Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh – Chương 120: Đường về
Khi quay về, Sở Thiên dẫn đầu đi đằng trước, hắn có vẻ hơi im lặng, hình như vẫn một mực tự hỏi chuyện gì.
Tiêu Tử Nhiên bước nhanh vài bước tới bên cạnh Sở Thiên, hạ giọng nói: “Hôm nay đi về, chuyện Tạ Minh Hiên là tang thi, chỉ sợ không giấu được nữa.”
Hôm nay ánh mắt mọi người không ngừng nhìn chằm chằm Tạ Minh Hiên, bí mật của Tạ Minh Hiên vốn là chuyện cơ mật của cao tầng căn cứ Thự Quang, hôm nay ngoại trừ người của đội canh gác ra còn có người ở nơi khác.
Sở Thiên nghe vậy nhìn Tiêu Tử Nhiên một cái, nhẹ nhàng lắc đầu: “Vốn sẽ không có bí mật nào có thể giữ kín mãi mãi, binh đến tướng ngăn thôi.”
Tiêu Tử Nhiên gật gật đầu, hắn dù sao vẫn cảm thấy, Sở Thiên còn điều gì chưa nói hết, nhưng mà thấy Sở Thiên đã ngậm miệng im lặng, hoàn cảnh hiện tại cũng không tiện truy hỏi.
Con đường khi đến Sở Thiên nhớ rõ, không bao lâu, đoàn người liền đi tới khối đất trống kia. Nơi đó, vẫn còn bảy người bị trói lại.
Chỉ là, lúc này khi đi tới nhìn đã không còn người sống, nơi vốn trói người nay chỉ còn lại mấy bộ xương khô màu đen.
Mà nơi thi thể Quý Duyên vốn nằm ở đó lại trống không.
Cái này, càng thêm khẳng định, khi đó Quý Duyên chưa chết, mà là chết giả!
“Tên Quý Duyên kia đến tột cùng là quái vật gì! Vậy mà giết không chết hắn!” Một chút không tin trong đầu hiện tại đều bị đập nát, nghi hoặc quấy rối trong lòng hồi lâu, Tiêu Tử Nhiên rốt cục nói ra.
Bị nhánh cây của hắn nhét đầy trong cơ thể, xuyên thấu lục phủ ngũ tạng và mạch máu, vậy mà không chết? Tiêu Tử Nhiên hiện tại hiểu được, lúc trước khi hắn nói muốn dùng loại phương pháp này giết chết Quý Duyên, gã ta cười hết sức quỷ dị là có ý gì.
Hắn rất khẳng định, Quý Duyên là người, không phải tang thi! Nhưng mà hắn có biến dị khác hay không, vậy thì rất khó để mà nói.
“Đúng vậy, đến tột cùng là vì cái gì? Vì cái gì kia chứ?” Sở Thiên không giống như là trả lời, càng như là đang thì thào tự hỏi. Hắn ngồi chồm hổm xuống dưới bắt đầu bắt đầu cẩn thận quan sát xương người trên mặt đất.
“Quý Duyên không chỉ không chết, còn dùng ma đằng trong cơ thể những người này chế tạo ra càng nhiều ma đằng, sau đó giết trở về.” Do đó tạo cho Tô Mạc Húc một cơ hội để chạy thoát. Câu nói sau cùng, Sở Thiên không nói ra.
“Thiếu hai người.” Toàn Hiểu Vũ kiểm kê một chút, sau đó thản nhiên nói. Sở dĩ nhớ kỹ lại phát hiện sớm như vậy, là bởi vì vị trí vốn nên cột hai người quen kia, không có xương cốt.
Sở Thiên nhìn thoáng qua, hắn cũng nhớ rõ vị trí trói mỗi người, chỉ liếc mắt một cái hắn liền biết thiếu người nào.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười: “Mạng bọn họ cũng khá cứng nhỉ, khiến ông trời không thu nhận bọn họ.”
“Hai tên bên Thiên Trạch?” Tiêu Tử Nhiên cũng kịp phản ứng lại.
Sở Thiên khẽ gật đầu, không có nói thêm nữa. Thậm chí đề tài về Quý Duyên cũng chỉ đến đó rồi thôi.
