Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn – Chương 101: Ngăn Cản
Editor • Xue Ding
Gió lạnh thổi tới, cuốn lá rụng trên mặt đất, xào xạc bay lướt qua chân những người ở đây.
Cố Ngọc mắt lạnh nhìn Lâm Chi mang đến những người này, bọn họ đã vây quanh thành một vòng, nhìn dáng vẻ hẳn không tính toán dễ dàng thả bọn họ rời đi như vậy.
“Lâm tiểu thư, các người đây là có ý gì?” Sắc mặt Ngô Hữu Dân cũng không tốt lắm, hắn thân là Ngô gia tam thiếu gia, không nói tới địa vị Ngô gia ở Thủ đô.
Chính là thân phận hắn ở trong quân đội cũng là Thượng tá, Cố Ngọc lại là khách nhân hắn mời đến, cách làm Lâm Chi như vậy, xác thật là quá không để Ngô gia bọn họ vào mắt.
Lâm Chi nhìn lướt qua Ngô Hữu Dân, hiển nhiên là không đem hắn để vào mắt.
Sau một lúc lâu mới lười biếng mở miệng nói: “Ngô Thượng tá, đây là ý tứ của Khâu giáo sư, chỗ nghiên cứu có chút chuyện cần vài vị ở đây trợ giúp chút, cho nên tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ a.”
“Cái nghiên cứu gì cần bọn họ trợ giúp, bọn họ chỉ là người thường.” Sắc mặt Ngô Hữu Dân xanh mét, thần sắc trong mắt lại không ngừng biến ảo, Lâm Chi này rõ ràng là tìm cớ.
“Chỉ bằng thân thủ các vị ngày hôm qua ở tòa nhà thí nghiệm, đó cũng không phải là người thường nên có, cho dù là dị năng giả, chỉ có thể là nhân tài kiệt xuất trong nhóm dị năng giả.” Lâm Chi hừ nhẹ một tiếng, cô ta cũng không muốn ở chỗ này cùng Ngô Hữu Dân nói lời vô nghĩa, Khâu Hoa Kiệt còn đang chờ cô ta dẫn người trở về đó.
Cố Ngọc cùng Trịnh Gia liếc nhau, hai người ngầm hiểu, Cố Ngọc đem Tiểu Đông đẩy về phía sau một chút, cậu nhóc trực tiếp liền ngã vào trong lòng ngực Ngô Hữu Dân, mà cô thì rút kiếm tiến lên, nhanh chóng xen kẽ ở trong đám người.
“A a a!!!”
Tiếng kêu thảm thiết từng trận vang lên, những người này còn chưa kịp phát động dị năng, chân liền bị ăn một đao.
Đau đớn làm cho bọn họ liên tiếp quỳ xuống đất, trụ ở đó cũng không đứng dậy nổi.
*Truyện Xue chỉ edit và up duy nhất tại diendan.com.
Cám ơn các bạn đã tìm và đọc ủng hộ Xue nha ^^~ (´。• ᵕ •。`)
Cố Ngọc quay đầu lại, nơi nào còn có bóng dáng Lâm Chi.
“Tỷ, cô ta ở chỗ đó!” Cố Cẩn khiếp sợ nhìn Lâm Chi lơ lửng giữa không trung.
Không, xác thật mà nói cô ta cũng không phải phiêu đãng ở không trung, bởi vì cô ta có hai cái cánh.
Hai cánh màu đen, từ sau lưng kéo dài mở ra ước chừng 3 mét, cánh ở không trung nhẹ nhàng phe phẩy, nâng cả người cô ta lên không trung.
Sắc mặt Cố Ngọc trầm xuống dưới, cô rốt cuộc cũng biết Lâm Chi này là ai rồi.
Trong Mạt thế được mệnh danh là Thiên thần sa đọa, một đôi cánh chim màu đen, khuôn mặt thiên sứ quyến rũ vũ mị, lại có thủ đoạn tàn nhẫn cùng tâm địa độc ác vô cùng.
