Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 121: Hiện Thân


Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn – Chương 121: Hiện Thân


Tốc độ người biến dị tích thực mau, mắt thấy sắp đuổi theo kịp Ninh Hàng.
Phanh!!
Một tiếng súng vang, viên đạn đánh vào gáy của nó, lại bị làn da cứng rắn làm văng ngược ra.
Người biến dị tích quay đầu lại nhìn thoáng qua, Cố Ngọc vẫn cứ nắm chặt Cố Cẩn chạy trốn, không thấy được có phải cô vừa nổ súng hay không.
Ninh Hàng nhân cơ hội tiếp tục chạy về phía trước.
Người biến dị tích cũng tiếp tục đuổi theo hắn.
Phanh!!
Lại là một viên đạn đánh vào gáy, người biến dị tích nổi giận, tuy rằng viên đạn này không thể đả thương nó, nhưng cũng sẽ làm nó đau.
Cũng mặc kệ có phải Cố Ngọc nổ súng hay không, nó lập tức quay đầu đuổi theo bọn họ.
Ninh Hàng lúc này mới thở hổn hển một hơi, đem Phương Tử Di đặt xuống một bên.
“Má ơi, thật là muốn mạng già tôi mà!” Ninh Hàng nằm ở trên cát vàng, ánh sáng mặt trời vàng kim chói lọi làm hắn hoa cả mắt, hắn bỏ vào trong miệng hai khối tinh hạch.

Hắn có thể cảm giác được giờ khác này dị năng hắn đã dùng hết sạch, hắn sắp thăng giai.
Đại Hoàng không biết từ khi nào chạy tới bên cạnh Ninh Hàng, không nói lời nào đem hắn cùng Phương Tử Di ném lên trên lưng, nhún chân liền hướng nơi xa chạy đi.
Có thể cứu một người thì tính một người, sau khi đem hai người này an trí tốt nó lại vụng trộm quay trở về, nhìn xem có thể cứu chị em Cố Ngọc hay không.
Đại Hoàng nó cũng không phải không có nghĩa khí, sẽ không một mình chạy trốn.
……

Cố Ngọc cõng Cố Cẩn bước chân bay nhanh, cô cũng không biết bản thân đang chạy hướng nào, cát vàng mênh mông không nhìn thấy điểm cuối, ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu như thiêu đốt, mồ hôi cô chảy xuống làm ướt hết quần áo.
Nhưng cô không thể dừng lại, tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần.
Cô thở phì phò, bên tai còn nghe được tiếng hít thở trầm trọng của mình.
Người biến dị tích nguyên bản đuổi theo nhóm Ninh Hàng, nếu cô ích kỷ hơn một chút thì có thể không cần xen vào bọn họ.

Nguyên bản cô cũng đánh cái chủ ý này, chạy trốn được hay không phải xem mệnh.
Nhưng cuối cùng, lúc người biến dị tích sắp đuổi kịp Ninh Hàng cô lại mềm lòng, nơi đó không chỉ có Ninh Hàng, còn có Phương Tử Di.
Cô còn nhớ rõ lúc ban đầu cô gái này khiếp đảm như thế nào, lại chậm rãi trở nên kiên cường như thế nào.
Phương Tử Di có thiên phú bắn súng, thậm chí vì muốn trở nên càng thêm cường đại đạt được dị năng mà không tiếc lấy bản thân ra mạo hiểm.

Cô tuy rằng ở mạt thế cầu sinh, lại không cô độc, ngược lại giống như một hạt hướng dương được gieo trồng xuống, nảy mầm, sinh trưởng ngang ngược mà kiên cường.
Ở trên người Phương Tử Di, Cố Ngọc nhìn thấy được bóng dáng bản thân, cô không thể trơ mắt nhìn cô gái này đánh mất tánh mạng.
Hai tiếng súng vang lên, nếu chọc giận người biến dị tích, cũng đem mục tiêu nó truy kích đổi thành bản thân.
Nhưng Cố Ngọc không hối hận, nếu chị em bọn họ thật sự không thể sống sót, đó cũng là do vận mệnh.

Cho dù cô giãy giụa phản kháng, cho dù cô sống lại một đời, có một số việc cũng không thay đổi được.
Phía sau có tiếng gió xẹt qua.

Cố Ngọc đột nhiên nhào về phía trước, đồng thời đem Cố Cẩn đẩy sang một bên, móng vuốt sắc nhọn của người biến dị tích xẹt qua lưng cô, để lại mấy đạo vết thương chảy đầy máu.
Rất đau.
Nhưng Cố Ngọc chỉ nhíu nhíu mày, xoay người đứng lên đồng thời hắc kiếm tuốt ra khỏi vỏ, cùng người biến dị tích chiến đấu một chỗ.
Keng!!!
Hắc kiếm mang theo kiếm phong quét tới, nhưng móng tay người biến dị tích cũng là vũ khí sắc bén, hai bên giao đấu phảng phất như kim thạch va chạm, tia lửa văng ra khắp nơi.
Cố Ngọc chỉ có một cảm thụ, mạnh, người biến dị tích rất mạnh.
Nếu cùng nó so sánh, nó không chỉ hơn cô một giai, mà phải là hơn tận mấy giai.
Cô ra tay thật sự cố hết sức, thể lực dần dần chống đỡ không nổi.
Oanh!!!
Cánh tay người biến dị tích áp thật mạnh xuống phía dưới một cái, Cố Ngọc nâng kiếm ngăn trở, nhưng một đạo áp lực này liền trực tiếp đem cô áp xuống cát vàng, nửa thân mình đều bị chôn vào trong cát.
“Các người quá yếu ớt, kết quả sẽ trở thành đồ ăn thôi.” Ánh mắt người biến dị tích thực bình tĩnh, nó đối với đồ ăn căn bản không chút cảm tình.
Cố Ngọc tay nắm hắc kiếm đều ở run lên, bởi vì dùng sức hổ khẩu*(giữa ngón cái và ngón trỏ) đều nứt toạc ra, máu tươi dọc theo cánh tay nhỏ xuống cát vàng, bị ánh mặt trời chiếu rọi, phát ra thanh âm chi chi, tựa như nhỏ nước vào chảo dầu.
“Cũng chưa chắc!” Cô cắn chặt răng, ánh mắt kiên nghị.
Người biến dị tích hơi chút kinh ngạc.
Tuy rằng mỗi lần săn đồ ăn nó đều nhìn thấy đủ loại cảm giác cùng biểu tình trên những đối tượng thức ăn của nó vào trước khi chết, có không cam lòng cùng phản kháng.


