Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 57: Chuyện vặt vãnh kiếp trước


Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ – Chương 57: Chuyện vặt vãnh kiếp trước

Hắn nói còn chưa dứt liền nghe thấy một tiếng cười lạnh, Hạ Vũ Hoài tức giận trong lòng, đang muốn tìm xem là ai còn ở lại xem trò vui phải hảo hảo giáo huấn một phen, đập vào mắt lại là một bóng dáng xinh đẹp dần dần xa.

Nhìn một lúc, Hạ Vũ Hoài nhất thời cảm thấy, trái tim hắn đập với tần suất không bình thường. Khóe miệng khẽ nhếch, hiện lên ý cười tự tin.

Cô gái này đủ tĩnh, đủ lạnh, đủ vị, hắn thích.

“Đi.” Hạ Vũ Hoài nói xong đánh cái ánh mắt vào một người phía sau hắn, người nọ lập tức hiểu ý gật đầu sau lặng yên đuổi theo phương hướng Tần Nguyệt.

Phía trước Tần Nguyệt phát hiện bản thân bị một cái lão chuột theo dõi, không hoảng mà vẫn duy trì tốc độ làm bộ hồn nhiên không biết gì tiếp tục đi, tại một khúc quanh đột nhiên tăng tốc độ.

“Dựa vào, chạy nhanh như vậy làm cái gì.” Đông Tử than thở một tiếng vội vàng đuổi theo, chỉ là lúc hắn đi qua khúc quanh chỉ còn lại người qua đường, mà người hắn muốn đã không còn bóng dáng, hắn kỳ quái: “Người đâu? Chạy nhanh quá đi?”

Làm mất dấu một cô gái, nghĩ vậy mặt hắn đỏ lên đặc biệt dọa người. Không cam lòng, hắn tìm kiếm xung quanh một lần, còn hỏi thăm những người qua đường, lại không ai nhìn thấy cô gái trong miệng hắn nói. Mắt thấy nhiệm vụ hỏng rồi, Đông Tử chỉ có thể thất vọng trở về.

Tần Nguyệt từ trên tường nhảy xuống đất, vỗ vỗ bụi trên người, mặt không đổi liếc nhìn bên kia. Thật đúng là xui con mẹ nó mà, kiếp trước bị bọn họ chơi cho một vố, kiếp này cô muốn nhìn vận mệnh một số người có phải tốt như vậy nữa không.

Người ta nói ông trời có mắt, đời trước cô bị bắt, đời này ông trời muốn đối cô chơi đùa đi.

Nhìn vài giây, Tần Nguyệt thu hồi ánh mắt, cô còn có việc muốn đi đại sảnh căn cứ tìm nhiệm vụ, vừa đến muốn xem nhiệm vụ trong căn cứ được phân bổ như thế nào, thứ hai còn muốn tìm nhiệm vụ thích hợp có thể tiếp nhận, căn cứ mặc dù tốt, nhưng bình thường sinh hoạt dễ dàng khiến cho con người không chịu tiến thủ, mà không chịu tiến thủ sớm bị mình tự đào hố chôn.

“Được, anh đi thong thả, tôi rảnh sẽ sang chỗ anh ngồi nói chuyện.” Hạ Vũ Hoài vẫn giữ thái độ khách sáo với tiểu đội trưởng tuần tra, người nọ nghe xong hài lòng, cười nói: “Liền chờ câu nói này của cậu, anh em, tôi đi trước, đừng quên đến chỗ tôi.”


“Được, được, nhất định nhớ rõ.”

Bên này mới nói xong Hạ Vũ Hoài thấy Đông Tử trở về, sắc mặt vui mừng lại phát hiện không thích hợp, nhìn tiểu tử này tám phần là đem mọi chuyện làm hư hại, không thì như thế nào trở về nhanh như vậy.

“Đại ca …” Đông Tử gãi gãi đầu, nghĩ tới không biết giải thích như thế nào.

“Không cần nói, không có việc gì, chúng ta đi.” Hạ Vũ Hoài không có biểu lộ tức giận ra bên ngoài, vung tay lên, như cũ phong lưu phóng khoáng dẫn đầu rời đi.

Huyên náo trên đường cái, Hạ Vũ Hoài mới đi hai bước, liền phát giác trên người không được bình thường, nâng tay nhu nhu huyệt thái dương, ý đồ giảm bớt từng trận ập xuống.

Là sao? Hắn bị làm sao?

Không xong, bị người ám toán.

Thân thể dị thường phản ứng rất nhanh làm cho hắn ý thức được chính mình bị người khác hạ dược, nghĩ đến mọi chuyện vô lý hôm nay, trực giác mách bảo hắn liên quan đến ông cụ đâm phải kia, lúc này tính sai, thế nhưng bị đối thủ cho một phát.

“Đại ca, anh làm sao vậy?” Đông Tử ân cần tiến lên hỏi han.

“Không có việc gì, chúng ta đi về trước, nhanh.” Hạ Vũ Hoài cước bộ nhanh hơn trở về, đi chưa được mấy bước, mắt tối sầm, ngã xuống đất ngất đi.


