Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 22: Nhặt heo sống + khoe khoang biệt thự


Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách – Chương 22: Nhặt heo sống + khoe khoang biệt thự

Hai người cùng nhau ăn hết đĩa cơm cà ri rồi ngồi dựa vào nhau tiêu thực.

“Em nướng rất nhiều bánh mì, bên trong có nhân cà ri với cà chua, đều để dưới hầm cả, bây giờ còn sót lại không ít cà ri, nên nấu chút cơm tẻ, chia đều làm hai phần, bỏ vào hộp cơm, cũng để dưới hầm luôn.”

Hộp cơm là hai người lấy được trong siêu thị, lúc này đã có dịp dùng tới, chờ khi ăn xong, có thời gian, đem tụi nó đi rửa.

“Tốt, tạm thời không cần làm, chờ khi nào rau dưa bên trong lớn hết, chúng ta sẽ chầm chậm làm.” Hạ Tử Trọng vòng tay qua vai cậu, đầu dán vào gò má cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai. Những thứ thu được trước tận thế, giữ lại về sau cùng những người khác trao đổi tinh thạch cũng được.

Đồ đạc để ở ghế sau Hạ Tử Trọng đã dọn dẹp xong, lúc này chỉ cần lấy chăn đệm ra, xếp thành chỗ nghỉ đơn giản tạm thời. Ngoài ra, xung quanh còn để mấy bao hàng hóa hay mì ăn liền có thể tích lớn nhưng nhẹ để che dấu tai mắt người khác.

Hạ Tử Trọng miễn cưỡng nằm xuống, vóc dáng 1m8, trong không gian hẹp phía sau không thể duỗi thẳng người. Phương Hách nhìn mà đau lòng, mấy lần đề nghị hắn tiến vào không gian nghỉ ngơi, đều bị hắn cười cự tuyệt nói – “Sau này không thể mỗi lần đều ngủ trong không gian.”

Hắn cần phải nhanh chóng thích ứng với sinh hoạt sau tận thế, trong không gian không có cách nào cảm nhận được tình huống bên ngoài, thời điểm có Phương Hách thì còn tốt một chút, nhưng khi hai người đều đi vào, liền hoàn toàn không có cách nào biết được tình huống bên ngoài.

Hơn nữa người trong đám xe phía sau cũng không phải người chết, vạn nhất có người đi tới lại phát hiện trong này không có người. Hắn không muốn mạo hiểm.

Ngủ một giấc tỉnh lại, đã là hai giờ sáng, Hạ Tử Trọng bị điện thoại di động đánh thức. Hắn luôn cảm thấy, nếu để cho Phương Hách phụ trách công tác đánh thức hắn, cậu nhất định sẽ lấy việc công làm việc tư để hắn ngủ thêm một lát.

Phương Hách đương nhiên có ý định như vậy, ngủ càng nhiều càng tốt, cho dù chỉ có 15 phút thì cũng tốt mà!

“Tình huống thế nào rồi?”

Phương Hách lắc đầu một cái: “Không có tang thi đến đây, nhưng lại có mấy chiếc xe đi ngang qua.” Dứt lời, cậu cau mày, “Bên ngoài hình như có sương mù?”

Hạ Tử Trọng ngồi dậy bò lên buồng lái: “Em đi nghỉ ngơi một lúc đi, sáng sớm anh gọi em dậy.”

Phương Hách nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là làm bé ngoan đi ngủ, thuận tiện sờ sờ trán của hắn: “Nếu toát mồ hôi, phải lau cho khô đừng để trúng gió.”

Cúi người hôn hai má cậu một cái, chờ cậu ngủ, Hạ Tử Trọng mới lấy cái khăn sạch ra lau mặt.

Hắn vẫn còn sốt nhẹ như trước, nhưng bởi vì có nước giếng trong không gian nên hiện tại mỗi đêm sốt nhẹ chỉ duy trì trong vòng một giờ. Kỳ suy yếu cũng không dài, hiện tại mặt hắn trắng bệch, cả người mệt mỏi nhưng cũng không khó chịu bao nhiêu.

