Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 137: Tinh hạch của Ny Tử


Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh – Chương 137: Tinh hạch của Ny Tử

Bên kia.

Trong một gian phòng bốn mặt đóng kín. Chỉ có một ngọn đèn nóng sáng le lói, loại đèn này trước mạt thế đã bị đào thải rồi, nhưng bây giờ ánh sáng yếu ớt ấy lại là ánh sáng duy nhất trong không gian kín mít này.

Một bóng người biến mất ở trong góc, gần như nhìn không ra nơi đó có người.

Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên ở trong gian phòng nôn nóng đi qua đi lại, hắn hình như đã kiềm chế hồi lâu, qua một hồi mới hỏi cái người đã ẩn mình trong bóng đêm kia: “Vì sao lại xảy ra chuyện này? Không phải nói trước khi kế hoạch hoàn thành, anh và bọn họ sẽ không bại lộ mà? Bây giờ làm sao đây? Vì cái gì không cùng tôi thương lượng trước hả?”

“Không phải đã nói với anh rồi sao, chuyện đêm nay là ngoài ý muốn, Tô Mạc Húc tự tiện dẫn theo vật thí nghiệm ra ngoài, tôi cũng không biết.” Người này có giọng nói mềm mại dịu dàng, không nhanh không chậm, hoàn toàn đối lập với giọng nói của người đàn ông trung niên.

“Anh tại sao lại mặc kệ hắn? Tôi luôn không rõ, anh vì sao lại muốn nuôi một con tang thi bên người!” Trong giọng nói của người đàn ông tràn ngập táo bạo và áp lực: “Một con tang thi và thí nghiệm của anh, cùng kế hoạch của chúng ta có liên quan gì chứ?!”

Bóng người trong bóng đêm khinh miệt cười lạnh, chỉ có điều người đàn ông không thể nhìn thấy, mà giọng nói của bóng người trước sau như một mềm mại thong dong: “Ngài Tướng quân, không cần lo lắng không cần lo lắng, ngài là chủ nhân của căn cứ này, có vô số loại cách thức có thể xử lý chuyện này. Còn có…. Ngài cảm thấy không tự tin vào năng lực xử lý chuyện này của mình sao?”

Tướng quân nghe vậy ngẩn ra, tựa hồ là có chút sợ hãi bóng người, khí thế lập tức yếu đi: “Vậy….. Mấy người kia làm sao bây giờ? Bọn họ nắm giữ bí mật của tinh hạch……. Chờ chúng ta bắt được bí mật rồi giết bọn họ?”

Tướng quân đem đề tài chuyển hướng khác, mấy người kia nhìn thấy quái vật, hắn sợ bí mật của phòng thí nghiệm sẽ bị lộ. Mặc dù ở trong mạt thế, loại thí nghiệm phai mờ nhân tính này cũng sẽ tức khắc đưa hắn đẩy lên đầu ngọn sóng, khiến hắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Hắn không thể mạo hiểm như vậy, nhất định phải tính toán xem làm thế nào trước khi chuyện này bại lộ, đem mấy người kia diệt khẩu.

Sự châm biếm của bóng người càng sâu, đáng tiếc Tướng quân đang lâm vào trầm tư, nên không phát hiện.

“Vậy phải xem, ngài cho rằng bí mật tinh hạch quan trọng hay là bí mật của phòng thí nghiệm quan trọng.” Trong giọng nói của bóng người tràn ngập vẻ không có gì đáng kể, hắn tựa hồ không quan tâm đến những cái gọi là bí mật kia.


Con người nha…..

So ra, hắn đối với đám người Sở Thiên càng thêm mong đợi! Bọn họ có thể đi bao xa? Sẽ dừng lại ở đâu?

Mỏi mắt mong chờ!

Cố trạch.

Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ tùy tiện tìm một cái phòng sạch sẽ liền đi vào.

Đem cửa phòng khóa trái, ba người đều tiến vào không gian. Đêm nay gây sức ép như vậy, trong đoạn thời gian này sẽ không có ai đến quấy rầy bọn họ.

Đi vào không gian, Bạch Minh Hi và Lí Nam đều khỏe, tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, cả hai đang ăn chút đồ. Hai con mèo thì đang ở dưới nước vui vẻ bắt cá.

Tạ Minh Hiên vừa vào thì trốn vào trong nhà nhỏ như cũ.

Mãi đến khi Sở Thiên vào không gian, mới cảm giác được sự mệt mỏi, tùy tiện ngồi xuống, rồi tìm một chai nước uống hết.

Mà Toàn Hiểu Vũ thoạt nhìn tương đối chật vật, một thân hỗn loạn. Lí Nam nhìn thấy vết thương trên mặt cậu liền nhịn không được sợ hãi kêu hai tiếng chạy qua  bên cạnh cậu.

