Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích – Chương 274: Kết minh? Cảm tạ khách mời hữu nghị
Thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh tuyệt không trả lời, trái lại mặt hướng về phía các đại thủ lĩnh căn cứ dò hỏi: “Tôi muốn biết các vị thủ lĩnh khi bắt được mật thám của căn cứ khác lẻn vào, xử lý như thế nào?”
Một thủ lĩnh căn cứ trong đó cười lạnh một tiếng nói: “Còn có thể thế nào? Thanh lý là được.” Loại chuyện này mỗi một căn cứ đều có, bình thường phát hiện đều lặng lẽ xử lý, việc này cần gì phải hỏi.
Thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh hơi hơi gật đầu nói: “Cận thủ lĩnh nói không sai, ngày hôm nay hẹn mọi người lại đây không chỉ vì liên minh, cũng là vì để cho mọi người hiểu rõ những mật thám mà tôi bắt đến từ nơi nào.”
Gã nói xong tỏ ý người bên cạnh dẫn người lên, rất nhanh, nhóm hộ vệ căn cứ Tần Lĩnh đã dẫn hai mươi mấy tù binh lên, áp lên trên đài biểu diễn phía trước chính giữa phòng hội nghị.
Tù binh có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí còn có một đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi, đương nhiên cũng có ba người Hoắc Chinh Vũ Diệp Văn Tiền Lộ. Ba người bọn họ khi đi ngang qua Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên thì mắt lộ vẻ kinh hỉ, thoạt nhìn bọn họ đã bị cảnh ngộ bất ngờ này làm cho cả kinh.
Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng không lựa chọn động thủ, nếu đã thấy người, bọn anh đều không sốt ruột, còn phải xem xem tới cùng thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh này muốn làm gì, đương nhiên bọn anh cũng muốn biết trong những người này còn có người của bọn anh hay không.
Thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh chỉ vào người bên trên giới thiệu: “Mấy người này chính là do liên minh Nam Phái nam bộ phái tới, đây là liên minh bắc bộ, những người này là quân đội, còn có những này lại đến từ liên minh tự do, còn mấy người này. . .” Thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh chỉ tới ba người Hoắc Chinh Vũ, gã cười cười nói: “Lại là đến từ căn cứ Lăng Thiên.”
Đương nhiên ba người Hoắc Chinh Vũ Diệp Văn Tiền Lộ vì chấn kinh mà trợn tròn mắt, có thể lý giải thành sự sợ hãi khi bị bóc trần thân phận thật. Ba người bọn họ sớm đã bị chèn miệng, không cách nào lên án oan khuất. Ách, nếu như không tính thân phận chân thực của đội trưởng với phó đội của bọn họ mà nói.
Tiêu Tử Lăng thấy thế vừa định mở miệng phản bác, đột nhiên cảm thấy đầu đột ngột bị đâm. Cậu bị người dị năng tinh thần nào đó công kích. . . Đầu mi cậu khẽ nhíu, xem ra thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh này sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt không muốn để cho bọn cậu có cơ hội mở miệng bóc trần lời nói dối của gã.
Sát khí chợt lóe mà qua trong mắt Sở Chích Thiên. Người thức tỉnh hệ tinh thần công kích Tiêu Tử Lăng ở chỗ tối kia, mạng của hắn anh nhận. Không sai, anh cảm nhận được đòn đánh lén của người thức tỉnh hệ tinh thần, nhưng anh không chặn lại. Thứ nhất tin tưởng dựa vào thực lực của Tiêu Tử Lăng có thể chống được. Thứ hai anh cũng biết Tiểu Lăng của anh sẽ không thích sự tự chủ trương của anh.
Từ khi cảm tình của hai người biến tấu, từ quan hệ đại ca đàn em chuyển biến thành quan hệ tình nhân, thái độ của Tiêu Tử Lăng đối với anh liền có điều thay đổi. Trước đây rất hưởng thụ loại bảo hộ của đại ca đối với đàn em, hiện tại lại rất chống cự. Tiểu Lăng nhà anh không muốn trở thành vật phụ thuộc của anh, mà muốn trở thành một tình lữ có tư cách đứng ngang vai ngang vế ở bên cạnh anh.
