Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ – Chương 18
Ngày hôm qua không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Tần Nguyệt đã một đêm không ngủ, cô vẫn nhìn đồng hồ, cho đến khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuyên vào phòng. Điều đó làm cho cô nghi ngờ tận thế có phải là do bản thân mình tưởng tượng ra không, cô chuẩn bị đồ dùng đi học với sự nghi ngờ.
Cô đã bỏ chút tiền khiến cho bác sĩ làm giấy nghỉ bệnh, sử dụng được mười lăm ngày, bây giờ đã tới lúc đó mà không có xảy ra tận thế, có lẽ cô nên đi học lại và tính toán xem mình đã mất bao nhiêu tài sản, quan trọng nhất chắc là nên đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý rồi.
Được rồi, cô thừa nhận lúc này cô đã không suy nghĩ kĩ, nghĩ tới số tiền mình tiêu cho chuyện này Tần Nguyệt lại cảm thấy nhức đầu, nhưng may cô là một người bảo thủ nên không vay ngân hàng, nếu không chuyện này còn nghiêm trọng hơn.
Nhặt lên chiếc túi xách vì che dấu tai mắt mà cô để trong một góc hẻo lánh, Tần Nguyệt xuống dưới lầu mua điểm tâm, theo bản năng cô tới gara lấy xe, lập tức nhớ tới hành động ngu ngốc của mình, Tần Nguyệt đi ra vệ đường bắt một chiếc taxi đi học.
Thật ra nếu nói theo bản năng thì Tần Nguyệt xuất phát từ kinh nghiệm sống ở mạt thế và sự đề phòng, cô cũng chưa bao giờ nghiêm túc tự hỏi đầu và cơ thể tại sao lại làm phản ứng đề phòng, cô chưa bao giờ là một người mù quáng muốn có cảm giác an toàn. Kiếp trước lúc tận thế tới thì trên ngã tư đường có rất nhiều tang thi ăn thịt người và con người chạy trốn, tất cả vô cùng rối loạn.
Tuy rằng không ít người có xe, nhưng có rất ít người lái xe một hơi ra khỏi thành thị được, phải giỏi trong việc loại chướng ngại vật, bất luận là người hay là tang thi đều phải đâm ngã, đuơng nhiên nếu xui xẻo bị tang thi bám dính, cũng sẽ bị giết. Lái xe chạy loạn ở trong thành phố cũng là một quyết định không sáng suốt, có nhiều chướng ngại vật thì không nói, đã vậy còn có rất nhiều người tuyệt vọn liều chết đóng xe, đụng một người thì còn người kế tiếp, chỉ đến khi anh không thể không dừng lại để đón người lên xe, mà xe một khi đã dừng lại thì rất ít tình huống có thể xảy ra, không phải bị tang thi đằng sau đuổi tới, chính là không ngừng có người lên xe, tạo thành cục diện không thể tha cho ai được.
Tận thế xảy ra ở toàn cầu, nói cách khác lúc đầu sống ở đâu cũng không quan trọng lắm, không nghĩ bỏ đi, hư vậy lúc đầu khinh thân ra trận là một chủ ý tốt, huống chi bản thân Tần Nguyệt là người dùng vũ lực, lại không có gánh nặng vật tư, càng thêm hỗ trợ cho hành động của cô.
Tất cả diển ra đều thật bình thường, Tần Nguyệt đưa ánh mắt nhìn vào trong sân trường, một số bạn học tinh thần phấn chấn đi từ cổng trường học vào lớp học của mình. Bởi vì chưa tới giờ học, ngẩu nhiên có thể nhìn thấy vài đôi tình nhân ngồi ở ghế đá nói chuyện phiếm.
Tuy không biết tại sao hai ngày nay Bạch Vi Lan không đến tìm nàng. Bất quá nàng không lo, có lẽ do nàng nghĩ thông, xa xa chợt thấy được người mà nàng không muốn thấy. Bạch Lan Vi mấy ngày nay đều ở đây sửa sang lại gì đó cùng với việc xin nghĩ dài hạn, đại học tại đế đô tác phong cùng quản lý rất nghiêm, muốn xin phép cũng không phải là chuyện dể dàng gì, nếu có chuyện sẽ ảnh hưởng tới việc tốt nghiệp sau này. Không có lí do đặc biệt gì mà xin phép một tháng lão sư chắc chắn sẽ không phê chuẩn.
