Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 11: Bùng Nổ


Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn – Chương 11: Bùng Nổ

“Cố Cẩn, mau đến xem…… Người này có phải chị ngươi không?” Quách Triệt đang ngồi trong ký túc xá ăn mì gói, đột nhiên nhìn thấy video trên Weibo, đôi mắt cả kinh trừng lớn như muốn rơi xuống.

Một màn kinh thiên động địa ở tuyến đường cầu cao tốc đến J đại bị người nào đó chụp quay video lại phát tán trên mạng, trong video cô gái cầm trong tay hắc kiếm một đường đi ngược chiều, cùng quái vật không rõ nguồn gốc ở trên không trung đánh giáp lá cà, tay nâng kiếm chém một nhát liền tước đôi đầu quái vật.

Nữ tử quay đầu lại, mắt đen lạnh lẽo, khuôn mặt cười quỷ dị, này không phải là chị gái Cố Cẩn hai ngày trước đã gọi video đến cho hắn sao, còn có thể là ai?

“NT, thật là Cố Ngọc!” Cố Cẩn cũng thò mặt qua nhìn kỹ, tóc cột đuôi ngựa, ăn mặc một thân quần áo da bó sát người, tựa như nữ chính hắc ám trong truyền thuyết, hắc kiếm trong tay, chém giết yêu ma!

Cố Ngọc thật sự quá khốc!

Bất quá…… này thật là chị gái hắn sao?

“Cái quái vật kia là thứ gì, còn có thể nói tiếng người?” Quách Triệt nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra được, lại có mấy cái tin tức từ khung bình luận bắn ra, tầng tầng lớp lớp như muốn oanh tạc topic.

Cố Cẩn cùng Quách Triệt nhất nhất click mở ra xem, không chỉ là J tỉnh bên này, mà những tỉnh thành thị khác đều lần lượt xuất hiện chuyện quái vật cắn người, có bài viết nói là virus truyền nhiễm khiến cho con người phát sinh biến dị, cũng có bài viết nói mạt thế đã đến nguy cơ sinh hoá xuất hiện, đủ loại lời đồn suy đoán lan truyền phát tán, làm cho nhân tâm hoảng sợ.

“Ta phải gọi cho Cố Ngọc, này quá nguy hiểm!” Cố Cẩn đứng ở trên ban công nôn nóng gọi điện thoại đến Cố Ngọc, tiếng chuông vừa vang một tiếng đã kết nối, tiếng nói Cố Ngọc thanh lãnh truyền tới: “Chuyện gì?”


“Chị, vừa rồi trong video chính là ngươi sao? Còn có quái vật kia là thứ gì, ngươi hiện tại ở nơi nào?” Cố Cẩn một hơi hỏi ra vài vấn đề, tay nắm điện thoại đều toát mồ hôi.

Hắn đứng trên ban công lầu 4, ánh mắt nhìn thấy được sân bóng rổ bên dưới, tuy rằng đã nghỉ đông nhưng còn có đồng học không về nhà, cùng với bộ phận giáo viên ở tại trường học, giờ phút này bọn họ đang tiến hành một trận thi đấu bóng rổ.

Vào thời tiết mùa đông như vậy, những người này ăn mặc áo ngắn quần ngắn chơi bóng rổ, Cố Cẩn nhìn thôi đã cảm thấy lạnh, nhịn không được đánh cái rùng mình.

“Ta lập tức đến trường học các ngươi, ở yên trong ký túc xá, chỗ nào cũng đừng đi!” Sắc mặt Cố Ngọc bình tĩnh nhưng giọng điệu lại thập phần nghiêm túc, cô đã dùng app hướng dẫn đường đi trên di động, đường mà Trịnh Gia nói phải xuyên qua đường nhỏ cạnh thành thị mới đến được J đại.

“Di…… nơi đó làm sao vậy?” Cố Cẩn ánh mắt đột nhiên dừng ở trên sân bóng rổ, hình như đột nhiên có hai người ngã xuống, một đám người đều vây quanh lại, sau đó ——

“Mẹ nó, thua không nhận liền cắn người a……”

Cố Cẩn đang nói đột nhiên im bặt, tựa như người bị vặn gãy dây cót, đôi mắt hắn trừng đến phóng đại, không cách nào tin tưởng những gì mình nhìn thấy trước mắt.

Ban ngày ban mặt, quang minh chính đại, hắn nhìn thấy yêu quái cắn người sao?


Máu tươi như vỡ đê rất nhanh liền thấm ướt sân bóng rổ, tiếng thét hoảng sợ chói tai, vang vọng khắp nơi, đám người tứ tán chạy trốn.

Cố Cẩn chỉ cảm thấy trong cổ họng như bị nhét vào miếng vải, không cách nào phát ra một chút thanh âm.

“Vì sao lại có người kêu thảm thiết như vậy……” Quách Triệt bỏ mì gói xuống, hướng cửa ký túc xá đi đến, Cố Cẩn phản ứng lại, không nói lời nào một phen chạy vội qua, đem Quách Triệt đẩy sang bên cạnh, ngay sau đó trở tay đóng lại cửa ký túc xá, lại đẩy bàn cùng tủ quần áo chặn cửa luôn, làm xong hết thảy toàn thân hắn vẫn còn run rẩy không ngừng.

Thế giới huyền huyễn, hắn còn chưa thể phục hồi tinh thần lại.