Đối với ý nghĩ đó của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên rất ủng hộ, anh rất cẩn thận không đi chạm vào nơi Tiêu Tử Lăng chú ý, đây cũng là điều anh học được từ chỗ Lôi Vân Chương. Cho người yêu không gian, phải ủng hộ ý kiến của người yêu (dưới tiền đề bảo đảm được quyền lợi của mình), bá đạo cưỡng bức tuyệt đối là hành vi tự sát, đây là giáo huấn của máu.
Thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh liếc thấy bộ dáng muốn nói lại nói không nên lời của Tiêu Tử Lăng, tâm tình rất thống khoái, gã cao giọng nói: “Trong căn cứ Tần Lĩnh của chúng tôi có nhiều mật thám như vậy, tin tưởng trong căn cứ của các vị thủ lĩnh không thể thiếu loại mật thám này. Vì sao bọn chúng lớn mật phái lại đây như vậy, không phải là bởi vì tây bộ của chúng ta là năm bè bảy mảng, không có một tổ chức để cho chúng ta liên minh công thủ sao?”
Lời nói của thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh khiến cho vẻ mặt của không ít thủ lĩnh căn cứ rung động, căn cứ tây bộ vốn chính là nhân chủng hiếu chiến, những thủ lĩnh căn cứ đó đã sớm không kiên nhẫn những con chuột mật thám này rồi, chẳng qua cố kỵ kết quả sau khi thanh lý mà thôi, lúc này nghe thấy lời nói của thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh thì đều bắt đầu động tâm.
Thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh thấy biểu tình của mọi người, trong lòng biết hết thảy đều đang phát triển như gã suy nghĩ, gã biết nếu muốn để cho những người này hạ quyết tâm, nhất định phải thêm một mồi lửa nữa, vì vậy gã nghĩa chính ngôn từ nói: “Mặc kệ lần kết minh này kết quả như thế nào, Tần Tiếu tôi vẫn dám làm chuyện mà tất cả mọi người ở nơi đây không dám làm.”
Trong tầm mắt kinh nghi của các vị thủ lĩnh, Tần Tiếu đột ngột hô lớn: “Tôi muốn cho liên minh căn cứ đông bộ, nam bộ, bắc bộ đều biết, tây bộ chúng ta không phải là nơi bọn họ có thể khống chế được.” Gã vung mạnh tay lên, “Giết cho tôi!”
Theo một tiếng này, hộ vệ áp giải phía sau, rút ra một thanh đao nhọn từ sau thắt lưng, đâm mạnh về phía tù binh trước người.
Du Hoa vẫn luôn lãnh đạm biến sắc, đột ngột đứng lên, vừa định mở miệng ngăn lại. Nhưng lúc này, khí thế khổng lồ trên người Tần Tiếu đột nhiên đè về phía Du Hoa, lúc này gã tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào đến phá hư kịch bản của gã.
Mặt Lôi Vân Chương lạnh lẽo, khí thế cấp sáu song hệ trực tiếp nghênh đón, đây là đối kháng vô hình, liền thấy cái ghế mà Lôi Vân Chương ngồi đột nhiên di nửa mét về phía sau, trên mặt đất bị cạo ra hai vết lõm thật sâu. Lôi Vân Chương chỉ cảm thấy nơi ngực cuồn cuộn huyết khí, anh cố nhịn xuống máu tươi muốn phun ra trong miệng, kết quả cố nhịn khiến cho sắc mặt anh tái nhợt một mảnh.
Vẻ mặt Lôi Vân Chương nghiêm nghị, anh không ngờ thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh Tần Tiếu thế mà đã tiến vào cấp bảy, mà người có sự gia thành của song hệ mơ hồ có thực lực cấp bảy như anh vẫn không thể ngăn chặn được luồng khí thế đó, bị thương nhẹ.
Du Hoa siết chặt nắm tay, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Tần Tiếu, không đợi anh nói chuyện, chợt nghe thấy giữa trận đột nhiên phát ra tiếng kinh hô. Anh đảo mắt nhìn qua, liền thấy Sở Chích Thiên vốn bị trông giữ ở một bên không biết lúc nào đã xuất hiện phía trên, mà hộ vệ phụ trách giết ba người Hoắc Chinh Vũ Diệp Văn Tiền Lộ lúc này đã ngã trong vũng máu, không còn nửa điểm dấu hiệu sinh mệnh nữa.
