Đọc truyện Mạt Thế Trong Sinh Thời Kỳ Diệt Vong FULL – Chương 174: 500 Một Con Số Thật Đẹp
Xin chào các bạn, trước khi vào chuyện mình cũng có đôi lời muốn nói
Có một bạn đã vào cmt cho mình, và đây là một đoạn nhỏ của cmt đó, mình không biết đối với các bạn cmt này như thế nào.
Mình rất tôn trọng và yêu mến các bạn, mình không sợ các bạn chỉ trích hay chê mình viết dở.
Mình cũng sẽ tích cực dựa vào những lời chê bai và góp ý của các bạn để hoàn thiện.
À với lại ngay từ đầu mình không hề nói tác phẩm mình hay.
Thậm chí là mình cũng không có đi quảng cáo chuyện của mình.
Mình không biết bạn nớ nói vậy là có ý gì nhưng theo như bản thân mình thì mình thấy bạn ấy có phần quá đáng.
Khi viết chuyện ở app thì hầu hết tất cả tác giả đều dùng nickname ít ai lại đi dùng tên thật và các tác giả chưa chắc gì đã có quan hệ gì đó với nhau.
Đúng là có một bạn đã cap lại bìa truyện của mình nhưng đó cũng chỉ là vì bạn ấy thấy tác phẩm mình viết cũng ổn nên mới giới thiệu nơi truyện của bạn ấy chứ mình với bạn ấy không hề quen nhau từ trước hay là gì cả.
Với lại nếu tác phẩm mình dở thì đó là lỗi của mình khi khiến bạn ấy thất vọng nhưng mong bạn đừng lôi tác giả khác vào hay thậm trí là đừng có lôi các bạn độc giả của theo.
Chuyện mình viết dở cứ chê trách mình, chứ đừng lôi bất kỳ ai khác vào.
Và tóm lại mình chỉ muốn nói là làm ơn đừng dùng những lời như vậy làm tổn thương người khác, mình cũng chỉ là một tác giả nghiệp dư mà thôi nên mong đừng có bạn nào so sánh tác phẩm của mình với những tác phẩm nổi tiếng, có tên tuổi như bạn ấy nữa.
♥️????????♥️????????♥️????????♥️????????♥️????????♥️????????♥️
Những phút giây tra tấn bắt đầu sau khi họ nhét đầy mồm đống cơm trưa, chưa kịp nín thở thì họ đã bị ném vào không.
Á Hiên đứng một bên nhìn lũ loi choi này than vãn
“Không muốn, không muốn tập đâu”-Giai Kỳ
“Đây là ác mộng, là ác mộng, ác mộng”-Tử Khiết
“trời ơi! Độ con”-Như Yến
“Oh no, no no nâu nầu”-Văn Phong
“Ai chơi cỏ không?”-Gia Tử
“Đừng có dạy hư bọn trẻ”-Chu Minh
“Chơi một mình đi”-Hứa Khải
“Papa đại nhân a~ Xin nương tay”-Bạch Vọng
“Mọi người bình tĩnh đi, mọi người làm con lú theo rồi này”-Vu Thần
“Bình tĩnh nào mọi người, chắc hẳn lần này sẽ nhẹ nhàng hơn lần trước mà”-Nhiên Kỳ
“Nhìn mặt tớ/chị/anh/con coi có tin nổi lời em/cậu/baba nói không?”-Mọi người
“Nín, đứng thẳng hàng vào”-Á Hiên
Trước câu nói chẳng có tẹo nào là tiếc thương của anh, mọi người xục xịch ngậm ngùi đứng dậy xếp theo một hàng ngang.
Á Hiên hài lòng gật nhẹ đầu, lấy từ trong túi quần ra một chiếc còi, dùng một chút hơi thổi vào nó.
Tiếng Bíp vang lên khiến mọi người có chút bồn chồn
“Nghe đây mọi người, mỗi người phải hoàn thành 500 vòng sân.
Chạy”
Theo hiệu lệnh mọi người nioots nước mắt vào lòng mà chạy đi
“Rồi cái sân rộng vầy chạy đến khi nào mới hết 500 vòng đây”-Giai Kỳ
“Nếu anh là em anh sẽ ngậm mồm lại và chạy”-Tử Khiết
“Đồng quan điểm”-Như Yến
“Nhìn mặt em cũng biết em muốn hỏi gì rồi, nếu để Á Hiên nghe nhạc thấy một lời than vãn nào thì xoẹt”-Văn Phong
“Chết ngắt”-Bạch Vọng
“Haizzz em không nên xía vào chuyện của người lớn đâu”-Vu Thần
“Này mọi người chơi cỏ không?”-Gia Tử
“Đã nói là đừng dạy hư trẻ con mà, hôm nay cậu chưa chơi đồ nên mới bị vậy à”-Chu Minh
“Mọi người Nhiên Kỳ sắp hoàn thành vòng chạy rồi, với lại trong lúc mọi người đang tám nhảm thì.
