Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh – Chương 27: Liên Minh
Đương nhiên, Sở Thiên sẽ không ở lúc này truy tìm đáp án, lấy giao tình hiện tại của bọn họ, nếu hắn hỏi câu trả lời nhất định chỉ là một đống lời bịa đặt, vậy cần gì phải làm như vậy?
“Đúng.” Toàn Hiểu Vũ gật đầu: “Nhóc nhìn thấy người của Chính ca giết người nên trốn vào tầng hầm.” “Đứa nhỏ thông minh.” Sở Thiên khen. Nói đến Chính ca, Toàn Hiểu Vũ mới hỏi: “Chuyện sau đó, xử lý như thế nào?” Sở Thiên liền đem chuyện phát sinh sau khi Toàn Hiểu Vũ rời đi, từ đầu tới cuối nói lại một lần, bao gồm chuyện của Đào Chính và Hà Cương.
“Cái tên Hà Cương kia còn đặc biệt nhắc tới cậu, hắn nhận ra cậu, nói cậu lãnh khốc tuyệt tình.” Sở Thiên cười nói. Toàn Hiểu Vũ nhíu mày, tuy rằng cậu không cần quan tâm cái nhìn của người khác về cậu, nhưng mà lời này từ miệng của Sở Thiên phát ra khiến cậu có một loại khó chịu không thể hiểu được. “Cái loại người vì tư lợi không có tư cách nói ai lãnh khốc tuyệt tình.” Bạch Minh Hi ầm ĩ thổ tào, hắn cực kỳ khinh thường nhân phẩm của Hà Cương. Hắn đối với chuyện Hà Cương bỏ rơi vợ con vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Đúng vậy, có vài người chính là như vậy, cậu giúp hắn và không giúp hắn, chung quy hắn vẫn có thể tìm được lý do để định tội cho cậu. Mà cậu chỉ cần có lỗi với hắn một chút liền biến thành thiên đại cừu hận. Khi cậu còn cường thế, hắn sẽ lựa chọn cúi đầu, nhưng một khi cậu cho hắn có chút cơ hội, hắn lập tức sẽ trở giáo hung hăng cắn cậu một phát.” Sở Thiên nói tiếp. Nghe bọn họ nói như vậy, trong lòng Toàn Hiểu Vũ dễ chịu một chút mới nói: “Trong đám người bệnh viện kia, còn có một người tôi cũng nhận biết.”
“Nha?” Sở Thiên nghi hoặc nhìn cậu, ánh mắt Toàn Hiểu Vũ nhìn những người đó cũng không phải như là đang nhìn người quen, chẳng lẽ lại là một tên Hà Cương khác? Toàn Hiểu Vũ nhớ tới chuyện đã xảy ra trước đó: “Là một tên cướp, trước khi mạt thế bùng nổ, hắn ở trong công viên cướp tiền của tôi, làm tôi bị thương ở cổ.” Hắn cần tiền như vậy, lại xuất hiện trong bệnh viên, có lẽ là thật có người nhà bị bệnh đi. Toàn Hiểu Vũ cũng không oán hận hắn, dù sao nếu không có một đao kia của hắn, Toàn Hiểu Vũ cũng sẽ không có cơ duyên xảo hợp đạt được không gian, nếu không có không gian, ngày hôm qua cậu cũng nhất định sẽ biến thành tang thi đi. “Còn có chuyện như vậy sao?” Bạch Minh Hi gào to hô: “Xem ra trong đám lộn xộn này, thật là cái dạng người gì cũng có nha!”
Lúc này Lí Nam đã mang theo ba lô và hộp y tế xuống. Toàn Hiểu Vũ nhận lấy, cậu ngồi xuống bên người Sở Thiên, đặt cái chân bị thương của hắn lên đầu gối của mình, bắt đầu gỡ băng gạc. Loại tư thế này làm cho Sở Thiên có chút xấu hổ, trái lại Toàn Hiểu Vũ lại bình thường, những chuyện như vậy ở kiếp trước cậu thường xuyên làm vì đồng đội.
“Nơi này có kim, hiện tại có thể khâu lại cho anh. Có thể rất đau, anh có muốn gây mê không? Trong ba lô hình như có.” Toàn Hiểu Vũ một bên hỏi, một bên cẩn thận dùng cồn tiêu độc lau vết thương. “Không cần, tôi có thể chịu được.” Thuốc gây mê cái loại này vẫn là ít ỷ lại thì tốt hơn, chỉ biết tương lai càng ngày càng gian nan, ai biết trong tương lai sẽ có thể chịu bao nhiêu vết thương? Cũng đừng đem bản thân dưỡng đến kiêu.
“Được, vậy tôi bắt đầu làm đây.” Toàn Hiểu Vũ trong lòng cũng không thích sử dụng thuốc mê, đối với thần kinh có một loại tổn thương nhất định. Nhưng mà vẫn cần phải tôn trọng ý nguyện của bệnh nhân.