Kim Minh ngồi tại sạp quán ven đường uống nước, hắn lạnh lùng nhìn tất cả sự việc diễn ra sau mới đứng lên thảnh thơi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Hừ, họ Hạ kia, làm cho mày kiêu ngạo, lão đại mời mày tham gia làm nhiệm vụ mấy lần rồi nhưng không có tới, không đến liền không muốn tham gia nhiệm vụ dị năng giả lần này.

“Phi, cho mày đắc ý kiêu ngạo.” Kim Minh khinh thường nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, cầm lấy bao có một ít đồ đi về một hướng khác, lão đại đang chờ hắn báo cáo kết quả, may mắn dược hiệu tốt, hắn còn không keo kiệt chút nào cho thêm làm hiệu quả gấp ba lần, đủ để hắn ngủ mấy ngày a.

Người trẻ tuổi a, làm người đừng ngông cuồng, Kim Minh tâm tình thoải mái nheo mắt, nhìn xuống sắc trời nên trở về.

“Xin chào, tôi là dị năng giả, đến xem xét tình huống nhiệm vụ hoàn thành.” Tần Nguyệt cầm ra thẻ chứng minh thân phận.

“Được, xin chờ một chút.” Cô gái tiếp tân cầm thẻ kiểm tra trong danh sách sau trả đồ lại cho Tần Nguyệt.

Trong này có việc trao đổi tinh hạch lấy thức ăn, Tần Nguyệt giao ra ít đồ ăn xong cầm tinh hạch bỏ trong túi tùy thân bên hông, bởi vì trong căn cứ còn chưa công khai tác dụng của tinh hạch, đại đa số người ra bên ngoài làm nhiệm vụ sẽ thuận tay cầm về tinh hạch tới nơi này trao đổi, nhưng số lượng mấy ngày hôm nay rõ ràng ít hơn mấy hôm trước. Tần Nguyệt ước lượng tinh hạch trong túi, chắc chắn không đến hai ngày nữa sẽ công bố tin tức công dụng tinh hạch ra ngoài.

Tìm địa phương không có ai, Tần Nguyệt ném đồ vật vào ao nước trong không gian, tiếp cô hướng đến đại sảnh nhận nhiệm vụ, làm một vài thủ tục bắt buộc sau lật xem một vài nhiệm vụ. Sơ kỳ nhiệm vụ thích hợp với dị năng giả cũng không phải rất nhiều, các loại dị năng giả khi làm nhiệm vụ chỉ sử dụng vài lần dị năng thì phải nghỉ ngơi bổ sung năng lượng, ngược lại những quân nhân được huấn luyện lâu dài chiếm ưu thế hơn.

Tần Nguyệt đối với hai nhiệm vụ cấp A tương đối động tâm, một là phối hợp tới phía Đông nhà xưởng thuốc thu thập dược phẩm, bởi vì tang thi quá nhiều cần nhiều nhân lực, một là dị năng giả tự mình tụ tập thành tổ đội, nhiệm vụ là lấy xuống một kho lúa lớn ở C thị, bởi vì tang thi quá nhiều nên dị năng giả được mời cũng không thiếu.

Cùng quân đội một chỗ yêu cầu quá nhiều, đội ngũ dị năng giả tuy rằng tản mạn lại có lợi cho cô hành động một mình, vì vậy cô càng nghiêng về nhiệm vụ thứ hai hơn. Nghe nói nhiệm vụ được đề ra là do một người thức tỉnh dị năng hệ tinh thần mở, kho lúa đó là sinh ý trước tận thế của nhà hắn.


“Xin hỏi cô xác định sao? Nếu nhiệm vụ bắt đầu trên đường tuyệt không cho rời bỏ.” Cô gái tiếp tân tại bộ phận đăng ký đăng ký cho Tần Nguyệt tên và loại hình dị năng, đẳng cấp cùng phương thức liên lạc.

“Tôi quyết định.” Tần Nguyệt gật gật đầu.

Thời điểm lĩnh nhiệm vụ người bên kia nói rõ tin tức thận trọng cho Tần Nguyệt, vì phòng ngừa việc có người bỏ chạy nên mỗi giai đoạn sẽ điểm danh một lần, nếu bỏ không nhận được thù lao. Tần Nguyệt cũng không thèm để ý, mục đích của cô cũng không phải thù lao, cẩn thận nghiên cứu địa hình, nếu vận khí tốt cô có thể thuận tiện qua cửa hàng nào đó thu thập vật tư gì đó.

— —–|*_*|— ——-

“Ăn cướp a —— người tới nhanh!”

Trên ngã tư đường vang lên âm thanh lão nhân gia hô to, Tần Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, phía trước có hai người đang chạy, xem có vẻ như nam nhân trung niên nhỏ gầy đoạt bao gì đó, lão nhân gia ở phía sau cố sức đuổi theo.

“Tránh ra, tranh ra a.” Nam nhân trung niên nhỏ gầy chạy ở phía trước, không ngừng hung hãn phất tay đe dọa mọi người, mọi người không muốn gây chuyện phiền toái vì hai người này, chỉ dám đứng hai bên quan sát.

