Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn – Chương 37: Chuẩn Bị Chiến Đấu (2)
Không khí trong đồn công an một lần nữa rơi vào khẩn trương, bận rộn, Phương Lực cùng Phương Tử Di giống nhau đều đang dạy người khác sử dụng súng.
Phương Lực cũng cảm thấy mình có phải điên rồi không, nhưng trên đỉnh đầu tựa như có một ngọn đao nhọn treo phía trên, khiến cho hắn cảm giác đứng ngồi không yên, là thế đạo này muốn đem người bức điên rồi.
“Trịnh Gia, cậu cảm thấy nhóm Cố Cẩn bọn họ còn sẽ tìm đến chúng ta không?” Quách Triệt có chút thấp thỏm, lúc này hắn vô cùng hoài niệm hình ảnh Cố Ngọc tay cầm hắc kiếm, tựa như có cô ở đây, tâm bọn họ tâm sẽ yên ổn hơn rất nhiều.
Trịnh Gia trầm mặc, có lẽ thời điểm ban đầu hắn còn có điều chờ mong, hy vọng Cố Ngọc có thể tới tìm hắn, có thể đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Nhưng làm người không thể quá ích kỷ, nếu nơi này bọn họ thật sự bị vây nhốt mà nói, kia tuyệt đối là một cái chiến trường Tu La địa ngục.
Nếu rơi vào tình trạng như vậy, Trịnh Gia hy vọng Cố Ngọc vĩnh viễn không xuất hiện.
Phanh!!!
Có thứ gì đột nhiên đánh vào trên cửa lớn, làm đám người nguyên bản còn đang ầm ĩ đột nhiên an tĩnh lại.
“Là âm thanh gì vậy?” Phương Lực chạy nhanh ra cửa sổ xem, một đôi mắt cẩu phóng đại đột nhiên nhìn lại đây, cùng hắn mặt đối mặt cách cửa sổ đối diện nhau, miệng chó đầy răng sắc nhọn tựa như còn lộ ra tia tươi cười, thanh âm phun ra lại quen thuộc vô cùng, “Phương Lực, cậu còn ở đây a, tôi thật nhớ các người!”
*(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻ edit đến đoạn này nổi hết da gà)
“Cậu…… cậu là Phạm Lăng?” Phương Lực bị kinh hách lùi lại hai bước, thanh âm quen thuộc này rõ ràng đồng nghiệp hắn Phạm Lăng không sai được, nhưng giờ phút này đầu hắn ta lại dài ra như đầu chó, vươn móng vuốt dùng sức chụp lên cửa kính, cửa kính bị chấn động đến mức run lên vài cái, rơi xuống tro bụi đầy đất.
“Không nghĩ tới trong sở nhiều người như vậy, xem ra một hồi nữa chúng ta đều có thể ăn no nê một trận!” Người biến dị Phạm Lăng xuyên qua cửa kính nhất nhất nhìn rõ, móng tay thật dài nhọn từng chút cạ lên cửa kính, phát ra âm thanh kẽo kẹt khó nghe, nó thực hưởng thụ nhìn biểu tình hoảng sợ của đám nhân loại, càng không nói đến những người này một lát nữa sẽ trở thành mỹ thực trong miệng nó.
“Không xong, Phạm Lăng biết trong sở có một cái lỗ chó ở cửa sau, ta quên đóng!” Phương Lực sắc mặt chợt trắng bệch, xoay người liền muốn chạy ra phía sau, nhưng lúc này không biết từ nơi nào trào ra một đám mèo biến dị cùng chó biến dị, chúng nó gặp người liền cắn, tình huống nhất thời vô cùng hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng súng vang thành một mảnh.
Nguyên bản còn tưởng rằng đồn công an kiên cố không phá vỡ nổi thế nhưng chỉ trong khoảng nửa khắc liền bị thú biến dị xâm nhập. Sắc mặt Trịnh Gia nôn nóng, tuy rằng lưỡi dao gió có thể cắt ra thậm chí treo cổ thú biến dị muốn công kích hắn, nhưng đó không phải biện pháp lâu dài, hơn nữa thú biến dị số lượng càng ngày càng nhiều.
“Lên lầu, lên sân thượng!” Phương Lực một bên nổ súng một bên lui ra phía sau, đồng thời ý bảo mọi người hướng thang lầu chạy đi.
Trịnh Gia bắt lấy Đoan Chính Sóng bị dọa choáng váng nhanh chóng chạy về phía thang lầu, Phương Tử Di phía sau làm yểm hộ, cũng may khả năng xạ kích cô không kém, tỉ lệ ghi bàn cực cao, cơ linh*(nhanh nhẹn, thông minh, khéo léo) đều hội tụ trên người cô, một bên đánh một bên lui.
Mặt khác những người được học sử dụng súng lại không tốt như vậy, không phải bắn không trúng thì chính là ngộ thương, trạng thái loạn thành một đoàn.
“Mẹ, mau chạy lên lầu.” Quách mẹ đã sợ tới mức chân đều mềm, nếu không phải Quách ba dùng bả vai đem bà chống đỡ, nói không chừng bà đều mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
“Mẹ, chúng ta đi!” Quách Triệt không nói hai lời nâng Quách mẹ dậy, dây mây trong tay một trận cuồng quất, quất đến những con mèo cùng chó biến dị ngao ngao kêu thảm thiết.
Dị năng giả có thể so với người thường khó đối phó hơn nhiều, nhưng huyết nhục bọn hắn lại càng thêm ngon miệng, đám thú biến dị sao có thể dễ dàng từ bỏ.
“Mau đi lên, tôi cản phía sau!” Thời điểm mấu chốt Phương Lực xây lên một tòa tường đất, chỉ là tường đất cao đến nửa người, tuy rằng khiến thú biến dị tiến công chậm lại, nhưng cũng ngăn không được bước chân chúng nó.
