Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách – Chương 192: Hội nghị kết thúc
Editor: Ken Le
Beta: Rosaline
Âm thanh cười nhạo liên tiếp vang lên trong phòng, cùng với người của thế lực quân đội một đám dùng ánh mắt hận không thể giết chết đứa ngu xuẩn kia mà trừng cô ta.
Bàn tay Tống Hướng Hồng giật giật rất muốn cho cô ta một bạt tai, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, vô cùng sa sút ngồi lại trên ghế – xong rồi, triệt để hết rồi. Hắn không cần quay đầu lại, đều có thể tưởng tượng những cấp dưới phía sau mình, tất cả đều là biểu tình không thể tin.
“Tống tiểu thư nói rõ được không, đỡ phải tương lai có chuyện gì ai cũng không hiểu.” Người nọ lại cười lạnh hỏi.
Tống Xảo Xảo sắc mặt trắng nhợt, cười lạnh một tiếng: “Diêm Tân vốn là thủ hạ của bọn ta …”
“Tống tiểu thư.” Diêm Tân bỗng nhiên mở miệng, dùng ánh mắt trêu tức nhìn cô ta: “Ta chỉ là trả nhân tình cho Tống lão, cho nên hiệp trợ Tống lão công tác sau tận thế. Trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ lần này Tống lão đã nói với ta, nhiệm vụ lần này thập phần nguy hiểm, rất có khả năng sẽ không thể trở về căn cứ A thị. Ta cũng đã nói qua, nhiệm vụ lần này nếu thành công, liền tính ta đã đem nhân tình trả đủ cho Tống lão.”
Tống Xảo Xảo hai tay vỗ bàn: “Đúng vậy! Bộ thiết bị kia càng phải là đồ của Tống gia bọn ta!”
Diêm Tân khẽ gật đầu: “Không sai, ta cũng chưa nói là không phải.” Nói xong, hắn lại nhìn mọi người xung quanh phòng chậm rãi nói: “Lần này xuôi Nam đi SH thị, ngoại trừ cứu trợ căn cứ SH thị ra, thì căn cứ A thị còn có một nhiệm vụ khác yêu cầu bọn ta tiện đường hoàn thành – chính là về mấy bộ thiết bị mà Tống tiểu thư vừa nói. Bộ thiết bị kia có thể đem đồ ăn gia công nhanh nhất, cũng chính là vũ trụ thực phẩm mà mọi người đã nghe nói từ trước khi tận thế. Tuy rằng hương vị, ngoại hình, nhan sắc không được tốt lắm, nhưng mỗi một phần đồ ăn sản xuất ra đều có thể cung cấp đầy đủ năng lượng cho một người trong ngày, hơn nữa thể tích thuận tiện để mang theo, hạn sử dụng cũng dài hơn. Chỉ cần mọi người khống chế sức ăn, thì chỉ cần một ống nhỏ liền có thể cung cấp năng lượng cùng vitamin cho cả một ngày.”
Hôm nay vấn đề lớn nhất trong căn cứ chính là đồ ăn cạn kiệt, lần trước căn cứ bị tang thi triều, đem cánh đồng ở cửa Tây toàn bộ phá hư! Nếu có phương tiện loại bớt việc đó thì…
Nghĩ nghĩ, ánh mắt mọi người đều sáng lên, thế lực quân đội biết việc này đã không còn hi vọng có thể độc chiếm, than nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi: “Vậy Diêm thiếu tá, thiết bị này…”
Diêm Tân khẽ gật đầu: “Đã mang về.” Nói xong, lại cười như không cười liếc nhìn Tống Xảo Xảo: “Hai bộ.”
Mọi người đầu tiên là thở ra nhẹ nhõm một hơi, lập tức lại thần sắc đen tối quét về phía người của Tống gia bên kia.
Tống Xảo Xảo quả nhiên đã đứng lên: “Nhà ta ít nhất cũng phải một bộ!” Cô ta cũng không ngốc, biết trong tình huống bây giờ nhà mình không thể chiếm hết hai bộ.
“Đương nhiên, đây là Tống gia nên được.” Diêm Tân nhìn về phía những người khác giang ra hai tay: “Chung quy chuyện này là do Tống lão đề nghị căn cứ mới cho phép bọn ta hành động, một bộ khác thuộc về căn cứ…” Lại nhìn một vòng mọi người chung quanh: “Muốn sản xuất được đồ ăn còn cần một ít nguyên vật liệu, ta không hiểu lắm mấy thứ này, nhưng trong căn cứ nhân tài nhiều như vậy, có thể sẽ nghĩ ra được biện pháp đi?”
Không sai, hắn ngay từ khi bắt đầu đã không tính toán độc chiếm mấy bộ thiết bị này, cũng tự biết tuyệt đối nuốt không trôi.