Sau một phen trị liệu, trải qua Lí Nam xác nhận và cho phép, Toàn Hiểu Vũ mới được đi xuống sông tắm rửa.


“Về sau thì sao?” Qua một hồi lâu, Bạch Minh Hi thấy vẻ mặt Sở Thiên tốt một chút, mới mở miệng hỏi. Bọn họ vào không gian rồi, cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao.

Sở Thiên nhận bao khô bò mà Lí Nam đưa qua, một bên xé gói khô bò, một bên chậm rãi đem chuyện bên ngoài kể lại một lần.

“Này….. Này cũng có thể được hay sao?” Bạch Minh Hi bày tỏ sự kinh ngạc đối với logic của cô gái, vì cái gì, vì cái gì ai có tí dính dáng tới mấy người Thiên Trạch đều là bệnh thần kinh?

“Đơn giản là tìm một cái lý do cho việc mình làm mà thôi. Cô ta không cần người khác tin, chỉ cần bản thân cô ta tin là đủ rồi, cô ta ngay cả ý nghĩ sinh tồn và niềm tin đều mất sạch, nóng lòng muốn tìm một cái cớ để tiếp tục sống hoặc chết mà thôi. Điển hình của tâm lý tự lợi của con người.” Sở Thiên nhai thịt bò, nói chuyện mơ hồ không rõ.

Hắn mặc dù nói chuyện với Bạch Minh Hi, nhưng ánh mắt thì dính sát vào Toàn Hiểu Vũ vừa đi ra khỏi dòng sông. Em ấy cả ngày không được thoải mái, cố tình lại là một người muộn tao không biết phát giận, hiện tại đem bản thân buồn bực ở trong nước, cũng không biết đang giận ai!

“Cậu ta làm sao vậy?” Bạch Minh Hi theo ánh mắt của Sở Thiên cũng cảm thấy Toàn Hiểu Vũ có vài phần bất thường. Đó là một người thường xuyên mặt than, rồi lại đơn thuần đến mức bọn họ dễ dàng nhìn ra cảm xúc của cậu.

“Chắc là đang giận dỗi.” Sở Thiên trả lời.

“Giận ai?” Bạch Minh Hi mờ mịt.

“Đại khái chỉ là giận thế đạo bây giờ đi, giận người làm chuyện ác, giận người biết rõ là bản thân vô năng nhưng lại trước sau cho rằng đó là lỗi của người khác, thậm chí, tự giận bản thân….” Sở Thiên hơi cong môi, nhàn nhạt cười. Đây là người hắn thích, người hắn yêu, một tên ngốc ngoài lạnh trong nóng.

“Tự giận bản thân?” Bạch Minh Hi cảm thán, loại chuyện này cũng chỉ có tên quái vật Sở Thiên mới hiểu.


“Đại khái là cảm thấy bản thân vô dụng, đối với rất nhiều chuyện phải bó tay bất lực, thậm chí cũng không thể bảo vệ tốt các cậu, khiến cho các cậu rơi vào nguy hiểm….. Cô gái kia còn nói một số chuyện không xuôi tai, ảnh hưởng đến cảm xúc của em ấy.” Sở Thiên giải thích nói.

“Vậy sao cậu không đi khuyên nhủ?” Bạch Minh Hi nghi hoặc. Hắn cũng không phải người vô tâm vô phế, cũng không có đa sầu thiện cảm như vậy.

“Một hồi đi…..” Sở Thiên lấy tay gối đầu, ngửa mặt lên trời nằm trên bãi cỏ, giọng nói thì thào: “Em ấy cũng không phải trẻ con, có một số việc, phải tự mình suy nghĩ cẩn thận.”

Giọng nói tuy nhỏ, Bạch Minh Hi lại nghe rõ ràng, vì thế còn nói: “Tôi cũng không phải trẻ con, cậu về sau có thể đừng có lúc nào cũng ra vẻ già dặn ân cần dạy bảo tôi có được không, tôi sắp bị cậu phiền chết rồi!”

Sở Thiên nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Chỉ số thông minh không phải dùng tuổi tác để tính toán, cậu cho rằng tôi thích quản tên ngu ngốc như cậu sao? Tiểu Nam so với cậu còn nhỏ tuổi hơn nhưng người ta rất nghe lời rất hiểu chuyện! Người không có quyền ý kiến im miệng cho tôi!”

“Sở Tiểu Thiên!” Bạch Minh Hi gầm lên, phóng tới đánh Sở Thiên.

Toàn Hiểu Vũ một mình ngâm trong nước lẳng lặng ngẩn ngơ. Hai con mèo đang chơi, Lí Nam ở trên bờ cười nhìn Bạch Minh Hi và Sở Thiên đánh nhau, không ai đến quấy rầy cậu.

