Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu Thế

Chương 7: Ai mà chẳng biết diễn kịch


Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu Thế – Chương 7: Ai mà chẳng biết diễn kịch

Đa Dư cúi đầu, lo lắng nắm chặt tay, giọng nói lộ vẻ bất an: “Bố, con biết sai rồi.”

Người đối diện hơi sững sờ một chút, nhưng trong chớp mắt ông ta trở lại là vị tổng giám đốc biểu tình không cảm xúc, nhanh tới mức khiến người ta như gặp ảo giác.

“Sai ở đâu!” thanh âm lạnh lẽo vô tình, vô hình khiến người ta sợ sệt.

Đa Dư trào phúng khẽ cong khóe miệng, nếu đổi lại là cô trước khi trùng sinh, nhất định là không dám ho he một lời.

Cô của ngày hôm nay, trải qua một mạt thế vô tình, một chút cảm xúc sớm đã không còn.

“Con không chỉ là đại diện của bản thân mà còn là của toàn Đa gia, chồng tương lai của con phải được sự cho phép của bố mẹ mới có thể sánh với con.” Giọng nói không vội không chậm khiến cho người ta vô vùng kinh ngạc.

Mẹ kế bất động thanh sắc cúi đầu quan sát như đã nhìn sai về Đa Dư, dường như đây là lần đầu tiên gặp mặt.


Đối với đứa con gái riêng tính tình ngang bướng này, bà ta hiểu rất rõ, nếu không phải là cô làm, có đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận.

Sự tình ngày hôm qua Nghiên Nhi đã nói trước với bà ta rồi, làm cho Đa Dư mất mặt trước những người tầng lớp thượng lưu, ông ta nhất định sẽ đại phát bạo nộ, tương lại Đa gia này còn không phải thuộc về mẹ con bà ta sao.

“Đa Dư à, thích một người không sai, năm đó mẹ học đại học cũng liền thích thầm bố con.

Mẹ và bố đều là những người từng trải, từng có thanh xuân, suy nghĩ của con thế nào? Bố mẹ sao có thể không biết, nhưng mà tình huống tối qua quả thực không thích hợp.”

Đa Dư cảm nhận được ngọn lựa mà ai đó chuẩn bị dập tắt đang bừng cháy dự dỗi.

Đôi mắt tựa lưu ly của cô ngập tràn trào phúng, ai mà chẳng biết diễn kịch cơ chứ? Bày trước ra vẻ ưu tư, cô chậm rãi ngẩng đầu, một vẻ mặt đáng thương vô tội liền xuất hiện rồi.

“Bố, mẹ, Đa Dư thực sự không thích cậu trai kia, đêm trước đó con mới xem một bộ phim, có một cô gái tỏ tình với một chàng trai.

Hôm qua sinh nhật của em gái vô cùng náo nhiệt, vui quá nên quá chén, sau đó không biết làm sao, nhìn cậu kia thành chàng trai trong bộ phim, còn con thì thành cô gái trong phim cầm hoa tỏ tình với cậu ta.

Bây giờ nghĩ lại con vẫn còn cảm thấy xấu hổ, câu kia nhìn chẳng đẹp trai chút nào.”

Trong lời nói của Đa Dư có sự ngưỡng mộ khó che giấu.

Bố Đa lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá cô con gái này, cô và Nghiên Nhi chỉ hơn kém nhau ba tháng, trong nhà chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho cô, nghĩ đến đây liền mềm lòng hơn.


“Về sau không được xem mấy loại phim tình cảm loạn thất bát tao đó nữa, con xem con học ra loại đức hạnh gì rồi?”

“Con biết, thưa bố.”

“Năm nay con đã 23 tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa, muốn yêu đương cũng là bình thường, bố có một người bạn tốt, con trai của ông ấy làn Lâm Tử Thạc lớn hơn con một tuổi, nhân phẩm rất tốt, bọn con trước làm quen, đợi con tốt nghiệp liền kết hôn với cậu ta đi.”

Nghe thấy cái tên này, hận ý trong lòng Đa Dư lại bộc phát, nhưng rất nhanh liền bị cô áp chế xuống.

Kiếp trước, sau khi cô bị phạt cấm túc một tháng xong, cũng là trước kỳ thi một ngày, cô bị cưỡng ép đi xem mặt, bố mẹ song phương cũng đều ở đó, ngày cưới cũng đã được định xuống.

Cô giống như một kẻ bàng quang, nhưng tức cười là, cuối cùng cô lại tâm can tình nguyện.

Lâm Tử Thạc là học bá của trường, diện mạo lại tuấn mỹ, rất nhiều đàn em trong trường đều thương thầm hắn, trong đó có cả cô, cô đã từng trộm tưởng được làm bạn gái hắn.

“Con không có ý kiến.”


Bố Đa hài lòng gật gật đầu, Đa gia chỉ cần đứa con gái biết nghe lời.

“Tối nay bố sẽ gọi điện cho ông ấy, con cùng Lâm Tử Thạc học cùng trường, ngày mai các con gặp mặt đi, người trẻ tuổi dễ nói chuyện với nhau.”

“Mọi chuyện đều nghe bố sắp đặt.” Đa Dư cười lạnh, đâu chỉ là cùng trường.

Lâm Tử Thạc còn là bạn cùng lớp của Đa Nghiên, đúng là một đôi nam nữ chó má.

Một bữa ăn không mùi vị rất nhanh liền kết thúc.

Đa Dư vô cùng phấn khích, ngày mai cô có thể gặp được Nhiếp Minh rồi, thật tốt quá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.