Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách – Chương 7: Hứa Lỵ Lỵ đến nhà
Một tuần đủ để làm cái gì? Đối với những người khác mà nói, một tuần chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi trong cuộc đời.
Nhưng đối với Hạ Tử Trọng mà nói, một tuần này hắn làm được rất nhiều chuyện.
Mua thiết bị, hạt giống, vật tư, toàn bộ phân loại đặt trong kho dưới lòng đất, phòng ở một bên, vẫn luôn kéo dài tới dòng suối nhỏ, khu vực hồ nước, được hắn mua về một đống trúc làm hàng rào bao quanh, bên trong đất trống các loại cỏ, lúc này đã lớn xanh um tươi tốt – nơi này được hắn làm thành bãi chăn nuôi, chuẩn bị đem gà vịt, cùng với các loại dê bò nuôi ở chỗ này.
Dòng suối nhỏ khởi nguồn từ khu đất phía sau trên sườn núi, một màn nước trắng từ vách núi đầy nham thạch chảy vào chân núi, ở nơi đó tạo thành một cái hồ nước không nhỏ.
Trong hồ nước lúc này, Hạ Tử Trọng trồng các loại cây dưới nước, từng đóa từng đóa sen chui ra khỏi đài sen, cánh hoa rung rinh mềm mại, thỉnh thoảng nhẹ nhàng lay động trong gió.
Mảnh đất phía trước chân núi, Hạ Tử Trọng trồng các loại cây trúc, dày đặc, tạo thành một mảnh rừng nhỏ.
Các loại cây ăn quả cành lá xum xuê, Hạ Tử Trọng phân thành từng phần trồng trên núi.
Trên núi ngoại trừ cây ăn quả còn có đủ chủng loại trà.
Mảnh đất trước nhà gần con suối nhỏ thì bị ngâm nước để trồng lúa nước. Một mảnh khác thì trồng các cây trên cạn. Mảnh đất trống bên nhà thì Hạ Tử Trọng giữ lại để chuẩn bị ngày nào đó khai khẩn trồng trọt rau dưa.
Trước hiên xếp hàng loạt những cái giá dùng để trồng nho và các cây dây leo khác.
Rau dưa, lương thực còn chưa kịp gieo xuống. Hắn ban ngày bôn ba, mua các loại thiết bị, còn phải kiểm tra xem thiếu những thứ gì, thuận tiện hỏi thăm những nơi bán gia súc, gia cầm tốt hơn.
Đến chiều còn phải đi vào không gian sắp xếp đồ đạc, trồng cây, làm hàng rào…
Nếu như không phải trong nhà còn có Phương Hách giúp hắn thu thập tư liệu, nhận hàng chuyển phát nhanh, một mình hắn căn bản không làm xuể.
Cũng may, giai đoạn bận rộn nhất cũng đã qua, hắn chỉ cần ban ngày lại đi thêm mấy lần, mua một ít gia cầm đưa vào không gian là xong.
Về sau, sự tình trong không gian có thể chuyển đến làm vào ban ngày. Mà buổi tối, hắn cũng không có tinh lực, thể lực đi xử lý những chuyện kia, vì từ tối ngày thứ sáu, hắn đã bắt đầu sốt nhẹ.
Dị năng của Hạ Tử Trọng cùng người bình thường không giống nhau. Như lúc trước Hứa Lỵ Lỵ bất ngờ ở nhà hắn cũng chỉ sốt một buổi tối, liền kích hoạt dị năng. Mà Phương Hách sau đó cũng đã nói, cậu và Hứa Lỵ Lỵ giống nhau, buổi tối ngày hai mươi chín cũng chỉ sốt một đêm, sau khi tỉnh lại liền có được dị năng.
Những người bình thường khác cũng đều phát sốt tập thể vào đêm hai mươi chín. Mà những người phát sốt đến hôn mê bất tỉnh đa số đều biến thành tang thi vào sáng sớm mùng một tháng ba, truy đuổi những người sống sót, đem họ trở thành thức ăn của mình.
Lúc đó, nếu không phải Hạ Tử Trọng mỗi đêm chỉ phát sốt có hai canh giờ, nói không chừng đã bị những người khác cho rằng bị lây bệnh độc mà vứt bỏ.
“Học trưởng, anh khá hơn chưa?” Phương Hách bưng một chén nước ấm, tay kia cầm thuốc cảm, khuôn mặt lo lắng đi vào phòng ngủ chính.
Hạ Tử Trọng cười khổ một tiếng, nhận thuốc: “Yên tâm, anh không sao.” Hắn sau khi sốt nhẹ sẽ có chút ảnh hưởng, buổi tối sau khi sốt qua hai giờ thì mười hai tiếng sau cả người cảm thấy vô lực. Cái này cũng là nguyên nhân lớn nhất mà hắn bị Đới Quân ghét bỏ mặc dù hắn có không gian.