Nhưng người thường là có cảm xúc hơn động vật, bọn họ phản ứng cũng kịch liệt nhất.
Mà trước mắt, cô gái này lại không giống vậy.
Nên nói như thế nào nhỉ, chính là biết rõ bản thân không địch lại, vẫn cứ kiên cường.

Loại kiên cường này không có kinh khủng cùng sợ hãi, chỉ có dũng khí không sợ chết thẳng tiến không lùi!
Người biến dị tích đột nhiên cảm thấy, một chỗ trong trái tim dường như bị thứ gì đó gõ vào một cái, có một loại chấn động ở trong cơ thể lan tràn ra.
Sau đó nó liền nhìn thấy cô gái này đột nhiên phân ra một bàn tay nắm lấy cổ tay nó.
“Ân?” Người biến dị tích trong phút chốc sửng sốt, tức khắc cảm giác được năng lượng trong thân thể nháy mắt bị người áp chế.
Chính là hiện tại!
Cố Ngọc đột nhiên đem kiếm kéo về phía sau, đồng thời thân thể thối lui, sau đó lấy đà lần nữa đâm mạnh hắc kiếm về phía trước!
Toàn bộ quá trình nhìn như chậm rãi thong thả, kỳ thật cũng chỉ trong tích tắc.
Lúc người biến dị tích phát hiện Cố Ngọc muốn khiến nó xao lãng đâm vào mắt nó, trong lòng không khỏi rung lên hồi chuông cảnh báo.

Năng lượng trong nhất thời bị áp chế khiến nó không có cách nào tùy ý di động, nhưng thời điểm hắc kiếm đâm tới nó vẫn dùng toàn bộ sức lực nghiêng đầu qua.
Hưu!!
Hắc kiếm lướt qua đuôi mắt người biến dị tích, văng ra một đạo vết máu.
Người biến dị tích giận dữ, nó hoành hành trên thế gian này lâu như vậy, còn chưa có ai đủ bản lĩnh làm nó bị thương, nhưng cô gái trước mắt này lại làm được.
Phốc!!
Lợi trảo người biến dị tích cắm vào đầu vai Cố Ngọc.


Máu, nháy mắt lan tràn ra.
“Đáng giận!” Người biến dị tích còn chưa hết giận, tay nó giống như dao nĩa cắm bò bít tết, đem Cố Ngọc đè xuống cát vàng rút tay ra rồi lại giơ lên cao, nó muốn đem cô gái dám can đảm xúc phạm uy nghiêm nó xé thành tám khối.
Mà khi một tay khác của người biến dị tích nắm chặt cổ chân Cố Ngọc chuẩn bị dùng sức xé rách cô cũng là lúc ——
*(mọi người thử tưởng tượng đoạn này Cố Ngọc bị người biến dị hai tay nắm hai chân banh ra muốn xé cô ấy ra làm đôi.

Ôi, nghĩ mà nổi hết da gà da cóc)(ꏿ﹏ꏿ;)
Không gian xung quanh đang rất bình thường đột nhiên thổi lên một trận gió xoáy, cát vàng mênh mông bay mù mịt, giống như một cự long cuồn cuộn đang tiến đến, lốc xoáy đảo trái đảo phải, căn bản không nhìn rõ được cái gì.
“A, đầu đau quá!” Đột nhiên người biến dị tích ngồi xổm trên bờ cát, Cố Ngọc bị nó nắm trong tay cũng không biết bị ném ra từ khi nào, lúc này nó khó chịu như vậy, nơi nào còn quan tâm những chuyện khác?
……
Cố Ngọc cảm thấy rất đau, toàn thân đều đau, nhưng loại đau đớn này khiến cô có một loại cảm giác như được giải thoát.
Có lẽ cô không cần tiếp tục liều mạng để tồn tại, không cần nỗ lực, chỉ cần an tĩnh nằm xuống, nhắm mắt lại là tốt rồi.
Thực lực của cô cùng người biến dị tích xác thật cách xa quá mức, bằng không dưới tình huống khi cô áp chế lực lượng nó mà vẫn không thể nào chọc được vào đôi mắt nó, vẫn để nó còn lực lượng nhúc nhích.
Cô đã tận lực, đã dùng hết khả năng cùng năng lượng.
Xương cốt trên vai đều nát.
Trong nháy mắt người biến dị tích đem chân cô cao cao giơ lên, cô đã nghĩ tới vận mệnh của chim ưng khổng lồ.
Xem ra tên này thích nhất là việc đem đồ ăn tới tay phá tan thành từng mảnh.
Nếu Cố Cẩn nhìn thấy bộ dáng thi thể cô chia năm xẻ bảy ở khắp mọi nơi nhất định sẽ bị dọa ngây người luôn đi?
Như vậy thật sự rất xấu, nhưng mà lúc đó cô hẳn không thể nhìn thấy được…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.