Mạt Thế Trọng Sinh Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 16: Hoắc Tường


Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay – Chương 16: Hoắc Tường


Cố Cửu cảm thấy, nếu quán bar này thật sự còn đang có người bảo vệ, như vậy cô lúc này thật đúng là không cầm vũ khí đi được.

Dù sao hiện tại cô cũng không có bất kỳ năng lực nào, một thân một mình muốn cứng rắn đoạt lấy, đây quả thật là chịu chết.

Người của thế lực ngầm thủ đoạn tàn nhẫn mà lại đẫm máu, nếu như bị phát hiện cô căn bản là không còn mạng sống sót.

Nếu sau khi tận thế đến, cô thức tỉnh song hệ dị năng, nói không chừng còn có thể nắm chắc được một nữa cơ hội.

Đáng tiếc cô cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Cố Cửu cảm thấy hôm nay chắc phải đi một chuyến không công rồi.

Bời vì từ chỗ cô nhìn xuống lối đi của phòng bao kia, liền phát hiện người bảo vệ đứng đó hầu như là không có rời khỏi vị trí.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc còn có ánh mắt cảnh giác đó, Cố Cửu liền biết vũ khí chắc chắn là ở chỗ này.


Cũng không biết lối vào ở chỗ nào.

Xem ra hôm nay thật đúng là đến không công một chiến rồi.

Cố Cửu từ chỗ ngồi đứng lên, liền đi đến hướng phía bên ngoài quán bar.

Nhưng mà cô đi chưa được mấy bước chân, bên ngoài quán bar có một nhóm người đi vào.

“Tất cả không được nhúc nhích, kiểm tra theo thông lệ..”.

“Trung thực đợi, không được chạy lung tung!”.

“…”
Tại thời điểm trông thấy những người kia đi tới, trên người mặc đồng phục, Cố Cửu cũng dừng bước, thầm nghĩ thật đúng là khéo.

Mới hôm nay thôi, cô đã gặp nhóm cảnh sát hai lần rồi.

“Tất cả trung thực đợi, không được nhúc nhích!”.

Đột nhiên có hai nam nhân trong quán bar xông về phía cửa quán, lại bị cảnh sát ở cửa ra vào cản lại.

Lúc sau rất nhanh có người cầm một tờ giấy ra đối chiếu, cũng không biết là xác minh cái gì a.

Người nọ lắc đầu, cảnh sát bắt gữ hai người chạy trốn kia thấy vậy liền trực tiếp thả người.

Nhìn thấy động tác của đám người kia, Cố Cửu chậm rãi đi về hướng nơi hẻo lánh chuẩn bị nấp vào.

Những người này là đến để bắt người.


Sau hơn 40 phút kiểm tra theo thông lệ, bọn họ rốt cuộc cũng bắt được người.

Nhìn những người kia rời đi, Cố Cửu nhẹ nhàng thở ra, cô cũng thu thập chính mình, chuẩn bị rời đi.

Đáng tiếc là không như mong muốn.

Thanh niên đi tuốt ở đằng trước dừng bước, quay đầu nhìn về phía chỗ Cố Cửu đang đứng.

Người bên cạnh hắn thấy vậy không khỏi lên tiếng: “Tường Tử, sao lại không đi tiếp.” Người thanh niên bị gọi Tường Tử quay đầu lại nhìn đồng sự nói: “Ta có chút công việc, tối nay về đơn vị, cậu giúp tôi xin phép nghỉ với đội trưởng.” Lôi Kiệt nghe nói như thế, hai mắt mang theo không ủng hộ nói, “Tường Tử cậu cũng không phải là không biết, đội trưởng sớm coi cậu không thuận mắt, cậu có chuyện trọng yếu gì, đợi quay về lại đến xử lý, đừng đẻ cho đội trưởng nắm thóp a.” Hoắc Tường lại đối với Lôi Kiệt nói: “Cậu giúp tôi nói một tiếng với đội trưởng, tôi thật sự là có công việc.” Nói xong hắn liền đi về phía hướng chỗ Cố Cửu đứng.

Lôi Kiệt thấy vậy lắc đầu, đè nặng người rời khỏi quán bar.

Cố Cửu trông thấy thanh niên đi tới, hai mắt mang theo bất đắc dĩ.

Ở kiếp này cô đã sớm từ chức rồi, mà ngay cả họp lớp gần đây cô cũng không có đi, cho nên đối tượng của kiếp trước cùng cô cũng không có xuất hiện nhiều cùng nhau.

Thế nhưng mà lúc này trông thấy thanh niên đi tới.

Cố Cửu cảm giác được một số việc đã định sẵn.


Hoắc Tường là bạn học đại học của cô, cũng là đối tượng kiếp trước Cố Huyên tạo ra chuyện xấu, bởi vì chuyện này mà công tác của cô bị mất đi.

Trông thấy thanh niên đi tới, Cố Cửu không thể không từ chỗ tối đi ra.

Cố Cửu đi tới, vẻ đẹp trên khuôn mặt của cô cũng rõ ràng, Hoắc Tường thấy vậy hai mắt tỏa sáng.

“Cố Cửu, thật là cậu.” Hoắc Tường đi đến trước mặt Cố Cửu, ngữ khí mang theo kích động.

Cố Cửu biết rõ thanh niên trước mắt này thích cô, nghe âm thanh đối phương hưng phấn, khuôn mặt của cô lại lạnh nhạt.

Bởi vì cô đối với Hoắc Tường cũng không có cái gọi là tình yêu nam nữ.

Kiếp trước tình cảm thất bại, khiến cô không có suy nghĩ lại phát triển một đoạn tình cảm mới.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.