Mạt Thế Trùng Sinh Chi Không Gian Bảo Bối

Chương 18: Xe báo tử*


Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh Chi Không Gian Bảo Bối – Chương 18: Xe báo tử*

Edit: LoveBabyCute

*Nghe cái tên thôi đã thấy kì kì rồi đúng không, đảm bảo chưa có truyện mạt thế nào có chương như thế này, ý nghĩa của nó là…………… vô truyện là biết thôi ≧◡≦ 

Tiêu Luật Hằng suy nghĩ một chút, liền quay đầu ghé vào tai Lộ Miễn thì thầm vài câu.

Lộ Miễn gật đầu, nói với Lí Hiển vài câu kết thúc câu chuyện rồi đứng lên đi về phía Cổ Đường Viên:”Đi thôi.”

Cô cũng không cự tuyệt hai người đi cùng, nên tùy tiện lấy lí do muốn đi dạo để vào sâu trong cảnh khu.

………

Sau khi mạt thế bùng nổ, không chỉ có biến dị động vật thể trọng tăng lên gấp mấy lần, mà ngay cả thực vật cũng sinh trưởng tốt hơn rất nhiều, cỏ dại mọc lên chi chít, cây cối lấy tốc độ nhanh chưa từng thấy biến lớn, toàn bộ cảnh khu đã không còn bộ dáng trước kia của nó nữa.

Lấy tay đẩy lui những thực vật che chắn trên đường, Lộ Miễn hỏi:” Có phát hiện gì không?”

Cổ Đường Viên lắc đầu, cô cũng thấy rất kì quái, đã đi được một đoạn khá xa rồi, mà cự nhiên vẫn không phát hiện một gốc cây biến dị thực vật nào hết, tuy rằng nãy giờ đều đi đường lớn, nhưng cũng phải có chứ a~

Sau lưng sự khác thường này chắc chắn có thứ gì đó đang khống chế kiểm soát, Cổ Đường Viên bỗng có ý muốn quay đầu lại, nhưng sự xuất hiện của một gốc cây vô cùng to lớn làm cô dừng lại ý muốn vừa rồi.

“Này còn là cây sao, không có nhiều chất dinh dưỡng mà vẫn có thể cao lớn như vậy.” Lộ Miễn còn đưa tay ra vỗ vỗ mấy cái:”Đáng tiếc đã chết rồi.”


Cây này thật sự đã chết, lá cây đều là màu vàng khô, ngọn cây trụi lủi, nhưng cây này rất to cao, đường kính ít nhất là hai thước.

Cổ Đường Viên sờ vào thân cây, trong thời mạt thế mà còn có thể sinh trưởng như vậy thì thật sự rất lợi hại, không biết vì lí do gì mà hao hết sức sống, đến cuối cùng thì bị khô chết.

Năng lượng trong thân cây rất nhiều, dù chết rồi vẫn chưa có tan hết, lại nhìn cành khô đang ở trong tay mình chuyển động không ngừng, suy nghĩ một chút, tự dựng có một ý nghĩ xông vào đầu cô.

…………

“Ngươi muốn chặt cây này.”

Tựa hồ muốn xác nhận đối phương không phải đang nói đùa, Lộ Miễn hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn, nhìn thấy cái gật đầu xác nhận của Cổ Đường Viên, liền quay đầu xem thân cây khô trước mặt:”Vậy chặt đi, từ trước đến giờ ta còn chưa từng chặt cây nào to đến như vậy đâu.” (Sao có cảm giác giống thê nô vậy trời  )

Ba người đương nhiên sẽ không ngu ngốc cầm dao chặt cho hao tốn thời gian, chỉ cần Lộ Miễn dùng chút dị năng đặc thù của hắn thì cây trong nháy mắt đã bị ngã xuống.

Cô tự nhiên phát hiện mình có thể di chuyển năng lượng trong nhánh cây, vậy thân cây hẳn là cũng có thể đi, nếu có thể đem nó làm thành một công cụ để di chuyển, cũng giống như xe, nhưng nó không di chuyển bằng xăng mà chính bằng dị năng của cô.

Nghĩ đến sau khi công cụ được hoàn thành, Cổ Đường Viên khó tránh khỏi có chút kích động.

Sau khi thân cây được chặt xuống, ngay lập tức cô liền bắt tay vô “thí nghiệm”, có lẽ bởi vì trong thân cây năng lượng tương đối nhiều, nên rất nhẹ nhàng điều khiển nó trôi nổi trên không trung, nhưng phải được cô khống chế mới làm được. Với lại nếu cô đứng ở trên thân cây, thì nhiều lắm là chuyển động được thôi, chứ bay bay thì không được.

“Thoạt nhìn rất được nha!”


Trong lòng đã có ý muốn, Cổ Đường Viên liền tiếp tục sai khiến Lộ Miễn làm việc.

Trước tiên đem phần trong của thân cây khoét sạch sẽ, những vẫn để lại một số chỗ quan trọng, ví dụ như giường, chia làm ba cái, làm chỗ nghỉ ngơi cho ba người.

Còn có bàn với ghế, nếu không ra ngoài thì có thể làm chỗ ăn cơm, nhưng bởi vì không gian hữu hạn, nên cũng không làm lớn.

Xe làm bằng thân cây nếu chuyển động có thể ngăn cản sự tấn công của tang thi, Cổ Đường Viên tính toán thật kĩ lưỡng, cho nên tất cả chi tiết bên trong dù nhỏ nhất cũng được cô tự mình sắp xếp. Ở phía sau có một chỗ nhỏ có thể làm nơi nấu cơm, còn cắt ra một gian để tắm rửa.