Sở Thiên gật đầu, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng. Bạch Minh Hi hiếm có chút chịu không nổi loại hình tượng này, Sở Thiên không cảm thấy đau, nhưng hắn cảm thấy đau muốn chết, một cây kim nhỏ ở trên người chui qua chui lại, nghĩ tới thôi cũng nổi da gà. Cho nên, hắn ồn ào bảo đói bụng, kéo Lí Nam vốn tính ở lại để học hỏi, bảo nó làm chút đồ ăn cho hắn. Bé ngoan Lí Nam cũng chỉ có thể dẫn hắn đi vào phòng bếp.
“Anh nói một chút chuyện sau đó đi, tên bác sĩ đã xử lý những người đó như thế nào.” Vì để dời lực chú ý của Sở Thiên, Toàn Hiểu Vũ chủ động đưa ra câu hỏi. Sở Thiên hiểu được ý tốt của cậu, kỳ thật hắn không để ý chút đau đớn đó, thế nhưng tâm ý của Toàn Hiểu Vũ hắn vẫn nhận: “Tên bác sĩ giết Chính ca và thủ hạ tâm phúc của hắn. Đám lâu la thì giữ lại, chỉ là trói chặt lại không thả. Đám người từ bệnh viện theo tới và cư dân gốc của nơi này, liền chiếu theo chỗ đã an bài ban đầu của Chính ca. Tôi cảm thấy, chuyện tên bác sĩ muốn làm và tên Chính ca kia không khác biệt lắm, chẳng qua, hắn ta so với tên Chính ca cao hơn một bậc.”
Toàn Hiểu Vũ gật đầu, cậu cũng cảm thấy như vậy. “Cái tên bác sĩ gì đó lai lịch như thế nào, các anh có biết không?” Sở Thiên lắc đầu: “Chỉ biết tên hắn ta là Tiêu Tử Nhiên.” Toàn Hiểu Vũ ngẩng đầu, tay cầm kim run lên khiến Sở Thiên nhe răng trợn mắt. “Anh nói hắn ta tên là gì?” “Tiêu Tử Nhiên, làm sao vậy?” Sở Thiên không rõ Toàn Hiểu Vũ tại sao lại có phản ứng lớn như vậy.
Toàn Hiểu Vũ lắc đầu: “Không có gì, chợt vừa nghe có chút quen tai mà thôi.” Tiêu Tử Nhiên! Cái tên bác sĩ biến thái kia cư nhiên là Tiêu Tử Nhiên. Toàn Hiểu Vũ cũng không biết nói cái gì cho phải, cậu nói sao gần đây lại thường gặp nhiều hệ dị năng hi hữu như vậy, hóa ra có một vị lão đại ở chỗ này a. Có thể S thị thật là bảo địa phong thủy đi.
Ba năm sau mạt thế bùng nổ, Tiêu Tử Nhiên, người phụ trách một trong tam đại căn cứ an toàn của người sống sót ở trung nguyên. Dị năng giả mộc hệ cấp năm hiếm thấy. Cũng là cường giả bước vào hàng ngũ dị năng giả cấp năm sớm nhất. Đánh giá của bên ngoài đối với người này có khen có chê không đồng nhất. Sau khi tổng hợp các loại tin tức, Toàn Hiểu Vũ đã từng đưa ra một kết luận chính là —– người này không phải người tốt gì, nhưng quả thật cũng không phải kẻ xấu. Không thể nghi ngờ hắn ta là cường giả, nhưng làm việc có chính cũng có tà, thích lấy thủ đoạn cực độ biến thái để giết người, nhưng cũng không phải là tùy tâm sở dục, không hề có điểm mấu chốt.
Căn cứ hắn ta thành lập ở trung nguyên đều có một bộ quy tắc, có chút độc lập độc hành, cũng có một đám thủ hạ nhất mực trung thành và tận tâm. Mạt thế ba năm, khu an toàn hắn ta thành lập thu nhận người sống sót cũng không cự tuyệt người già yếu. Mặc dù có thời điểm quy tắc của hắn rất quỷ dị lại hà khắc, nhưng không thể phủ nhận chính là hắn ta đã cứu vô số người. Người hắn ta cứu nhiều hơn so với người hắn ta giết. Cho nên, bạn rất khó đơn thuần dùng ‘tốt’ hay ‘xấu’ để đánh giá người này.
“Nha.” Sở Thiên đương nhiên không tin cái loại lý do này, thế nhưng người ta không muốn nói, hắn cũng không có cách nào khác. “Đúng rồi, hôm nay tôi và Tiểu Bạch cùng nhau lại đây, chính là muốn dọn đến làm hàng xóm của cậu. Tôi không muốn cùng những người đó xen lẫn một chỗ, mà tên bác sĩ cũng không nhất định thích chúng ta thân cận hắn quá.” Hắn chỉ chính là dị năng hệ tinh thần của hắn, tên bác sĩ đối với cái loại dị năng này có chút kiêng kị.