“Trở về rồi nói sau. Trong rừng không hề an toàn.” ‘Vua rừng’ Tô Mạc Húc bị cưỡng chế di dời, bọn ‘đầu trâu mặt ngựa’ rất nhanh sẽ biết rồi lục tục trở về. Rừng núi ở mạt thế là nguy hiểm bậc nhất.
Vì thế, một đám người thể xác và tinh thần đều uể oải kia cuối cùng về tới thôn Trọng Khải trước khi trời tối đen.
Triệu thủ lĩnh vẫn luôn phái người chú ý động tĩnh, cho nên khi Tiêu Tử Nhiên dẫn người trở về, Triệu thủ lĩnh đã có mặt ở đó nghênh đón.
Về lại phòng họp ban đầu, Triệu thủ lĩnh tỉ mỉ chuận bị thức ăn cho đoàn người. Chỉ là, trong đám người trở về không có những giương mặt mà Triệu thủ lĩnh quen biết, hắn hiểu, người của chính mình đại khái là dữ nhiều lành ít.
Nhưng mà, đoàn người tuy rằng bị đói, lại không có khẩu vị gì, đặt biệt đối với mấy món thịt gần như là từ chối. Vì thế ai cũng chỉ uống hớp nước mà thôi.
Tiêu Tử Nhiên đem chuyện đã xảy ra trong rừng nói đại khái, lượt bớt chuyện Ny Tử và đoạn miêu tả hoàn cảnh tàn khốc.
Hơn nữa, hắn còn báo cho Triệu thủ lĩnh biết, ban đầu bọn họ ở trong thôn này sống yên ổn không có chuyện bị quái thú và thực vật tập kích là bởi vì có tên ‘Vua rừng’ Tô Mạc Húc kia trấn bãi.
Bây giờ, Tô Mạc Húc chạy trốn, về sau quái vật và thực vật biến dị sẽ trở về khu rừng này, bọn họ nên chuẩn bị cho tốt.
Mấy lần không phải thú biến dị thì cũng là thực vật biến dị, cũng không ai có thể cam đoan Tô Mạc Húc có trốn xa hay sẽ trở về đây lần nữa, những điều này đều đáng để cảnh giác.
Về phần, sau khi nhận được tin tức này, Triệu thủ lĩnh có lựa chọn ra sao không phải là chuyện mà Tiêu Tử Nhiên cần quan tâm.
Bàn giao xong, ngoại trừ hai tên dị năng giả ở căn cứ khác muốn ở lại nghỉ ngơi một hai ngày ra, Tiêu Tử Nhiên mang theo người của mình suốt đêm về tới căn cứ Thự Quang.
Tất cả mọi người đúng là thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ngoại trừ Tiêu Tử Nhiên và Toàn Hiểu Vũ, đội của Tả Lực hoặc nhiều hoặc ít cũng có người bị thương, vì thế đều tự trở về nghỉ ngơi, tạm thời không đề cập tới.
Lúc này, Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ về phòng của hai người, Sở Thiên cúi đầu, tỉ mỉ giúp Toàn Hiểu Vũ rửa sạch miệng vết thương trên chân.
Hai ngày này luôn bị vây trong trạng thái chiến đấu và khẩn trương, vết thương của Toàn Hiểu Vũ chưa được cẩn thận xử lý qua.
“Đừng lo, chờ sáng mai, để Tiểu Nam xem thử là được.” Toàn Hiểu Vũ nói.
Khi bọn họ trở về đã là nửa đêm, tuy rằng phòng của Lí Nam sát vách, nhưng mấy ngày nay Toàn Hiểu Vũ không ở, hắn liền dọn tới ở cùng với bọn nhỏ ở sân huấn luyện, cho nên không biết đám người Sở Thiên đã về.
Vết thương này cũng không nghiêm trọng lắm, cho nên Toàn Hiểu Vũ cũng không tính toán nửa đêm đi quấy rầy một đứa nhỏ để làm gì.