Á Hiên có nói nếu không hoàn thành chạy trong 15 phút thì tối nay nhịn cơm”-Hứa Khải
“Oh no….!Phải chạy thôi, không tám nữa”-Giai Kỳ
Thế là họ như bị chó rượt nối đuôi nhau mà chạy, hết 15 phút sau cuối cùng họ cũng hoàn thành 500 vòng sân còn bằng cách nào thì chỉ có họ biết.
Cả đoàn đội thở hắc đến đáng thương, Nhiên Kỳ đã tranh thủ làm nước mát cho họ uống.
Mỗi người nhận lấy một ly nước uống lấy uống để, đã cơn khát.
Á Hiên lại tiếp tục đưa ra chỉ thị mới
“Được rồi, mọi người nghe đây.
Tiếp theo là đu xà đơn”-Á Hiên
“Chà cái này dễ”-Giai Kỳ
“Chà đúng bài của lão tử”-Tử Khiết
“Nói trước bước không qua “-Gia Tử
“E hèm tôi chưa nói xong, đu xà đơn tránh bẫy.
Mỗi vòng 500 lần trong vòng 15 phút.
Bắt đầu đi”
Sau khi thấy cái chỗ tập xà đơn thì Tưt Khiết và Giai Kỳ cảm thấy bâu trời hôm nay thật xanh và quan cảnh hôn nay thật đẹp
“Tôi/em rút lại lời vừa nói”
Bàu luyện tập lần này khiến bọn họ muốn ngất lên ngất xuống, không nói về độ khó.
Mà là lần này họ phải tập với khoảng thời gian quy định, Á Hiên không tập trung với bọn họ mà tranh thủ lúc họ ngủ say rồi mới tập.
Nhiên Kỳ ngồi kế bên giúp anh kiểm tra quá trình, từng đợt cầu gai lao xuống bao quanh lấy Á Hiên chúng xoay vòng rồi chuyển dời hướng.
Tốc độ lên đến 24 max, vượt quá quy định cho phép của trình độ luyện tập của nhà nước
“Anh ổn chứ”
“Hà..hà ổn mà, với cái trình độ hiện giờ sợ rằng chúng ta sẽ thua khi tang thi triều tập kích mất”
Nhiên Kỳ kéo anh ngồi xuống, tay lấy khăn lau mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt anh.
Ánh mắt dịu dàng, trìu mến nhìn thẳng vào sâu lõi trái tim
“Thật đẹp”
“Cái gì đẹp cơ, anh sao.
Anh tự biết mình đẹp mà”
“Đồ tự luyến”
“Không phải à”
Á Hiên dán sát mặt mình đến gần mặt của Nhiên Kỳ, cậu bất giác đỏ mặt mà quay đi.
Khăn vẫn còn nằm yên vị trên đầu của anh, Á Hiên nhẹ nhàng kéo Nhiên Kỳ về lại phía mình.
Nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái
“a…a….đồ lưu manh”
“môi em ngọt lắm luôn đó vợ”
“Hỗn đản”
“Rồi rồi, tha anh.
Vừa rồi em nói cái gì đẹp cơ”
“Là lõi trái tim của anh rất đẹp, nó toả ra một màu vàng ánh kim như đôi mắt này của anh vậy”
“Em có thích nó không?”
“Có ạ”
“Vậy nếu một ngày em muốn nó, anh sẽ không tiếc gì mà moi nó ra trao tặng em đâu”
“Hừ quái gở, anh mà lấy nó ra anh sẽ chết đấy đồ ngốc”
“Đúng vậy anh là đồ ngốc nhưng anh chỉ là đồ ngốc của em.
Em là ánh sáng cứu vớt trái tim anh, nên là nếu em thích gì anh đều có thể vì em mà làm.
Ngay cả moi cả tinh hạch ra tặng nó cho em”
“Thật là đừng nói như vậy được chứ? Chỉ cần anh và mọi người bên cạnh em là được rồi.
Đừng bỏ em, em không muốn để bất kỳ ai phải ra đi cả.
Làm ơn”
“Được, anh thay em bảo vệ mọi người”
Một viễn cảnh buổi tối đầy sao đẹp đẽ, lời khẳng định của một người đàn ông được thốt ra.
Liệu ước muốn đó có theo gió là bay đi thật xa hay không?.