Cho dù bị người khác nhìn thấy, cũng sẽ cho rằng bởi vì hắn ngủ không ngon, bị hạ huyết áp nên mới khó coi như vậy.

Ngoài cửa xe, đen kịt mà yên tĩnh. Ven đường không hề có ánh đèn, trên trời không thấy trăng, khắp nơi xám xịt một mảnh, phảng phất như tất cả mọi thứ đều bị khảm vào trong sương.

Hạ Tử Trọng cau chặt lông mày, nhìn kỹ thì… hình như khí trời đã thay đổi…

Tận thế đến, nhân loại bị tang thi hóa là bước thứ nhất, sau đó, chính là khí trời biến hóa, toàn bộ thế giới phảng phất như bị một tầng sương mù mỏng bao phủ. Vô luận là ban ngày hay ban đêm, đều bị loại hơi thở xám xịt này bao vây, quanh năm đều như vậy.

Mặc dù ngày mùa hè nóng bức, mặt trời chói chang cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng cam cam của tia nắng. Khí hậu không thể trồng trọt, đất đai trở nên cằn cỗi, chỉ phút chốc, thực vật, động vật bắt đầu biến dị quy mô lớn…

Người bị tang thi hóa coi như dễ đối phó, khiến người khó phòng nhất chính là các loại tang thi động vật sau khi biến dị. Giác quan của chúng nó rất nhạy, phản ứng cấp tốc, lực sát thương mạnh mẽ. Điều làm người ta bực nhất chính là, khi bạn lao lực thiên tân vạn khổ giết chết được tang thi động vật, chỉ có thể lấy được một viên tinh hạch chút xíu trong đầu nó, không khác gì tang thi người.


Đương nhiên, động vật, thực vật cũng giống nhân loại, vẫn còn một phần sống sót sau khi trải qua biến dị. Hoàn toàn không có độc, an toàn để ăn, nhưng vẫn đang trong vòng nghiên cứu.

Sáng sớm hôm sau, Phương Hách sau khi tỉnh lại cảm thấy đất trời đều bị bao phủ trong một tầng sương mù mỏng, trời mặc dù sáng, nhưng lại nhìn không ra hướng mặt trời mọc.

Ngáp một cái, xoa xoa hai mắt: “Quả nhiên là có sương nha, may là không dày.” Trước khi F thị đến mùa xuân thì mùa đông đều có sương mù bay, cho nên Phương Hách cũng không suy nghĩ nhiều.

“Rửa mặt đi, mau chóng ăn chút gì đó, bọn người kia cũng tỉnh rồi.” Hạ Tử Trọng sờ sờ mặt cậu, khẽ nói.

Phương Hách gật gật đâu, từ bịch nylon bên cạnh lấy ra nước khoáng, bàn chải, kem đánh răng đã chuẩn bị tốt từ ngày hôm qua. Nước này chỉ là nước bình thường, thứ nhất là do bọn họ sợ nếu nước không gian bị lộ thì không biết sẽ có phản ứng gì xảy ra, thứ hai là để lấy thêm những bình trống để đựng nước không gian.

Đơn giản rửa mặt vệ sinh ở bãi đất trống, tổ hợp đoàn xe lâm thời lần thứ hai khởi hành.

Xe một đường chạy về phía bắc, ven đường đi qua trạm xăng, đều bị đoàn người quét sạch một lần, bởi vì sương mù âm u, nên có một ít tang thi lắc lư đi trên đường.

Không lâu lắm, đoàn người đã đến chỗ giao lộ, mấy chiếc xe phía sau chạy đến bên cạnh, nhấp nháy đèn hạ cửa kính xe xuống: “Chúng tôi phải từ nơi này đi qua giao lộ phía tây.”

Hạ Tử Trọng gật đầu nói: “Có duyên sẽ gặp lại.”

Người kia sửng sốt một chút, lập tức cười khổ một tiếng: “Có duyên sẽ gặp lại.” Thời thế này, mặc dù có duyên, nhưng có thể sống sót để gặp lại hay không còn là một ẩn số, dùng hình thái tang thi gặp mặt… còn không bằng trực tiếp chết đi.