Nếu sau khi bọn họ quay lại mà các thế lực trong căn cứ không có gì thay đổi, sau khi giao ra hai bộ thiết bị sẽ tìm một thế lực mình tin tưởng mà hợp tác, lợi dụng hai bộ thiết bị làm lợi thế. Nhưng tình huống bây giờ… Có hai bộ thiết bị thì không nhất thiết phải chia sẻ chỗ tốt.
Tuy rằng kết quả này không thể khiến mọi người vừa lòng, nhưng mọi người vẫn tạm thời đồng ý. Hơn nữa nhanh chóng đề ra phương án sau khi có lương thực – hôm nay giá cả lương thực trong căn cứ lại lần nữa tăng lên, tinh hạch đã triệt để trở thành tiền tệ, mà tinh hạch lại có năng lực giúp dị năng giả thăng cấp… Thiết bị = lương thực = tinh hạch = thăng cấp!
Về phần Diêm Tân muốn giao cho Tống gia một bộ thiết bị…
Những người ở đây đều dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn người Tống gia, trừ Tống Xảo Xảo ra, Tống Hướng Hồng cùng những người khác sắc mặt đều rất khó xem.
Đối với quyết định của Diêm Tân, những người cùng hắn mở hội nghị không có ai dị nghị. Những người này cơ bản đều hiểu chuyện, đương nhiên biết rõ ngoại trừ hai bộ thiết bị đã giao ra thì Quách Binh còn giữ hai bộ.
Bọn họ hôm nay vừa trở về còn chưa biết rõ tình huống của căn cứ, đưa ra hai bộ thiết bị thứ nhất là để tránh tai họa, thứ hai là tìm kiếm trợ giúp thứ ba là gián tiếp bán nhân tình để đổi lấy chỗ đứng trong căn cứ.
Cuộc họp không rõ nguyên nhân lần này được kết thúc với sự bàn tán sôi nổi về hai bộ thiết bị của mọi người, hội nghị vừa kết thúc, mọi người đều đề nghị đi lấy đồ, Diêm Tân đứng dậy nói: “Ta muốn đi bái tế Tống lão gia tử.” Cho dù mọi người bất mãn, nhưng nghĩ lại địa vị của Tống lão, cùng với Diêm Tân bày ra bộ dáng tri ân báo đáp, khiến mọi người không thể nói ra câu không thích hợp.
Vì thế một đám người, tất cả đều theo tới Tống gia.
Tống Hướng Hồng trong lòng cười khổ, sau khi cha qua đời, cho dù xử lý tang sự, mấy ngày đó trong nhà cũng không có nhiều người tới như vậy. Hôm nay nhân số đến Tống gia, so với lúc trước đi nhà thờ còn nhiều hơn a.
Đương nhiên, ngoại trừ những người đi cùng Diêm Tân tới Tống gia, cơ hồ từng thế lực đều vụng trộm phái ra ít nhất một người đi đến chỗ đoàn xe của Diêm Tân tìm hiểu tình huống, rất sợ vài thứ kia bị người nửa đường cướp đi.
Diêm Tân theo con đường quen thuộc một đường đi đến Tống gia, sau khi thi thể Tống lão hoả táng được chôn ở nghĩa địa ở cửa Nam. Cùng vài hố tro cốt kia bất đồng, tuy rằng cũng ở bên ngoài cửa Nam, nhưng người thường, nhất là cấp bậc của Tống lão sau khi chết phần mộ sẽ được xây lên.
Hiện tại không tiện ra khỏi thành, nên Diêm Tân cũng không nhất thiết phải đi ra chỗ mộ bái tế, hắn chỉ cúi đầu hành lễ với tấm hình đen trắng của Tống lão. Hắn nợ Tống lão một mạng, hôm nay, vì những thứ trong nhiệm vụ hắn đã sớm đem ân tình lúc trước trả đủ. Nếu không phải Tống Hướng Hồng thật sự vô dụng, không có chỗ đứng, lần này sau khi trở về Diêm Tân vốn cũng giống như trước xem Tống gia như hậu trường, cùng bọn họ hợp tác dù sao cũng dễ chịu hơn bây giờ phải tự mình tìm một chân.
Tống Hướng Hồng không thể trông đợi, hơn nữa trên hắn còn có Tống đại tiểu thư kia… Diêm Tân cho dù không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng ít ra người cần hợp tác phải có chỉ số thông minh không thấp. Thật ra chỉ số thông minh thấp cũng không sợ, chỉ cần thành thành thật thật ở nhà, không tìm phiền toái cho nhà mình, làm đồng bạn heo, hắn cũng sẽ không chấp nhặt cùng nữ nhân thiển cận như thế. Nhưng rõ ràng chỉ số thông minh thấp, nhưng người đó lại cố tình tự phụ kiêu ngạo, cứ cho rằng bản thân là thông mình nhất nơi nơi nói lung tung làm loạn, đồng đội heo như vậy có đánh chết Diêm Tân cũng không muốn hợp tác với bọn họ.