“Các người thật sự rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Lâm Chi lạnh lùng quét về phía đám người Cố Ngọc, cô ta ở trên cao nhìn xuống bọn họ, liền giống như nhìn một con kiến dưới mặt đất.
Vừa dứt lời, Lâm Chi ở không trung đột nhiên xoay người một cái, vô số hắc vũ từ trên người cô ta bắn ra, giống như mũi tên nhọn phóng tới.
“Cẩn thận!” Cố Ngọc hô lớn một tiếng, đồng thời che chở Cố Cẩn nghiêng người né tránh, hắc kiếm ở không trung huy động kín không kẽ hở, chặn lại từng trận tiễn vũ đột kích.
Chỉ nghe keng keng âm thanh va đập không dứt bên tai, phảng phất kim loại đang kịch liệt va chạm, tiễn vũ rậm rạp rơi xuống đầy đất.
Trịnh Gia cũng đồng thời vận dụng phong hệ dị năng, đôi tay xé tan phương hướng tiễn vũ đem chúng nó dẫn sang bên cạnh, lúc này mới bảo vệ được Phương Tử Di đứng bên cạnh hắn.
Lâm Chi là tam giai dị năng, Cố Cẩn cùng Phương Tử Di căn bản ngăn không được cô ta.
Ngô Hữu Dân cũng từ không gian lấy ra một tấm lá chắn che ở trước người, tấm lá chắn này của hắn được làm từ chất liệu đặc thù, cho dù tiễn vũ Lâm Chi cũng bắn không lủng.
Nhưng Tiểu Đông lại ở trong ngực Ngô Hữu Dân run bần bật, hắn lại một lần nữa chứng kiến dị năng giả cường đại.
Loại người thường nhỏ yếu như bọn nó căn bản không có một chút sức lực đánh trả.
Sau khi một đợt tiễn vũ qua đi, thân hình Lâm Chi ở không trung xoay một vòng, công kích có chút tạm dừng, Cố Ngọc thừa cơ tiến lên.
Đồng thời đối với Trịnh Gia hô to một tiếng, “Áp chế cô ta!”
Trịnh Gia hiểu ý, sức gió trên không trung bỗng nhiên ép xuống, đem thân hình Lâm Chi bay ở không trung theo đó áp xuống.
Chân phải Cố Ngọc dẫm thật mạnh trên mặt đất, cả người hướng về phía trước cao cao nhảy lên, hắc kiếm ở không trung cùng Lâm Chi giao thủ qua lại vài hiệp.
Chỉ nghe được từng trận tiếng đánh kim loại vang lên, không trung phát ra tia lửa lóng lánh.
Mọi người ở một bên xem trận chiến đều chỉ có thể nhìn được bóng dáng hai người không ngừng xê dịch quấn lấy nhau.
Lâm Chi ở không trung chiếm ưu thế, đôi cánh cô ta chính là vũ khí, cận chiến có thể làm đao kiếm, xa công lại có thể dùng tiễn vũ làm ám khí.
Trước kia trong mọi trận chiến cô ta đều thuận lợi.
Nhưng hôm nay, người cô ta đụng tới là Cố Ngọc, hơn nữa còn có Trịnh Gia không ngừng thao tác sức gió áp chế cô ta, khiến Lâm Chi chỉ có thể một người làm hai việc, chống lại hai bên.
“A!” Đuôi cánh bị Cố Ngọc một kiếm chém xuống, máu chảy đầm đìa nhìn rõ xương thịt lẫn lộn bên trong.
Lâm Chi không có cách nào bảo trì cân bằng, đau đến mức từ trên không trung ngã xuống.
Hắc kiếm chợt lóe, không có bất luận chiêu thức hoa lệ gì liền trực tiếp gác ở trên cổ cô ta.
“Cô!” Lâm Chi oán hận trừng mắt Cố Ngọc, giờ phút này cánh cô ta đã thu hồi, một cánh tay máu tươi đầm đìa, bị cô ta dùng một tay khác gắt gao che lại, nhưng vẫn có máu loãng từ chỗ bị chém chảy ra, đau đến trán cô ta đều toát ra mồ hôi lạnh.