Ba chiếc xe phía sau quẹo sang hướng tây, Hạ Tử Trọng nổ máy xe, vòng qua một con tang thi vì ngửi thấy được hơi người mà hưng phấn đập tới, con tang thi kia động tác rất linh hoạt, khi xe vừa khởi động không lâu, liền lập tức đánh tới, may là Hạ Tử Trọng phản ứng nhanh, nên nó chỉ có đánh lên được đuôi xe.

“Nó… động tác hình như nhanh hơn?” Phương Hách có chút do dự nhìn kính chiếu hậu, con tang thi kia há mồm đuổi theo sau xe.

Hạ Tử Trọng quét mắt liếc nhìn gương chiếu hậu một cái: “Hôm nay ở trạm xăng dầu gặp phải tang thi bên trong, động tác cũng linh hoạt hơn.”

Phương Hách biến sắc: “Anh nói… Chúng nó, về sau đều sẽ nhanh hơn?”

Hạ Tử Trọng âm thanh nặng nề: “Còn nhớ đám tang thi chúng ta gặp phải ngày đầu tiên không? Trong số đó rất ít con có tinh hạch trong đầu, cho tới hôm nay hoặc về sau e rằng mỗi con trong đầu đều có tinh hạch…”

Phương Hách hơi há miệng, âm thanh có chút khô khốc: “Học trưởng ý muốn nói… chúng nó… tiến hoá?”

Trẻ nhỏ dễ dạy.

Hạ Tử Trọng tán dương mà nhìn Phương Hách một cái, lại phát hiện khuôn mặt của cậu bởi vì khẩn trương mà trắng bệch, an ủi vỗ vỗ đầu cậu: “Nếu như bọn nó tiến hóa, nhân loại nói không chừng cũng biết, ít nhất hiện tại có thể xác định, trong nhân loại còn có một nhóm người đã có thể sử dụng dị năng.”

Phương Hách nặng nề gật đầu một cái, như đang tự cổ vũ cho bản thân: “Đúng! Chúng ta cũng sẽ trở nên lợi hại!”

Sau khi cùng mấy chiếc xe đó tách ra, bọn họ hình như may mắn hơn rất nhiều, gặp được hai chiếc chở xăng, bồn xăng để trên xe đầy ắp, rồi nguyên một chiếc xe chở heo…

“Trời ơi, trên đường còn nhặt được heo sống?” Hai người xử lý tài xế trong buồng lái xong, Phương Hách vây quanh xe tải đi một vòng, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.


Hiện tại đã là tận thế ngày thứ ba, con heo này bị đói bụng đến mức phải rủ đầu, có vài con chịu không nổi đã nằm úp sấp trên xe không động đậy, chỉ phát ra tiếng kêu yếu ớt.

Hạ Tử Trọng kiểm tra nhóm heo trên xe một lần, xác nhận những con này không bị biến dị, mới đem nguyên cái xe tải thu vào.

“Em lái xe đi, anh vào trong sắp xếp một chút.” Heo sống không thể để ở tầng hầm, không biết tại sao, trừ hắn và người được hắn mang vào, cái kho trong lòng đất nếu để vật sống vào liền trực tiếp bị đẩy ra ngoài.

Phương Hách gật gật đầu, ngồi vào chỗ lái khởi động xe, Hạ Tử Trọng bên cạnh bỗng nhiên biến mất, chỉ còn để lại một chuỗi vòng tay bên ghế phụ lái.

Một xe heo bị đói đến không thể hoạt động, trong giây lát thay đổi địa phương chỉ có thể hoảng loạn, kêu thảm thiết, biểu thị kinh ngạc của bọn nó một chút.

Hạ Tử Trọng đem xe tải trực tiếp bỏ vào trên bãi cỏ thả rông súc vật, lúc trước heo con mua số lượng không nhiều, chỉ có hai mươi con, bây giờ thêm một xe tải, số lượng đột phá lên tới bốn mươi con!

Hơn nữa, heo có trong không gian chỉ có bảy con đực, còn lại đều là lợn mẹ dùng để sinh heo con.