Oanh!!!
Lúc này, cửa lớn đồn công an cũng bị Phạm Lăng cùng mấy người biến dị hợp lực oanh tạc mở ra, chúng nó nghênh ngang đi vào, phảng phất như đế vương trong vòng sáng.
“Phương Lực, đừng làm những cái phản kháng vô dụng đó, huyết nhục dị năng giả có thể làm chúng ta nhanh chóng tiến cấp, cậu ngoan ngoãn làm thức ăn cho tôi đi, ha ha ha!!” Phạm Lăng cười ha ha, trong đôi hắc mâu hiện ra quang mang dữ tợn mà thị huyết.
“Ngăn không được, mau lên sân thượng!” Trịnh Gia mạnh mẽ vung tay lên, một trận cuồng phong cuốn qua, đạo đạo lưỡi dao gió hỗn loạn phóng ra, đem toàn bộ đám thú biến dị nguyên bản còn muốn đánh tới văng xa, ngay cả đám người biến dị Phạm Lăng cũng phải dùng hai tay ngăn cản lại đạo đạo lưỡi dao gió.
“Dị năng giả này quá mạnh, hắn thuộc về tao!” Phạm Lăng không giận mà cười, trong mắt hiện lên ánh sáng hưng phấn, chờ cuồng phong qua đi, trước mắt đã không có bóng dáng nhóm người Trịnh Gia, Phạm Lăng duỗi tay vung lên, “Lên sân thượng, trừ phi bọn họ bay đi, bằng không sẽ không có đường lui!”
Dứt lời một đường truy đuổi đi lên.
“A Triệt, mẹ chạy không nổi……” Quách mẹ vẫn luôn thở dốc, bà là sợ tới mức chân cũng mềm, nếu không phải Quách Triệt cùng Quách ba nâng bà, bà thật sự một bước cũng đi không nổi.
Quá dọa người, rõ ràng một khắc trước người phụ nữ trung niên kia còn cùng bà nói chuyện, bất quá chỉ khoảng nửa khắc đã bị thú biến dị cắn gục, không đến vài cái liền cắn xuyên nát bụng bà ta, Quách mẹ nhìn bà ta phát ra tiếng kêu thảm thiết không giống người, máu đều bắn tới trên mặt bà, khiến bà bay mất hồn mất vía.
“Con cõng người.” Quách Triệt hạ thấp thân mình, Quách ba ở bên cạnh kéo Quách mẹ bò lên trên lưng Quách Triệt, được hắn cõng chạy lên phía trước.
“A Triệt a, chúng ta chạy trốn được sao……” Quách mẹ thương tâm khóc lên, đây là cái thế đạo ăn người sao? Thời thế đã thay đổi rồi sao? Vì sao quốc gia không phái quân đội tới cứu bọn họ?
“Tận lực chạy đi, con sẽ bảo hộ các người!” Quách Triệt trầm mặc một đường hướng lên trên chạy, thể lực dị năng giả tốt hơn so với người thường, giờ phút này bóng dáng hắn vững vàng kiên định, nhưng lại làm Quách ba nhìn đến một trận chua xót, thật giống như nhi tử đột nhiên liền trưởng thành.
Đồn công an chỉ có bốn tầng lầu, chỉ chốc lát sau bọn họ liền chạy tới đỉnh, Phương Lực một phen đem cửa sắt sân thượng đóng lại, lại sử dụng dị năng hệ Thổ, xây lên vài tầng tường đất, cuối cùng rốt cuộc cũng mệt đến không động đậy nổi, đặt mông ngồi ở trên mặt đất.
“Lên, không thể nghỉ ngơi, chúng ta còn phải tiếp tục chạy!” Phương Tử Di tiến lên một phen kéo Phương Lực, đối với đám người cảnh sát này cô kỳ thật rất có hảo cảm, ở ngay lúc này người còn có thể duy trì chính nghĩa cùng công lý không nhiều lắm, tuy rằng Phương Lực chỉ là tẫn chức trách, nhưng cũng không cần vì người khác mà đánh cược luôn cả tánh mạng mình vào đó.
Sinh mệnh mỗi người đều đồng dạng quý giá.
“Dưới lầu an toàn, chúng ta nhảy xuống đi.” Trịnh Gia đi ra bênh cạnh sân thượng nhìn thoáng qua, đồn công an bị đánh vỡ, người biến dị cùng thú biến dị đều một một lòng chạy lên đây, lúc này hẳn là đang đuổi theo gần đến chỗ bọn họ rồi.
“Anh, em không dám nhảy.” Đoan Chính Sóng che đôi mắt, lầu 4 quá cao, cậu cũng không dám nhìn xuống.
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Trịnh Gia che mắt Đoan Chính Sóng, cho Quách Triệt ánh mắt ra hiệu, “Tôi ở dưới lầu tiếp ứng các người!”
“Được, cậu mang theo Tử Di đi xuống trước đi, để cô ấy yểm hộ cho các người.” Quách Triệt vừa dứt lời, Phương Tử Di liền lôi kéo Phương Lực chạy về phía Trịnh Gia.
Chỉ là Phương Lực còn không muốn đi, hắn phải làm người bảo hộ cuối cùng.
“Anh, tên ngốc này!” Phương Tử Di dậm dậm chân, không do dự xoay người hướng Trịnh Gia vươn tay.
Trịnh Gia một tay ôm Đoan Chính Sóng, một tay lôi kéo Phương Tử Di, thả người nhảy xuống dưới lầu.
“Tiểu Sóng!” Đoan mẹ bưng kín đôi mắt không dám nhìn xuống, nhưng nếu có cơ hội được sống, bọn họ đều nguyện ý nhường cho con của mình.