Du Hoa bởi vì không thấy được Sở Chích Thiên ra tay, vì vậy chỉ kinh ngạc, nhưng người khác lại là vẻ mặt chấn kinh, các thủ lĩnh bởi vì vẫn luôn chú ý nơi đó phát hiện mình thế mà thấy không rõ được động tác của người kia, Sở Chích Thiên thực sự quá nhanh, dường như chỉ nháy mắt mà thôi, anh đã đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, sau đó ba tên hộ vệ cách nhau chút cự ly liền cứ như thế chết đi.
Loại tình huống này ngay cả ba người Hoắc Chinh Vũ đương sự cũng rất khó hiểu, bọn họ cho rằng bản thân chết chắc rồi, không ngờ một cái chớp mắt, người áp giải phía sau đều đã chết, sau đó bọn họ sống?
“Còn không nhanh cầm lấy vũ khí? Chẳng lẽ muốn tôi kéo các cậu rời khỏi?” Sở Chích Thiên đứng ở phía trước lạnh lùng nhắc nhở. Lúc này mới để cho ba người tỉnh ngộ lại, vội vàng nhặt vũ khí từ chỗ hộ vệ chết đi phía sau, tụ tập ở bên cạnh Sở Chích Thiên.
Sở Chích Thiên chỉ cứu ba người Hoắc Chinh Vũ, dù sao những người khác đều là của liên minh khác, anh không có nhàn rỗi. Về phần có phải bên trong cũng có giết oan hay không, Sở Chích Thiên tuyệt không quan tâm.
Tần Tiếu phẫn nộ nói: “Căn cứ Lăng Thiên, thực sự quá làm càn, chẳng lẽ thực cho rằng người của tây bộ bọn tôi sợ các người hay sao? Các vị thủ lĩnh, chẳng lẽ các vị thực sự muốn cho căn cứ Lăng Thiên ngự trị trên các vị? Nếu nguyện liên minh với Tần Lĩnh tôi, thì dùng mấy tên nít ranh của căn cứ Lăng Thiên này làm lễ vật kết minh của chúng ta đi.” Lời nói của Tần Tiếu rõ ràng là muốn bắt các đại căn cứ tây bộ lên chiếc thuyền tặc của gã, cùng gã cùng tiến cùng lui.
Lúc này thủ lĩnh căn cứ nhỏ nào đó của tây bộ hô: “Không sai, nếu tiếp tục không kết minh nữa, tây bộ chúng ta sẽ phải bị mấy liên minh khác ăn dần ăn mòn, đây là một cơ hội tốt, cứ dùng đầu của những kẻ thuộc căn cứ Lăng Thiên đó làm đầu danh trạng đi, uống máu ăn thề cùng tiến cùng lui.”
“Không sai, tính tôi một vị trí!”
“Còn có tôi, hừ, tôi cũng không tin tây bộ chúng ta không phải nam nhi nhiệt huyết.”
Liên tục mấy thủ lĩnh căn cứ hưởng ứng, các thủ lĩnh vốn do dự rốt cục hạ quyết tâm, lần lượt hưởng ứng, Tần Tiếu hài lòng cười, gã an bài mấy thủ lĩnh sớm đã liên hợp với gã lên tiếng trợ uy quả nhiên hữu hiệu, đương nhiên cũng phải cảm tạ khách mời hữu nghị được tạm thời mời tới kia, không ngờ đội săn bắt rác rưởi vốn tưởng rằng rất dễ giải quyết lại rất đắc lực, thế mà có chút bản lĩnh.
Gã vốn muốn dùng thủ đoạn máu tanh kích lên huyết khí của nhóm những thủ lĩnh kia, cho nên mới lựa chọn nhánh tiểu đội ngoại lai thoạt nhìn yếu nhất này, không ngờ có chút nhìn nhầm, bất quá sai có lợi của sai, bất ngờ gây cho những thủ lĩnh kia cùng chung mối thù, liên minh thành công.