Thắp nhang cho Tống lão xong, Diêm Tân liền xoay người rời khỏi Tống gia, mấy người còn lại mang tiếng là đến góp vui, nhưng thật ra là sợ Diêm Tân đổi ý cùng Tống gia lén lút giao dịch gì khác, bọn họ cũng nhẹ nhàng thở ra, tùy tiện bái Tống lão xong cũng vội vàng rời đi. Người ở phía sau thậm chí ngay cả cửa lớn của Tống gia cũng chưa tới đã rời đi cùng với Diêm Tân, chỉ còn lại đại trạch trống rỗng, vài tiểu binh quét tước vệ sinh ngày xưa nhìn căn phòng trống rỗng đầy mặt xót xa.
Cha con Tống gia cũng đi cùng Diêm Tân không ở lại trong nhà họ, bọn họ còn muốn nhìn đám máy móc kia, tuy rằng trong lòng Tống Hướng Hồng biết hắn chỉ sợ là không thể ôm nổi thứ đó, nhưng… Nói không chừng còn có thể dùng bộ thiết bị kia cùng người khác chếm vài chỗ tốt cũng không chừng. Về phần Tống Xảo Xảo… Sau khi biết được có thể kích phát dị năng, cô ta liền thành công kích phát ra dị năng công kích hệ hỏa, so với cha cô ta là hệ thủy thì lực sát thương lớn hơn, cũng vì thế nên có thể trấn áp cha mình, liên hợp cùng với mẹ thường xuyên chèn ép địa vị của Tống Hướng Hồng.
Bởi vậy, cô ta trong hội nghị thốt ra mấy lời kia lại chẳng mảy may quan tâm, Tống Hướng Hồng cũng không có biện pháp quản cô ta.
Bọn họ trở về chỗ thương trường thì đi qua đường khác, khi đi qua một chỗ, Quách Binh bỗng nhiên chỉ một đống biệt thự cao giọng hỏi: “Kia không phải là biệt thự của chúng ta sao? Như thế nào bên trong lại có người ở?”
Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách nhìn nhau, trong lòng bọn họ đối với chủ quyền của biệt thự nhà mình cũng sinh ra nghi vấn.
Diêm Tân nhìn về phía bên kia, nhướn mày quay đầu nói với đội trưởng của tiểu đội bên cạnh: “Ta nhớ rõ trước khi bọn ta rời đi có cùng căn cứ ký một hiệp nghị, chỗ ở của bọn ta, lúc đi như thế nào thì lúc về phải y như vậy, ít nhất kéo dài một năm, như thế nào bọn ta mới đi chưa đến nửa năm, chỗ ở của bọn ta lại bị chiếm?”
Sau khi căn cứ trải qua một lần thay da đổi thịt thì phát sinh vấn đề, mấy người mới lên đương nhiên sẽ thay thế mấy người lúc trước, tiếp nhận tất cả sản nghiệp cùng vật tư. Bọn họ không ở trong căn cứ, đương nhiên những thứ của họ cũng bị chiếm.
“Này… Khụ, đi xem, là ai dám chiếm nhà của họ? Nhanh chóng đuổi đi!” Người nọ vội vàng quay đầu ra lệnh với người phía sau.
Quách Binh cười lạnh một tiếng: “Đây chỉ là biệt thự của một tiểu đội, huynh đệ ta còn có một cái nữa, họ đã mua nhà từ trước mạt thế, nếu cũng bị người chiếm, ai có thể cho bọn ta công đạo?”
Duẫn Đông ở một bên đẩy mắt kính: “Đi nhiệm vụ lần này, thành viên trong đoàn xe có ít nhất là của mười tiểu đội, cùng với lính quân đội tạo thành, ta thấy chúng ta sau khi trở về nên thống kê một chút, để người phụ trách căn cứ thống nhất thanh lý toàn bộ cho tiện, để khỏi giải quyết lắc nhắc, rất phiền toái.” Hắn sau khi kế thừa tiểu đội Bá Chủ cũng đồng dạng tiếp nhận biệt thự, cùng với thuê thêm một nhà cao ba tầng bên ngoài. Hiện tại nha… Cũng không biết bị ai chiếm rồi đi.
Diêm Tân khẽ gật đầu: “Chuyện này không vội.” Nói xong ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người đi bên cạnh, lưu quang màu tím trong mắt tóe lên vài cái, sát khí mười phần. Không cho cũng không sao, cướp về là được, bọn họ hiện tại có quyền này, cũng có thực lực để làm.