“Đã hai ngày…” Phương Hách ngồi bên mép giường, tay nắm chặt thành quyền, thấy Hạ Tử Trọng uống thuốc, uống nước, lúc này mới run rẩy đặt tay lên trán hắn.
Bây giờ tuy không sốt, không nóng nhưng sắc mặt của Hạ Tử Trọng cũng không tốt lên chút nào.
Bàn tay trên trán khiến Hạ Tử Trọng dừng động tác uống nước. Khóe môi cười cười: “Không sao, chỉ là mười hai giờ không có thể lực, một ngày không phải có tới hai mươi bốn tiếng sao.”
Phương Hách có chút tức giận trừng mắt, nhưng bởi vì không muốn để cho hắn khó chịu hơn, cậu cũng không thể làm gì khác hơn là tức giận, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Học trưởng, ngày hôm nay cũng đừng đi ra ngoài… Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi.” Anh ấy rõ ràng nói đã từ chức, chuẩn bị nghỉ ngơi một trận, nhưng những ngày qua chưa bao giờ rảnh rỗi, mỗi ngày đi sớm về trễ. Đồ trên internet mua về để được hai ngày cũng bị anh ấy mang đi.
Phương Hách nghĩ rằng Hạ Tử Trọng muốn mở một cửa hàng kinh doanh cho riêng mình. Hạ Tử Trọng không nói, nên cậu cũng không lắm miệng đi hỏi để học trưởng không vui làm gì. Nhưng nhìn học trưởng bận rộn như thế, Phương Hách cảm thấy đau lòng.
Bởi vậy, cậu mỗi ngày đều đi mua các loại nguyên liệu nấu ăn, cung cấp đầy đủ các loại dinh dưỡng cho Hạ Tử Trọng, lưu ý đồ ăn ngon bổ sung thể lực.
“Vậy hôm nay nghe lời em.” Hạ Tử Trọng cười cười, nhìn cậu tức giận, bỗng nhiên muốn sờ tóc cậu.
Hắn nghĩ như thế nào thì làm như thế đó. Tóc Phương Hách rất mềm, hơi nâu, sờ trong tay, tựa như vải lụa thượng hạng.
Nhớ tới dầu gội đầu cậu thích dùng đều đã mua, không biết có đủ dùng không nữa? Ngày hôm nay mua gia cầm xong liền đi siêu thị lần nữa mua thêm đi.
Vành tai Phương Hách đỏ lên, cái tay ấn trên đầu kia phảng phất như mang theo nhiệt độ cực nóng. Cậu không muốn tránh, cậu vẫn luôn muốn giống như hiện tại, ở tại bên cạnh Hạ Tử Trọng, ở vị trí Hạ Tử Trọng chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, chỉ cần Hạ Tử Trọng muốn, cậu sẽ luôn trông coi bên cạnh…
“Trái cây ngày hôm qua anh mua em nhớ phải ăn.” Hoa quả bên trong không gian chín rất nhanh, ngắn ngủi một tuần, cây táo đã kết trái.
“Vâng, em có rửa mấy trái, để trong túi, học trưởng đi ra ngoài đừng quên mang theo, táo kia ăn ngon lắm, buổi trưa anh ở bên ngoài ăn cơm xong, đừng quên ăn một trái nha.”
“Được.” Lần thứ hai dùng sức xoa xoa đầu Phương Hách, Hạ Tử Trọng đứng dậy rửa mặt.
Ăn xong bữa sáng Phương Hách làm, Hạ Tử Trọng tiếp tục ra ngoài. Chuyển phát nhanh cơ bản toàn bộ đều đã tới, chỉ còn lại hai cái hóa đơn cuối cùng. Hắn bây giờ chỉ cần hai ngày để mua gia súc, có nên tới N thị mua một chút hải sản nữa không?
Trong không gian có cái máy xúc, có thể dùng để đào ra một bể nước rồi đổ nước biển vào, mà sinh vật nuôi bên trong có thể sống hay không? Nếu như không thể thì thật đáng tiếc…
Còn có Phương Hách, hắn nào dám để cậu ở lại nơi này? Vạn nhất tận thế tới sớm? Vậy thì… mượn cớ đi du lịch kéo em ấy ra ngoài chơi mấy ngày đi?!
Nhưng nếu không trở về kịp thì làm sao bây giờ? Hắn đã tra xét tất cả các siêu thị, trạm xăng ở F thị, quanh vùng A thị hết rồi…
Bất quá, đẩy nhanh tiến độ chắc có thể về kịp! Nếu tình huống có biến thì chỉ cần có Phương Hách ở bên mình cũng có thể sống rất tốt, cùng lắm là dẫn em ấy vào không gian sống hết đời.
Nghĩ kỹ, Hạ Tử Trọng trong lòng đặc biệt thoải mái, lái xe ra ngoại ô thành phố.
Ở ngoại ô F thị mua thùng nuôi ong và vali dự bị vứt vào không gian. Trong không gian, sau khi hoa nở nếu không thụ phấn sẽ rất khó kết trái, đây là kinh nghiệm đời trước Hạ Tử Trọng học được.
