
Vật tư của tôi đừng cho người Mạc gia canh giữ nữa được chứ !!!” 1
—————
Tiểu kịch trường:
Mạc Trí Tường: Mẹ kiếp, em gái của ông đây đang ở đâu hả?? Con mẹ mày !!
Mạc Tần Ân: Anh cả, con xác sống đó chết rồi.

Đừng trút giận lên mấy đứa không liên quan.

Tang thi qua đường A: Cái bà nội khổ tâm hết sức.

Chết cũng không yên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.