Lúc xe chạy cô cũng không thể kéo trượt trên mặt đất được, bởi nếu gặp chướng ngại vật thì vô cùng phiền toái, cho nên cô tính làm bốn cái chân như hình thú của Tiêu Luật Hằng để chạy cho an toàn.

Sau khi biết cô muốn làm cái gì, Lộ Miễn cùng Tiêu Luật Hằng tỏ vẻ sốc~ing ಠ_ಠ, nhưng nếu thứ này được làm ra thì trăm lợi không hại, cho nên liền dốc hết sức đào khoét theo sự chỉ bảo của Cổ Đường Viên.

…………..

“Thật xấu!”

Tiêu Luật Hằng quẹt quẹt cái mũi, phát biểu ý kiến của mình.

Cổ Đường Viên cũng cảm thấy thứ này xấu thật ╮(╯_╰)╭

“Tứ chi đều có đủ cả, vì sao không làm luôn cái đầu đi cho thành một pho tượng con báo, như vậy có lẽ sẽ đẹp hơn rất nhiều.”


Biện pháp này rất nhanh được mọi người đồng ý, bất quá việc này do Lộ Miễn đảm nhiệm, Cổ Đường Viên sẽ không tranh giành việc điêu khắc, bởi cô thật sự không biết nếu mình mà điêu khắc thì nó ra hình dạng gì nữa.

Cũng may Lộ Miễn cũng có tay nghề, khắc ra đầu báo tử rất giống thật, còn được Tiêu Luật Hằng tán thưởng một phen.

Có đầu và tứ chi ( đuôi đâu rầu?) Cổ Đường Viên liền cho nó đi vào hoạt động thử nghiệm, nếu được thì có thể điều khiển tấn công địch.

“Đi lên, xem nó hoạt động ra sao thôi.”

Cửa ra vào giống xe tăng là ở phần lưng con báo, có thể bảo đảm được tính nghiêm mật.

Cổ Đường Viên dẫn đầu nhảy vào, chỉ cần tay cô đụng vào chỗ nào là có thể tùy tiện điều khiển.

Một con báo với tứ chi chuyển động “Bá!” liền nhảy dựng lên, tuy rằng bề ngoài nhìn ngốc vô cùng, nhưng động tác càng ngày càng linh hoạt, cô sử dụng vài lần liền quen quen, ngay cả xóc nảy cũng ít hơn rất nhiều.

“Thực khốc!”

Tiêu Luật Hằng ghé mắt vào đầu con báo, ngay tại nơi mở miệng của nó có một vị trí nhỏ, để cho Lộ Miễn cùng bé Tiêu có thể quan sát tình hình bên ngoài, còn về phần Cổ Đường Viên, hiện tại tinh thần lực của cô có thể dò xét trong phạm vi mười thước nên không cần. 

Những chỗ nào không thích hợp thì Cổ Đường Viên ngay lập tức chỉnh sửa, xe con báo cơ bản đã hoàn thành.

“Thật tốt!”

“Ân!”


Lộ Miễn cùng Tiêu Luật Hằng vừa đi vừa nói nhận xét về gian phòng trong xe, còn Cổ Đường Viên thì đi dạo lòng vòng bên ngoài, đem tất cả các cành cây lúc trước chặt ra thu thập lại một chỗ, nếu không chỗ này không đến mấy ngày liền kẹt đường.

“Chúng ta còn phải mang theo rất nhiều người.”

Nếu gia đình của Lí Hiển muốn đi theo, xe con báo chắc chắn không chịu đựng được nhiều người như vậy, mà cô cũng không tính toán cho họ vô trong xe, nên muốn làm một chiếc xe ngựa cho bọn họ.

Làm xe ngựa cũng phải chứa đựng năng lượng bên trong, để có gì cô còn điều khiển cho xe chuyển động.

Bất quá hình như bó củi không đủ dùng.

“Lúc nãy khoét thân cây không phải có rất nhiều bó củi sao, láy ra hết đi.”

“Ta chỉ có thể làm cho nó biến mất, không “nhổ” ra được.”

Cổ Đường Viên sửng sốt, không nghĩ Lộ Miễn lại nói như vậy. Sau đó, cô cũng không cho Lộ Miễn dùng dị năng nữa, mà dùng thủ công, dù sao khí lực của dị năng giả của lớn hơn làm người bình thường rất nhiều.

Nơi này không có dụng cụ, huống hồ là làm cho gia đình Lí Hiển, nên phải để cho bọn họ xuất lực mới được, bằng không dựa vào sức lực của ba người bọn họ thì đến khi nào mới hoàn thành được.

Lúc đi ra đã là buổi trưa, làm xe báo tử đã tiêu phí rất nhiều thời gian, cô tính về nhà trước, mai mới nói.

Nhưng khi bọn họ chở lại thì ngay lập tức nghe thấy tiếng khóc của tiểu hài tử.

Cổ Đường Viên cùng Lộ Miễn liếc nhìn nhau một cái, rồi lặng lẽ đến gần.

Những người đi ra ngoài thu thập vật tư tựa hồ đều đã trở lại căn cứ, trong một viện nhỏ bị rất nhiều người vây quanh, mà ở giữa sân lại có hai người đang giành co, trong đó một người là Lí Hiển, nhưng sắc mặt lại rất khó coi, mà đối diện, cầm đầu là một người nam nhân đang nắm chặt tay Oánh Oánh- con gái Lí Hiển.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.