Du Hoa lãnh nhãn bàng quan hết thảy, anh lặng lẽ kéo Lôi Vân Chương bị nội thương, thối lui qua một bên, anh vốn đã không có ý liên minh, không phải anh không muốn có một tổ chức, mà là anh thực sự chướng mắt tên Tần Tiếu kia.
“Xem ra, chúng ta phải nghĩ một biện pháp rời khỏi nơi đây.” Lôi Vân Chương cười khổ, lần này đến đây anh tư tâm chỉ muốn trải qua thế giới hai người, vì vậy không để cho đội hộ vệ tư nhân của Du Hoa với anh qua đây, hiện tại ngược lại có vẻ ít người yếu thế, tình cảnh có chút không ổn.
“Không sao, nếu tình thế không ổn, tớ có thể kết minh với Tần Tiếu.” Du Hoa an ủi Lôi Vân Chương. Tuy rằng trong lòng anh không ủng hộ lần liên minh này, bất quá anh cũng không phải một người không biết biến báo, mạt thế, chỉ cần có thể sống sót, ủy khuất gì mà không thể chịu?
“Hơn nữa, tớ không cho rằng bọn họ có thể đối phó được họ.” Mặt Du Hoa mơ hồ có chút phấn chấn, dường như nghĩ tới điều gì.
“Có ý gì?”
“Nguyên Kỳ với Phương Dật tuyệt không đơn giản. . .” Du Hoa nói bổ sung, “Tên của hai người bọn họ không biết thật hay giả, trước cứ gọi như thế đi.”
Lôi Vân Chương ngạc nhiên.
Bên này Du Hoa Lôi Vân Chương nhỏ giọng thương nghị, bên kia Tần Tiếu thì nụ cười đầy mặt nói: “Hai vị bó tay chịu trói đi.”
Tần Tiếu là người âm hiểm, mặt ngoài hòa khí nhưng khí thế của gã lại lặng yên triển khai, đánh úp về phía Sở Chích Thiên đứng trên đài phía trước, mà cùng lúc đó, người thức tỉnh hệ tinh thần vẫn luôn ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó lại đánh một đạo công kích trùng kích tinh thần về phía Tiêu Tử Lăng đang bị hộ vệ trông coi, bọn chúng đều muốn một kích giải quyết hai người này, để tuyệt hậu hoạn.
Sở Chích Thiên hừ lạnh một tiếng, khí thế cấp tám mở ra trong nháy mắt trực tiếp đánh tan khí thế cấp bảy của Tần Tiếu, trực tiếp khiến cho Tần Tiếu liên tục thối lui ba bước, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra nụ cười trào phúng, cấp bảy của người này rõ ràng là dùng thủ đoạn bất nhập lưu cường hành đề thăng, năng lượng rất hỗn độn, rõ ràng không thuần hậu sạch sẽ như năng lượng cấp bảy của Tiêu Tử Lăng. Gã cũng chỉ có thể lừa được người thức tỉnh dưới cấp bảy, nếu cùng là người thức tỉnh cấp bảy, liếc mắt một cái sẽ có thể nhìn thấu được nội tình của gã.
Hai mắt Tiêu Tử Lăng chợt lóe ánh đỏ, liền nghe thấy gian phòng sát vách phát sinh một tiếng kêu thảm, người thức tỉnh hệ tinh thần bị kỹ năng Phá Manh trong Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng phản phệ.
Tiêu Tử Lăng âm thầm cảm kích sự nhắc nhở của Giám Định, bằng không cậu thật đúng là đã quên cậu còn có năng lực có thể bài trừ công kích của hệ tinh thần.
Trong mắt phải, Phân Tích đắc ý dào dạt nói: “Thân, không có tôi, cậu thực sự không còn thuốc cứu.” Nếu như có cái đuôi nhỏ nó khẳng định sẽ vểnh lên cao cao.
Đối với những lời này, Giám Định có công lao thực tế với Tiêu Tử Lăng biết chân tướng, một người một vật (?) cùng nhau không đếm xỉa, vì vậy Phân Tích bị đả kích lệ rơi, bỏ lại một câu: Các người đều là người xấu!