Cậu quả thật giống như lời Sở Thiên đã nói, đột nhiên tức giận không rõ nguyên nhân. Cậu tỉ mỉ nhớ lại từ kiếp trước đến bây giờ, cậu nhìn qua đủ loại người, gặp đủ loại chuyện, nhưng lại phát hiện, tuy vận mệnh của cậu đã thay đổi, nhưng có một số người, một sốc việc vẫn lặp lại.

Cậu bắt đầu tự hỏi ý nghĩa của trọng sinh, càng nghĩ, lại càng nghĩ không ra nguyên cớ. Vì thế ảo não bản thân không đủ thông minh.

Cũng không biết đợi bao lâu, mãi đến khi một thân thể ấm áp tới gần, nhẹ nhàng đem cậu ôm vào lòng. Giọng nói dịu dàng vang bên tai: “Đi ăn cơm thôi.”

Đôi môi ẩm ướt cọ cọ bên tai cậu, càng nhiều là mang theo ý tứ an ủi.

Vì thế trong lòng Toàn Hiểu Vũ có chút xấu hổ ngượng ngùng, cậu muốn giải thích gì đó, Sở Thiên lại giành mở miệng trước: “Bất kể như thế nào, thế đạo tồi tệ ra sao, chúng ta vẫn đang cố gắng sống sót. Bất kể lòng người có thay đổi thế nào, nhưng ở căn cứ Thự Quang vẫn còn niềm tin và sự kiên trì. Được rồi, ăn cơm trước, cơm xào thịt bò, anh làm.”

Một câu sau cùng, hắn nói có chút tự hào.


Khó có được hai người không có mặc quần áo ở trong nước, nhưng không có làm cái gì không đứng đắn, cả hai cùng lên ăn cơm, nếm thử tay nghề của Sở Thiên.

Mùi vị cơm rất bình thường, nhưng mà Toàn Hiểu Vũ lại ăn rất ngon miệng, xem như là bữa ăn nhiều nhất trong mấy ngày nay.

Bạch Minh Hi thì một đường phun tào, Sở Thiên thiếu chút nữa lại đánh nhau với hắn, nói chính xác là, kém xíu nữa đem Bạch Minh Hi đè trên mặt đất đánh một trận.

Sau khi ăn xong, Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ tay trong tay đi dạo phần rừng đối diện sông, phần lớn trái cây đã chín, bọn họ bớt thời gian ra đi hái, trên cây treo đầy mấy trái cây đếm không hết.

Đi về phía trước nữa, chính là con suối và cây ăn quả bảy màu. Mắt nhìn, quả trên cây, hình như sắp chín.

Sở Thiên lôi kéo Toàn Hiểu Vũ đứng ở dưới tàng cây, nhìn chằm chằm trái cây hồi lâu, cuối cùng nói: “Hiểu Vũ, anh muốn đem tinh hạch của Ny Tử cho Tạ Minh Hiên, cứ trong mấy ngày này làm đi.”

Hắn như là đã quyết tâm nói ra quyết định của mình vậy, tuy là câu trần thuật, nhưng trong giọng nói không khỏi có vài phần trưng cầu ý kiến, dù sao, chuyện liên quan Tạ Minh Hiên, sau cùng vẫn để Toàn Hiểu Vũ quyết định mới tốt.

Toàn Hiểu Vũ quả nhiên trầm mặc, một hồi lâu mới hỏi một câu: “Vì sao?”

“Vài lần chiến đấu này, em nhìn ra đi? Thậm chí Tô Mạc Húc cũng đã nhìn ra, Tạ Minh Hiên chỉ là tăng năng lực khống chế của hắn, trong những trận chiến ở tương lai, tầm quan trọng đã không còn quá lớn. Hắn cũng không đủ thông minh để khống chế và lãnh đạo nhóm tang thi đang tiến hóa thần tốc.”

“Hơn nữa, khi dị năng của chúng ta càng lúc càng thăng cao, em cũng rõ ràng cảm nhận được, tiến hóa của Tạ Minh Hiên biến chậm chạp, không phải sao?”

“Huống hồ, anh suy cho cùng vẫn cảm thấy, lấy phương hướng tiến hóa của hắn, sớm hay muộn cũng sẽ tiến hóa trí lực, hắn hiện tại chậm chạp, chẳng phải đang thay đổi phương hướng tiến hóa hay sao?”

“Anh hiểu lo lắng của em, anh cũng lo lắng. Nhưng mà, cuối cùng không thể bởi vì lo lắng liền không cho hắn thăng cấp đè ép hắn sao? Dù sao, đây chỉ là vấn đề về thời gian.”

Ở loại chuyện này, Sở Thiên không thể không tận tình phân tích, hắn hiểu Toàn Hiểu Vũ, càng quan tâm sẽ càng lo lắng, càng để ý sẽ càng sợ hãi mất đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.