Mấy cây táo tây trước kia, là do Hạ Tử Trọng dùng bút lông thụ phấn mới có trái.
Sau đó, gà vịt mỗi con năm mươi, chim cút, ngỗng, chim bồ câu và các loại gia cầm khác cũng để lại trong không gian, heo bò, dê, thỏ, lừa, các con thường gặp mỗi loại một ít.
F thị có thể xem như là thành phố của công nghiệp, chăn nuôi cũng không phát triển, có thể mua được là tốt lắm rồi.
Xem thời gian, bởi vì sốt nhẹ, ngày hôm nay hắn đi khá trễ, nếu đi sớm một chút có thể xem được hải sản ở N thị.
Phương Hách ngồi trước máy vi tính, tải các tài liệu Hạ Tử Trọng yêu cầu. Máy in từ khi cậu vào ở đều chưa dừng hoạt động bao giờ.
Kiểm kê văn kiện mới in ra, Phương Hách dùng kẹp để gọn qua một bên.
Học trưởng gần đây mua thật nhiều thật nhiều đồ vật, ban ngày đi ra ngoài cũng đem theo một ít, mà có cái rõ ràng không mang đi lúc tìm lại cũng không thấy.
Phương Hách trong lúc vô tình phát hiện, lúc đó cậu còn tưởng mất rồi, sợ đến mức vội vã nói cho Hạ Tử Trọng, học trưởng chỉ nói một câu: “Anh lấy đi rồi.”
Phương Hách biết Hạ Tử Trọng dang rất vội vàng làm chuyện gì đó, lại có bí mật không thể nói ra, hiển nhiên Hạ Tử Trọng cũng không có gạt cậu, chỉ là không thể nói thẳng. Cho dù là như vậy, Phương Hách cũng đã rất thỏa mãn.
Về phần Hạ Tử Trọng sau này có giết nười diệt khẩu hay không?
Phương Hách tỏ vẻ, cậu không sợ chút nào, hoặc là nói, cho dù bị Hạ Tử Trọng diệt khẩu, cậu cũng không trốn. Cậu biết rõ mình đã sớm sa vào ma chướng, bắt đầu từ cái ngày vẫn còn là hai đứa nhỏ vô tư. Bởi vậy, cho dù chết vì Hạ Tử Trọng, cũng vẫn cam tâm tình nguyện, chỉ cần Hạ Tử Trọng vẫn nhớ đến cậu, biết cậu cam tâm tình nguyện, là tốt rồi.
“Leng keng” chuông cửa bị người ấn van, chuyển phát nhanh? Không đúng, hai đơn hàng cuối cùng, buổi trưa đều đã đưa đến cả rồi.
Phương Hách đứng dậy mở cửa, một cô gái xa lạ tướng mạo bình thường, nhưng trang điểm tinh xảo đứng trước cửa.
Phương Hách không quen biết cô ta, nhưng lại theo bản năng mà suy đoán thân phận của cô ta: “Cô tìm ai?”
Hứa Lỵ Lỵ kinh ngạc nhìn chàn trai trước mặt, Phương Hách lớn lên có khuôn mặt khá trẻ con, hơn nữa có một cái lúm đồng tiền đẹp đẽ, da thịt trắng nõn, một bộ dáng học sinh chưa ra trường. Nhắc tới cũng lạ, cậu rõ ràng từ khi chưa lên đại học đã đi làm công nhưng trên người vẫn còn mang theo một loại khí chất tự nhiên, cho dù nói cậu là học sinh cấp ba, người khác cũng sẽ tin.
“Cậu là ai? Hạ Tử Trọng đâu?” Cậu trai này có dung mạo so với cái tên Đới Quân không biết xấu hổ kia dễ nhìn hơn nhiều, thật không biết đàn ông thì có gì tốt?
Không hiểu sao anh họ đẹp trai đến vậy lại yêu đàn ông chứ, hiện tại đàn ông lớn lên đều muốn tìm người đồng giới để yêu sao? Phụ nữ có chỗ nào không tốt.
Phương Hách nhẫn nhịn tâm lý thấp thỏm bất an, trên mặt mang theo nụ cười xã giao: “Anh Tử Trọng không có ở nhà, cô quen anh ấy sao?”
“Không có ở nhà? Hôm nay là chủ nhật anh ta còn đi đâu?” Hứa Lỵ Lỵ phiền muộn một trận, bà qua đời đã nửa năm, thủ tục nhà cũ thật vất vả mới có được, ai ngờ lại còn phải phụ thuộc vào một tấm thẻ mới được!
Nhà kia vốn là cô ta trộm chiếm, căn bản không cần thông báo cho Hạ Tử Trọng, nhưng ai biết được, không có thẻ căn cứ công chứng chính xác rõ ràng, thì không lấy được nhà! Mà muốn công chứng, phải để tất cả các thành viên trong gia đình trực tiếp đưa thẻ ra mới được!