“Ngươi làm gì vậy, Cố Cẩn……” Quách Triệt không rõ nguyên do, vừa rồi Cố Cẩn đẩy hắn một cái khuỷu tay vừa vặn đập vào thanh giường sắt, hiện tại vẫn còn đau nhức, vẻ mặt hắn không khỏi oán giận, “Ngoài cửa có người ở kêu thảm thiết, ngươi không nghe thấy à? Cũng không quan tâm đi nhìn một chút……”

“Ngươi xem…… bên ngoài……” Cố Cẩn gian nan nâng ngón tay lên, chỉ chỉ cửa sổ ngoài ban công, hắn bây giờ vẫn còn hoang mang lo sợ, lại cầm lấy điện thoại tới tiếp tục nghe: “Cố Ngọc, ngươi đừng nói với ta đây là tận thế a, thật muốn doạ ta tiểu ra quần đó.”

“……” Điện thoại bên kia một trận trầm mặc, tiếng nói Cố Ngọc thanh lãnh lần nữa vang lên, phảng phất như ma chú vang vọng trong đầu: “Hoan nghênh đã đến mạt thế, Cố Cẩn!”

Bang!!!


Điện thoại rơi xuống đất, Cố Cẩn hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất.

Lúc này Quách Triệt cũng sợ tới mức bò vào phòng, còn sợ mình ở trên ban công lộ đầu ra bị quái vật dưới lầu nhìn thấy.

“Đây là làm sao vậy, anh hai à, đừng đùa người vậy chứ……” Quách Triệt vẻ mặt đưa đám, nhìn một màn vừa rồi làm hắn muốn nhổ hết mì gói mới ăn vào kia.

“Tận thế tới……” Cố Cẩn vừa dứt lời, hành lang lại vang lên một tiếng hét thảm, tựa như có người nào đó lạch cạch lạch cạch dẫm lên chất lỏng sền sệt đi từng bước đến gian ký túc xá này của bọn họ.

Cố Cẩn cùng Quách Triệt liếc nhìn nhau, tâm đều mau nhấc tới cổ họng.

……

Trên xe Hãn Mã, Cố Ngọc vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, điện thoại Cố Cẩn vừa đứt, Trịnh Gia vừa định muốn nói gì thì điện thoại Cố ba lại gọi đến.

“Khuê nữ, ngươi đang ở chỗ nào?” Âm thanh Cố ba rõ ràng mang theo nôn nóng.

“Ba, ta lập tức đến trường học Cố Cẩn, các ngươi không được ra khỏi cửa, ban đêm cũng đừng bật đèn, cửa nẻo phải tận lực khóa chặt thêm vào, hàng rào điện trên nóc nhà phải mở điện lên, nếu không phải chúng ta trở về thì không cho bất cứ kẻ nào mở cửa vào!” Cố Ngọc nhanh chóng ở trong điện thoại dặn dò Cố ba, cô không nghĩ tới virus tang thi sẽ bùng nổ sớm như vậy, may mắn những vật phẩm cô mua sắm đều lấy địa chỉ nhà gửi đến. Cách ngày đặt hàng tới nay đã mấy ngày, hàng hoá chắc đã đến nơi, nhưng mà hai máy phát điện dù sao cũng là đồ vật to cồng kềnh, không biết có thể do tình hình lúc này mà giao đến trễ không.

Nhưng như vậy cũng không có biện pháp, nước xa không cứu được lửa gần, cô lo lắng cũng không thể giải quyết, trước mắt chỉ có thể đem Cố Cẩn cứu ra.


“Ta biết, chị em các ngươi cũng phải chú ý an toàn, tránh những quái vật kia ra, nhanh sớm về nhà!” Cố ba tay cầm điện thoại đều phát run, Cố mẹ lại đoạt lấy điện thoại nói: “Khuê nữ, mau trở về……”

Trong điện thoại âm thanh đứt đoạn, sau một lúc chỉ còn tạp âm rè rè.

Cố Ngọc biết hiện tại mọi người có lẽ đều dùng đến sóng điện thoại rất nhiều, thiết bị phát sóng điện thoại vì vậy mà quá tải liền gián đoạn cuộc gọi, không biết phải chờ đến khi nào mới có thể liên lạc kết nối, cô đơn giản đem điện thoại ném qua một bên, cũng may pin dự trữ cô mang đầy đủ, trước đó cũng download bản đồ cùng với một ít tư liệu cần thiết.

Mấy thứ này ở mạt thế đều rất trân quý.

“Ngươi muốn nói cái gì?” Cố Ngọc quay đầu liếc mắt nhìn Trịnh Gia một cái, hiện tại tiểu nam sinh này đã ngồi ở vị trí ghế phụ bên cạnh cô, đây cũng là thuận tiện chỉ đường cho cô.

“Ngươi muốn đi đón Cố Cẩn sao? Cố Cẩn đại học năm 4 khoa máy tính?” Trịnh Gia tâm tình khẩn trương cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại, vừa rồi một bên chỉ đường cho Cố Ngọc, một bên xem xét tin tức trên mạng, thật sự giấy không thể gói được lửa, tin tức virus tang thi khiến cho nhân loại biến dị ở trên mạng đã điên cuồng lan truyền, không cách nào ngăn lại được.

“Ân, hắn là em trai ta.” Cố Ngọc gật gật đầu, “Ngươi trở lại J đại muốn làm gì, bằng không đợi lát nữa ta đến J đại, ngươi cũng trực tiếp về nhà đi, đừng chạy loạn bên ngoài, không an toàn!”

“Ngươi lần đầu tiên đến J đại đi? Ngươi biết ký túc xá nam sinh ở chỗ nào sao? Ngươi biết Cố Cẩn ở đâu sao?” Trịnh Gia liên tiếp hỏi ra vài vấn đề đem Cố Ngọc bị hỏi đến đứng hình, hiện tại điện thoại cũng không thông, nếu muốn đi tìm từng chỗ một thật đúng là rất phiền toái.

Cố Ngọc nhướng mày nhìn về phía Trịnh Gia, “Ngươi biết.”

Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.