“Như vậy…… Chúng tôi có thể đi rồi chứ?” Ánh mắt Cố Ngọc thanh lãnh, một mặt hắc kiếm hơi nâng cằm Lâm Chi.
Có lẽ ngay chính cô cũng không nghĩ tới, có một ngày Thiên thần sa đọa sẽ trở thành thủ hạ bại tướng dưới tay cô.
Nhưng hôm nay nếu không có Trịnh Gia trợ giúp, Cố Ngọc biết chỉ sợ cô không thể dễ dàng đánh thắng.
Rốt cuộc Lâm Chi có một đôi cánh, cô ta có thể bay, chiếm được chỗ cao liền chiếm được ưu thế.
“Cố tỷ.” Phương Tử Di nắm súng nhảy tới bên cạnh Cố Ngọc, vừa rồi cô vẫn luôn ghìm súng, nhưng bóng dáng hai người đánh nhau quá nhanh, cô không có biện pháp nhắm chuẩn bắn chính xác được, lại sợ ngộ thương Cố Ngọc, cho nên chậm chạp không có cướp cò súng.
Bất quá Phương Tử Di cũng biết, chỉ sợ viên đạn của cô không thể tạo thành thương tổn gì đối với Lâm Chi.
Rốt cuộc đó vẫn là tam giai dị năng giả, cho nên mới nói cô khi nào mới có được chất liệu đặc thù để làm viên đạn đây?
Nghĩ như vậy, Phương Tử Di không khỏi đem ánh mắt cực kỳ hâm mộ chuyển về phía Ngô Hữu Dân, tấm lá chắn kia của hắn còn có thể chiết xạ ánh sáng, thoạt nhìn giống như là một mặt thủy ngân, vừa kiên cố lại vừa bền chắc, tiễn vũ khi phóng tới tựa như chỉ nghe được một trận mưa rơi dày đặc, lại không thể bắn xuyên qua tấm lá chắn này, cũng chỉ đem mặt ngoài đập xướt xát một ít, thực sự dùng rất tốt.
“Tỷ, thật nguy hiểm, ai có thể nghĩ đến nữ nhân này còn có thể bay?!” Tay Cố Cẩn niết chặt đã tê rần, lôi điện vẫn luôn ở trong lòng bàn tay hắn chờ phóng thích.
Chỉ vì hắn vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp chờ để kích phát ra.
Hơn nữa Lâm Chi xác thật rất mạnh, lại bay được, nếu không phải Trịnh Gia cùng Cố Ngọc liên thủ áp chế, lại bảo vệ hắn cùng Phương Tử Di.
Bằng không bọn họ chỉ có thể bị người khác ấn trên mặt đất cọ phân.(¬‿¬ )
“Chúng ta đi!” Trịnh Gia tiến lên nắm lấy tay Cố Ngọc.
“Được……” Cố Ngọc vừa muốn gật đầu, thần sắc trên mặt phút chốc cứng đờ, chỉ nghe được trong đầu truyền đến một đạo thanh âm tràn ngập cợt nhã, “Cố tiểu thư, nghe nói Ngô thượng tá điều động quân đội ở S tỉnh tới bảo hộ cha mẹ cô.
Cô tin không, tôi ra lệnh một tiếng là có thể khiến cô cùng cha mẹ âm dương cách biệt?”
“Ông dám?!” Cố Ngọc trong mắt phát ra ánh sáng sắc lạnh, hắc kiếm nắm trong tay không khỏi buộc chặt, “Ông không cố kỵ tánh mạng thủ hạ mình sao?” Dứt lời hắc kiếm trong tay cô hơi đâm về đi phía trước.
Lâm Chi hít một ngụm khí lạnh, trên cổ tuyết trắng đã nhiễm ra vết máu, kiếm Cố Ngọc chỉ cần lại đâm về phía trước một phân, là có thể cắt đứt yết hầu cô ta.