Mà một xe tải chứa heo này, tất cả đều chuẩn bị vô lô mổ. Nhóm heo lớn vừa mới thả ra, liền hừ hừ đi xung quanh bãi cỏ tìm ăn. Trên bãi cỏ này Hạ Tử Trọng trồng rất nhiều loại rau, ngoại trừ vài loại cỏ cho súc vật ăn thường gặp bên ngoài, thì phần lớn là các loại khoai tây, cà rốt, cải xanh chờ thu hoạch.

Sau khi thả đám heo ra, Hạ Tử Trọng chỉ lo trên bãi cỏ không đủ ăn cho chúng, quyết định lấy hai sọt táo tây trong hầm ra cho chúng ăn – lấy hoa quả không gian trồng cho heo ăn, quả thật có chút phá của, nhưng biết làm sao được, ai biểu táo tây cho ra quả nhiều nhất làm chi?

Từ trước tận thế tồn đến bây giờ, cả đống ăn không hết.

Có táo tây, không chỉ riêng đám heo đói bụng ba ngày vây quanh, mà heo con, bò, dê trong không gian cũng bu lại ăn.

Hạ Tử Trọng nhìn núi phía sau, cây ăn quả trên núi vào lúc này đã trải qua thời kỳ nở hoa, từng chùm to nhỏ sung túc trên cành, xem ra, sản lượng lần này vượt chỉ tiêu.

“Dùng hoa quả cho heo ăn?” Phương Hách trợn mắt lên, liếc nhìn Hạ Tử Trọng một cái, ngũ quan xinh xắn vặn vẹo mấy lần: “Học trưởng, anh cho bọn chúng ăn chưa?”

Hạ Tử Trọng gật đầu: “Cho rồi, hai sọt.” Nói xong, vươn tay sờ sờ tóc cậu “Yên tâm, cây trên núi đã kết trái rồi, phỏng chừng hai ngày sau có thể thu hoạch.”

“Ừm! Em muốn làm rượu táo, rượu vang, giấm táo!”

Cho nên, em là đang oán giận anh làm rối kế hoạch của em sao?

Hạ Tử Trọng thấp giọng nở nụ cười, âm thanh trầm trầm, mang đặc điểm nam tính gợi cảm, làm Phương Hách trong nháy mắt đỏ mặt.

Hạ Tử Trọng đến gần khuôn mặt cậu, khẽ hôn một cái: “Muốn làm cái gì thì làm cái đó, đồ bên trong cho em làm thí nghiệm.”

Phương Hách thấp giọng đáp một tiếng, nhiệt độ trên mặt không chút nào lui xuống, cậu hiện tại cảm thấy mình vừa rồi có hơi quá trẻ con… Không phải chỉ là lấy hoa quả cho heo ăn sao? Dù sao cuối cùng đám heo đó cũng chui vào bụng bọn họ!

Trên xa lộ cao tốc có thể kiếm đồ vật, nghiêm túc tính toán một chút kỳ thực có không ít. Cơ hồ mỗi một chiếc rải rác dừng ở bên đường đều có thể tìm được vài thứ trong đó. Ăn, dùng, uống, thậm chí có thể rút ra được một ít dầu.

Điều kiện tiên quyết là – bạn có thời gian bỏ công ra đi tìm hay không.


Hạ Tử Trọng lái xe, dọc theo đường đi tránh né các loại chướng ngại vật, chỉ mới hơn mười giờ rưỡi đã tới được mục tiêu ban đầu của bọn họ – căn cứ người sống sót A thị ở Tây bắc ngoại ô thành phố.

Nhưng mà, chờ đến khi hắn đi tới nơi này, cũng không khỏi sửng sốt – quân đội đâu? Tường thành đâu? Bằng phẳng – pháo binh hạng nặng, xe jeep xe tăng đâu?

“Học trưởng?” Phương Hách tò mò nhìn ra ngoài, ngoài kia là một khu nhà vô cùng trống trải: “Bên kia hình như là khu nhà mới xây? Bên trong cũng không có nhiều hộ gia đình, nếu không chúng ta ở chỗ này sửa soạn lại một đêm đi?”

Hạ Tử Trọng lúc này mới tỉnh ngộ, gật đầu một cái, chạy xe về phía đó.