Một khi đã như vậy, không bằng hắn dọn ra xa một chút, thứ nhất có thể làm bạn với Toàn Hiểu Vũ bên này, thứ hai rời xa tên bác sĩ để tránh tạo ra nghi kỵ không cần thiết. “Phòng bên cạnh đã bị người của Chính ca thanh lý rồi phải không?” Sở Thiên hỏi. “Ừ.” Toàn Hiểu Vũ lên tiếng, đôi vợ chồng cách vách một người bị mang đi, một người bị đánh chết, quả thật không còn ai. Người của Chính ca hình như còn tiện tay mang đi vật tư hữu dụng trong nhà.
“Cái kia ——” Sở Thiên ngượng ngùng nói: “Các cậu có thể trước cho tôi mượn một ít đồ dùng hằng ngày và thức ăn không? Chúng tôi vừa nhìn thoáng qua, rất nhiều đồ đều bị người cầm đi. Tôi và Tiểu Bạch cũng tính ở chỗ này ở một đoạn thời gian, đợi tình hình bên ngoài ổn định được một chút rồi mới tính tiếp.” Hắn dừng một chút còn nói: “Tôi biết, hiện tại vật tư rất quý giá, chúng tôi sẽ nghĩ cách trả lại.” “Được.” Toàn Hiểu Vũ cũng không có do dự, một hơi đáp ứng.
Này cũng không phải chuyện khó khăn gì, thứ nhất cậu tin tưởng nhân phẩm của Sở Thiên, thứ hai, Sở Thiên cũng không phải là hạng người hờ hợt gì, hiện tại chỉ là long khốn thiển than (lâm vào hoàn cảnh khó khăn)mà thôi, nhất tay chi lao (việc nhẹ, dễ như nhấc cánh tay), cớ sao lại không làm?
“Rất cảm ơn cậu.” Sở Thiên cười rộ lên lộ ra một hàm răng trắng sáng. Xử lý xong miệng vết thương, Toàn Hiểu Vũ và Lí Nam mời hai người bọn họ ở lại ăn cơm, sau đó tiễn bọn họ sang nhà cách vách. Lí Nam là một nhóc ngoan, nó cho tới bây giờ cũng chưa từng nghi ngờ quyết định của Toàn Hiểu Vũ, vô cùng cao hứng đi qua nhà cách vách, còn vội giúp bọn họ thu dọn căn nhà.
Hai tháng sau. Khu biệt thự.
Đây là một ngày trời trong ấm áp. Mấy chiếc xe việt dã chạy tới cổng chính tiểu khu. Nhân viên bảo an mang theo súng từ trong cửa sổ ló đầu ra, nhìn thấy là người quen nhanh chóng đi ra hỗ trợ mở cửa. Trước kia, cánh cửa này là dựa vào điện tử để khống chế, nhưng là từ hai tháng trước, điện và nước đã sớm cắt hết. Là thủ lĩnh tìm người đến lắp lại biến thành có thể thông qua sức người để mở, cánh cửa này mới được sử dụng lại lần nữa, trở thành phòng tuyến an toàn cỡ nhỏ đầu tiên.
Tài xế của một chiếc xe cũng ló đầu ra, phất phất tay với nhân viên bảo an canh giữ ở cửa vào, xem như chào hỏi. Lúc này mới lái xe chạy thẳng vào. Trong xe còn có Sở Thiên, Toàn Hiểu Vũ và Lí Nam. Từ khi Sở Thiên và Bạch Minh Hi đến ở cách vách nhà bọn họ, vì để tiện cho hai nhà có thể lui tới, bọn họ phá vỡ ngăn cách giữa hai căn nhà. Hai nhà nhiều người thường xuyên qua lại, dần dần quen biết nhau. Mãi cho đến một tháng trước, bọn họ theo thường lệ đi ra ngoài thu thập vật tư, nhưng lại gặp phải ba tang thi cấp hai trong siêu thị, bốn người đau khổ chiến đấu, mới có thể giết chết con tang thi. Vốn gia vô cùng vui mừng Toàn Hiểu Vũ mới vừa lấy tinh hạch trong đầu tang thi liền có một đám người từ trong chỗ tối đi ra muốn cứng rắn cướp đoạt vật tư của siêu thị.
Thì ra đám người đó từ sớm đã để ý cái siêu thị kia, chỉ là ngại có tang thi cấp hai cường đại trong siêu thị, bọn họ đi một người chết một người mới tạm thời bỏ qua, nhưng vẫn ngầm quan sát xung quanh. Mãi đến khi đám người Toàn Hiểu Vũ giết chết tang thi bọn họ mới nhảy ra cướp đoạt vật tư muốn ngồi thu ngư ông chi lợi. Đám người Sở Thiên làm sao có thể đồng ý, đây là thứ mà bọn họ gian nan kiếm được, những người này giúp cũng chưa giúp qua, cứ vậy mà muốn đoạt vật tư? Người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của trong một tháng này Sở Thiên đã thấy nhiều rồi, cho nên coi như là cũng có kinh nghiệm đối phó.