Tần Nguyệt bước nhanh vào trong một góc, mấy ngày nay chạy việc nhiều nàng đã đủ mệt giờ mà còn gặp cái con người ghê tởm này sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của nàng. Tiến vào trong lớp nàng đi đến vị trí của mình xung quanh có vài bạn học lên tiếng chào nàng, đại đa số đều làm việc của mình. Tần Nguyệt không cần phải giả vờ bệnh nặng vừa khỏi, trạng thái của nàng rất không tốt, nàng cần thời gian đều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Tiết đầu tiên là tiết ngử văn, nử lảo sư trẻ tuổi nghiêm túc cầm sách giáo khoa nói :
” hiện tại các bạn mở sách trang 27 ….”
Trong lòng Tần Nguyệt không yên xoay xoay chiếc bút, nhớ lại kiếp trước nàng khẳng định không phải là giấc mơ, ít nhất nếu là giấc mơ sẽ không chân thật như vậy phảng phất nàng lại có thêm vài năm kí ức. Nàng vừa chơi bút, vừa suy nghĩ…
“Bạn học kia ngươi phân tâm, đứng lên”
Bên tai chợt nghe lời của lảo sư, Tần Nguyệt hoảng sợ, thiếu chút nửa theo bản năng đứng lên, quay đầu lại mới biết không phải là mình mà là một người bạn cách một dãi bàn. Người bạn kia nhìn không có tinh thần, bộ dáng buồn ngủ gà gật, trong lòng Tần Nguyệt có dự cảm bất an.
“Bạn học … ” Lão sư đi qua lắc lắc vai hắn, ” Đứng lên, đến cuối lớp đứng đi”
Lời lão sư chưa dứt, người bạn kia vội vàng đứng lên bổng nhiên hắn lại té xuống đất ngất đi, lão sư thấy thế vẻ mặt chợt thay đổi, nàng lo lắng bước tới trước muốn xem thế nào, Tần Nguyệt đang ngồi cũng đứng lên:
“Lão sư, không nên đụng hắn, mội người cách xa ra một chút, em nghe nói gần đây có môt loại bệnh truyền nhiểm, người nhiểm bệnh sẽ đột nhiên té xĩu, mấy phút sau tỉnh lại sẽ biến thành giống như bệnh chó dại, gặp người liền cắn ai bị cắn sẽ bị lây nhiểm, quốc gia cũng chưa có loại vacxin phòng bệnh này”
Lời nói vừa dứt, các bạn học xung quanh vội vàng tản ra, lão sư củng nhích xa ra, biểu tình lo lắng nhìn người bạn học kia: ” Lớp trưởng, đi gọi bảo vệ lại đây, đưa người bạn học này đi bệnh viện”
Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm rối loạn của sinh viên lớp khác, bất an trong lòng Tần Nguyệt càng tăng cao, nàng chen đám bạn học đến bên cửa sổ nhìn tình huóng bên ngoài. Bên kia đối diện phòng học của nàng, mội người đều chạy cả ra ngoài, chỉ còn lại bên trong hai người, mà hai người đó với một tư thế quái dị một người ôm mật một người cắn cắn, khắp nơi xung quanh máu tươi vung vãi.
“chuyện gì xảy ra thế?”
“không biết, người bên kia giống như phát bệnh chó dại…”
“ngươi không thấy hắn cắn người sao? thật đáng sợ …”
Các bạn học xung quanh chỉ trỏ thảo luận, Tần Nguyệt nhìn qua thấy các bạn bên kia có kẻ bị cào, bị cắn đang đứng bên ngoài chửi ầm lên. Do bên kia xảy ra chuyện gây ầm ĩ đên các lớp gần đó khiến mội người đều chạy đến xem, nhưng bị các lão sư chặn lại đuổi tất cả về lớp.
Tần Nguyệt lệ rơi đầy mặt, rỏ ràng là mạt thế đã bắt đầu. Trái đất đã lâm vào nguy hiểm, gia gia cứu mạng a