Đúng rồi, có vẻ như là bởi vì bọn hắn lần này tới quá sớm, quân đội và người trong thành phố trốn ra còn chưa kéo tới đây…

Hạ Tử Trọng tính toán đến đâu cũng sẽ có sai lệch, thời điểm tận thế phát sinh quân đội tuy rằng rất nhanh sẽ có phản ứng, nhưng cũng không thể lập tức cứu mọi người, mặt khác, bọn họ phải chuẩn bị một nơi để rút lui, cũng không phải người đời sau biết được căn cứ sẽ thành lập ở nơi này, mà là phía Bắc A thị, dùng trại quân sự, đồn trú của quân đội ở A thị làm trụ cột.

Nơi đó rất tiện, đồn trú của quân đội là nơi quan trọng nhất A thị, một khi xuất hiện nguy hiểm, đương nhiên phải ưu tiên rút tới nơi đó.

Có thể lần này dị biến đột nhiên xuất hiện, không những nhân loại chết vì bệnh độc, đáng sợ hơn là, những loại sinh vật khác cũng nhiễm bệnh, nhưng trình độ biến dị của động vật lại mạnh mẽ dữ dội, bỏ xa so với nhân loại hóa tang thi.

Vốn dĩ căn cứ sẵn sàng để di tản, tuy rằng điều kiện tuyệt đối là ưu tiên cho quốc nội hàng đầu, có thể chỗ đó được xây trên sườn núi!

Bộ đội cư trú ở đó ngày thứ nhất phát hiện tang thi động vật xuất hiện, nhưng cũng không có ví dụ cụ thể cho điều đó nên đến tận ngày thứ ba mới xác định được rõ ràng, vì để tránh thương vong nhiều hơn, mới quyết định rút tới mảnh đất bọn Hạ Tử Trọng đang đứng, lấy dòng sông hình chữ ‘Mấy’ bảo vệ nội thành.

Hai người lái xe dạo một vòng phụ cận, Hạ Tử Trọng dứt khoát chạy đến khu biệt thự. Chọn khu biệt thự cũng không phải bởi vì hắn còn hy vọng cái khác, mà là hắn có không gian trong tay, cho dù chỉ là một gian phòng ba hoặc năm thước vuông hắn cũng không phải lo.

Nhưng ở tận thế, đặc biệt là ở mảnh đất này ngay lập tức bị quân đội chiếm hữu, cho dù là vô chủ thì năng lực phòng ngự cũng rất tốt.

Trong tận thế, thường thường sẽ phát sinh một trường hợp như vầy: Ra ngoài làm nhiệm vụ, người trải qua thiên tân vạn khổ, thật vất vả về đến nhà, lại phát hiện, phòng ở bị người chiếm.

Càng uất ức hơn là phát sinh việc vật tư bị người khác cướp đoạt, vợ chạy theo người ta, con bị người bán, cha mẹ bị người ta giết, phòng ở còn bị người ta chiếm.

Cho nên nếu muốn sống an ổn, hoặc là trực tiếp chờ quân đội đến, quân đội trực thuộc sẽ phân phòng, chỉ cần giao đủ tiền thuê, ít nhất có thể bảo đảm phòng όc trong thời gian mướn sẽ không đổi chủ, nhưng đồ vật, vật phẩm không ai có thể bảo đảm an toàn.

Một phương pháp khác bảo đảm phòng ốc an toàn chính là – tìm phòng có hệ số phòng ngự cao mà ở.

Khu vực này là khu vực đang trong thời gian quy hoạch, mặc dù gần nội thành nhưng vẫn có khoảng cách.

Mảnh đất quy hoạch này hình như là khu dân cư lâu năm, trước kia cũng có mấy tiểu khu đã xây xong, các loại phương tiện giao thông đều đầy đủ, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, mà trong các khu nhà cao tầng này không có bao nhiêu nhà đã có chủ. Khu biệt thự ở mảnh đất này mới vừa xây xong không bao lâu, trừ một ít phòng ốc mới vừa bán đi, đại đa số biệt thự đều vô chủ.