Loại sự tình này mỗi ngày đều sẽ phát sinh vài cái, Tần Nguyệt thu hồi ánh mắt, chuẩn bị bước trở về, cô cần thời gian hấp thu tinh hạch, nếu tại nhiệm vụ ngày mai trước khi xuất phát mà thăng cấp lại là một điều tốt.

Phanh — —

Có âm thanh vật nặng ngã xuống đất khiến Tần Nguyệt quay đầu lại, là nam nhân nhỏ gầy bị một cỗ lực lượng vô hình trói tay chân, như chỉ một nháy mắt té ngã trên mặt đất. Cô chỉ liếc mắt nhìn liền nhận ra đây là dị năng hệ phong cấp 2 dùng thuật trói buộc, không hề nghi ngờ, đây là một cao thủ.

Anh khóe miệng mang theo nụ cười, lắc lắc quạt lông hồng hồng, từ một góc của quán sạp bên cạnh đi ra, “Ai nha nha, đoạt đồ vật của lão nhân gia quả là không tốt.” Hắn đi đến gần bên cạnh nam nhân trung niên nhỏ gầy, ngồi chổm hổm trên mặt đất nhặt bao gì đó cho lão nhân gia.

“Cám ơn, cám ơn, cậu thật sự là một người tốt a.” Lão nhân gia ánh mắt ẩm ướt quanh mắt nói, “Đây là thực vật của cả nhà mấy ngày nay, nếu là mất … lão đây thật không dám tưởng tượng kết quả sau này như thế nào.”


Thanh niên trẻ tuổi, thành thạo dị năng, trang điểm quỷ dị, tấm lòng nhiệt tình.

Cái người kỳ quái này, rốt cuộc là từ đâu tới đây? Có thể trong khoảng thời gian ngắn đem dị năng vận dụng thành thạo thuần thục như này, vì sao đời trước cô chưa có nghe qua tên hắn? Tần Nguyệt cẩn thận quan sát thiếu niên này, quần áo sạch sẽ Đường trang, tóc khá dài được buộc ở đằng sau, tà khí lại bất cần đời, trong tay quạt lông huyết một dạng ám trầm.

Suy tư nửa ngày Tần Nguyệt cũng không có nhớ tới ai có bộ dáng như này, cô lắc đầu, thế giới lớn như vậy, không phải ai cô cũng sẽ phải biết, rất có khả năng là cao thủ xuất thế, chưa nghe nói qua danh hào cũng là bình thường, không cần quá để ý.

Di.

Đây là gì?

Tần Nguyệt vừa muốn xoay người, trong lúc vô ý liếc thấy cổ tay thiếu niên, mặt trên khắc một con dơi màu đen có ba mắt, con dơi kia miệng giương rộng, lộ ra răng nanh, tựa hồ tùy thời chuẩn bị tinh thần cắn người. Đồng tử trong nháy mắt mở lớn, đây là —–

Ám kim con dơi!

Con mẹ nó, hắn thế nhưng là cái người có tiếng xấu lan xa hấp kim đội!

Tần Nguyệt nheo mắt, cô nhớ rõ ám kim con dơi này chính thức thành danh là vào ba năm sau, toàn đoàn có năm người trà trộn vào căn cứ Bắc phương diệt toàn bộ dị năng giả sau mai danh ẩn tích, trải qua một trận tu dưỡng ngắn ngủi lại hành động trở lại. Bọn họ cực đoan thích phạm tội cùng hưởng thụ khoái cảm vật chất mang đến, chỉ cần có người nộp đủ lợi ích, bọn họ có thể đánh đổi tính mạng vì người đó làm nhiệm vụ, không, có lẽ bọn họ căn bản không sợ chết, thậm chí hưởng thụ cái loại chết tàn khốc này.

Kiếp trước Tần Nguyệt không có cùng đám người kia quen biết, hơn nữa hầu như những người quen biết họ đều chết, chẳng sợ, là cố chủ của bọn hắn cũng giống vậy. Bọn họ tựa như con dơi mai phục trong đêm tối, chuẩn bị tùy thời đánh lén người nào đó đang ngủ say không có chút phòng bị. Cái này vẫn là khi bốn đại căn cứ vây công năm người mới phát hiện, chỉ tiếc lúc ấy chiến đấu thảm thiết chỉ đổi lấy 1 kết quả, 500 dị năng giả tinh anh, 100 sĩ quan cao cấp, tất cả trong một đêm mất đi tin tức, chỉ có La thành còn trụ lại được chiến đấu sau cùng nhưng kiến trúc mọi nơi đều bị tàn phá.

Bọn họ là tội phạm chân chính, tội phạm trời sinh.

Tại nơi không có pháp luật cùng với vũ khí cường đại làm tiên phong, ai cũng không ngăn cản được ác đồ tùy ý làm bậy. Thu hồi mắt, Tần Nguyệt xoay người trở về, xem ra, tội phạm cũng không thể ngày một ngày hai là thành, cô càng phải cẩn thận, mới có thể sống được thêm lâu dài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.