Khu biệt thự kiểu mới này đều lấy 3 vấn đề làm đầu: An toàn, thoải mái, tiện lợi. Nhà ở chỗ này đều dùng khóa vân tay, thủy tinh công nghiệp, biện pháp chống trộm an toàn bằng mật mã. Bây giờ bên trong khu còn có điện, nếu như vận may của bọn họ đủ tốt, hành động nhanh, liền có thể nắm giữ một trụ sở tạm thời tương đối an toàn.

Hạ Tử Trọng nhớ tới, thời điểm lúc trước mình còn ở căn cứ A thị từng nghe nói qua, bên trong khu biệt thự có hai bang phái đánh nhau, cửa sổ biệt thự nơi này ngay cả dị năng của dị năng giả đều không đánh bể được – nguyên nhân đương nhiên là hồi đó năng lực của dị năng giả còn kém lắm.

Lái xe trực tiếp đi tới phòng quản lí khu biệt thự, bên trong khu nhà không nhìn thấy bảo an, khu biệt thự cũng không giống như mấy khu khác lúc đi ngang qua lảng vảng bóng tang thi, e rằng trước tận thế vẫn chưa có người nào dọn vào.

Hai người cẩn thận lẻn vào phòng quản lý, Hạ Tử Trọng cấp tốc tìm hiểu tình huống biệt thự, phát hiện quả nhiên bên trong khu biệt thự có ít nhất một nửa phòng ốc còn không có chủ!

Chọn lựa một phòng mẫu hồi nãy lái xe ngang qua, thêm vào thông tin chủ hộ, đem vân tay của mình và Phương Hách nhập vào khoá cửa, cầm chìa khoá, đổi mật khẩu, triệt để khoá chặt thông tin, rút ổ cứng máy ghi hình theo dõi, lúc này bọn hắn mới thở ra.

Cầm lấy thẻ kích hoạt điện nước căn phòng kia: “Đi thôi, phòng ở xong rồi.”


Phương Hách hai mắt mở to, tràn đầy kính nể: “Học trưởng, anh thật lợi hại!”

Hạ Tử Trọng không được tự nhiên ho khan một cái, đứng dậy: “Đi thôi.” Lúc trước hắn cùng tổng giám đốc đi mở một nhà kho, quy trình không khác gì so với cái này.

Hai người đi tới gian phòng mẫu kia, nơi này vị trí gần với cửa tiểu khu, ra vào thuận tiện, căn hộ cũng sạch sẽ, không cần hai người mệt mỏi quét dọn, cũng không khiến người đến sau nghi ngờ – hai người đàn ông, sau tận thế cùng sống trong một căn phòng trống, cũng không phải sống cùng quân đội, coi như chủ hộ là người khác cũng khó tránh khỏi sẽ khả nghi.

Đem xe để vào trong kho, hai người bắt đầu kiểm tra tất cả gian phòng bên trong biệt thự.

Biệt thự này xây theo kiến trúc ba tầng lầu, tầng hầm chia làm phòng chứa đồ, nhà kho, tầng một là phòng khách, nhà bếp, phòng tập thể hình, tầng hai có phòng ngủ, phòng nghỉ ngơi, phòng sách, lầu ba thì xa xỉ hơn, ngoại trừ sân thượng rộng lớn còn có giàn hoa trang trí, sàn nhà làm bằng gỗ, thêm một cái bể bơi!

Hai người trước khi vào biệt thự, cũng không phát hiện lầu ba có bể bơi, may là, từ lầu ba xuống lầu hai cần dùng khóa bảo hiểm mới có thể mở cửa, nếu không Hạ Tử Trọng rất có thể ngay lập tức sẽ quay lại đổi một nhà khác an toàn hơn.

Phương Hách mím môi cười trộm, lúc ở phòng ngủ lầu hai, thời điểm Hạ Tử Trọng nhìn thấy trần nhà trong suốt bằng pha lê kia nháy mắt biểu tình vặn vẹo thực sự là làm cho người ta cả đời khó quên! Thật muốn đập xuống mà! Làm sao bây giờ!

Hai người đi dạo từng phòng, khóa trái cửa sổ, đi đến phòng ngủ, kéo rèm của sổ – tiến vào không gian.

Trở lại không gian, nhìn khung cảnh quen thuộc mà ấm áp, Hạ Tử Trọng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vươn tay xoa xoa bóp bóp mặt Phương Hách cười trộm, ngón tay lưu luyến ở hai má lúm đồng tiền của cậu: “Ngày hôm nay chúng ta ở trong không gian nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại đi phụ cận điều tra tình huống.”

Phương Hách gật gật đầu: “Học trưởng tắm trước đi, em xuống tầng hầm xem một chút.” Cậu cho là Hạ Tử Trọng sở dĩ chọn nơi này đặt chân, là bởi vì khu này tang thi ít, an toàn hơn nhiều.

Mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, nhớ tới thác nước trong phòng tắm, Hạ Tử Trọng quả thật rất muốn đi vào hưởng thụ một phen đãi ngộ như suối nước nóng. Còn biệt thự bên ngoài? Thôi, mắt không thấy, tâm không phiền.

Chờ hắn tắm xong, liền phát hiện người nào đó lại đâm đầu vào phòng bếp…

“Tại sao lại nấu cơm tiếp?” Nhìn Phương Hách bận rộn như vậy, tuy rất cao hứng vì cậu nguyện ý làm cơm cho mình, chăm sóc đời sống dinh dưỡng cho hai người, nhưng Hạ Tử Trọng vẫn sợ cậu sẽ mệt.

Phương Hách đang bao vằn thắn, nghe tiếng đầu không nhấc mà nói: “Em làm một ít vằn thắn, vừa nãy đi xuống nhìn thấy có nhiều tôm và rong biển.”

Đương nhiên nhiều, những thứ này là hắn trực tiếp mua từ thị trường hoa quả khô mua về từng bó.

Khẽ thở dài một cái, đi tới phía sau cậu, từ phía sau ôm lấy eo, đặt cằm lên vai cậu: “Làm xong cái này thì đi tắm, một hồi nữa anh làm cho.” Cái khác Hạ Tử Trọng có lẽ sẽ không biết làm, mà luộc sủi cảo, luộc vằn thắn thì không có vấn đề gì – nhờ luộc thực phẩm đông lạnh mà luyện được.

Vành tai Phương Hách lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được cấp tốc đỏ lên, khẽ gật đầu, động tác bao vằn thắn ngày càng nhanh hơn.

Làm xong mọi thứ, Phương Hách mới đi tắm. Hạ Tử Trọng cầm gói vằn thắn vừa gói xong đi xuống tầng hầm cất, lúc này hắn mới phát hiện ở đây có không ít vằn thắn đã được chỉnh tề đặt trên kệ hàng hóa, hẳn là lúc hắn tắm Phương Hách đã làm xong.

Liền thở dài, bất đắc dĩ cười cười, đứa nhỏ này thực sự là dụng công quá độ, may là đời này hắn biết đến tình cảm của cậu, cũng nguyện ý tiếp nhận, muốn cùng cậu đi qua cuộc sống tương lai, nếu không thì thật quá oan ức cho cậu…

Để хong rồi lên nấu nước, chuẩn bị chén sạch, đem tôm khô, rong biển, rau thơm cắt sẵn, chờ Phương Hách tắm rửa xong thì cùng nhau ăn vằn thắn.

Phương Hách dùng tôm bóc vỏ đông lạnh mà trước tận thế hai người mua, thịt heo tươi, hành, gừng cùng gia vị lấy từ không gian, ngoài ra, rau thơm tự nhiên cũng là trồng trong không gian, so với vằn thắn bình thường, mùi vị đương nhiên tăng lên không chỉ một đẳng cấp.

Mỗi người ăn tới ba chén lớn, nhưng vẫn còn thèm. Chỉ là ăn ngon không thể ăn một lần quá nhiều, trong kho hàng phía dưới còn cơm cà ri làm người ta nhớ mãi không quên, bọn họ còn chừa bụng để trước khi ngủ ăn một chút.

“Đi, đi dạo tiêu cơm.”

Hai người ăn no, dắt tay đi ra ngoài nhà trúc, những động vật bên dưới đầm nước, tràn ngập tinh thần cách ba mét lượn tới lượn lui xung quanh.

Đồng ruộng cải xanh đều đã lớn, phía sau núi là từng chùm quả đung đưa trong gió.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.