Lục Trung Hạ thì không may mắn như vậy, Tiêu Tử Nhiên vừa về đã gọi hắn tới xem tình huống vết thương, này chỉ sợ sẽ phải chạy qua chạy lại chăm sóc Tiêu Tử Nhiên cùng đội viên canh gác bị thương.
Sở Thiên không có tiếp lời, cũng không có ngừng động tác của mình, kỳ thật hắn không giỏi chuyện xử lý vết thương, nhưng đêm nay Sở Thiên thoạt nhìn đặc biệt khư khư cố chấp.
“Anh làm sao vậy? Có phải có chuyện gì hay không? Anh hôm nay cả ngày cũng không nói gì cả.” Toàn Hiểu Vũ cúi đầu nhìn cái đầu đang lắc lư trước mặt mình, có chút lo lắng hỏi.
“Hiểu Vũ, anh muốn trở lại kinh đô.” Sở Thiên vẫn như cũ cúi đầu, cố chấp rửa sạch miệng vết thương, khiến người ta nhìn không ra vẻ mặt hắn lúc này.
Sắc mặt Toàn Hiểu Vũ hơi đổi. Ngày này rốt cục cũng đã đến.
Thật ra cậu rất sợ Sở Thiên về nhà. Cậu biết, mình như vậy rất ích kỷ, nhưng cậu không nỡ, không nỡ phải xa cách Sở Thiên.
Loại xa cách này cũng không phải trên phương diện địa lý.
Ở bên ngoài, căn cứ Thự Quang, cậu và Sở Thiên là một, bọn họ có thể kề vai chiến đấu, có thể giúp đỡ lẫn nhau, có thể tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Nhưng mà tới kinh đô rồi thì sao? Sở Thiên tuy rằng không nói, nhưng dấu vết tầng tầng lớp lớp nói cho cậu biết, lai lịch của hắn không hề đơn giản.
Có lẽ, tới kinh đô rồi, bọn họ sẽ phải đối mặt với cục diện, Sở Thiên đứng ở trên đỉnh cao cao tại thượng, mà cậu thì sao? Vĩnh viễn là một trong hàng ngàn người bình thường.
Khi giai cấp chia cắt tình yêu, cậu nên làm gì bây giờ? Giống như kiếp trước đau lòng lại uất ức đến chết hay sao?
Toàn Hiểu Vũ trầm mặc thật lâu không nói gì. Cậu không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này, Sở Thiên đã đem miệng vết thương băng bó lại lần nữa, tuy rằng kỹ thuật có chút kém cỏi.
Hắn đứng lên ngồi ở bên cạnh Toàn Hiểu Vũ, đem cậu ôm vào trong lòng: “Anh biết, anh biết em sợ cái gì. Anh hiểu, anh sẽ chứng minh, thật sự.” Sở Thiên dùng môi hôn hôn trán cậu.
“Nhưng mà Hiểu Vũ, anh nhất định phải đi kinh đô. Anh có người thân ở đó, anh phải đi về thăm họ, anh phải tự mình nói với bọn họ anh còn sống! Xin em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh.”
Toàn Hiểu Vũ giật giật môi, muốn nói cái gì, Sở Thiên lại đưa tay chắn trước miệng cậu: “Đừng nói, hãy nghe anh nói hết.”
” Trừ chuyện đó ra, cũng vì căn cứ Thự Quang. Hiện tại thoạt nhìn, chúng ta phát triển rất phồn thịnh quang vinh, nhưng mà, này hết thảy đều là vẻ bề ngoài. Ở nơi chúng ta không thể phát hiện, có bao nhiêu tên ‘Tô Mạc Húc ’? Có bao nhiêu ‘Quý Duyên’? Bọn họ hình thành như thế nào? Cuối cùng sẽ lớn mạnh ra sao? Những điều này chúng ta không hề biết.”
“Thự Quang muốn phát triển, muốn khiến cho có càng nhiều người có thể sống sót, nếu chỉ dựa vào những gì đang có thì xa xa không đủ. Ngoại trừ bí phương thăng cấp và bí mật của tinh hạch ra, chúng ta còn tài năng gì? Chúng ta thậm chí ngay cả việc thành lập một cơ cấu nghiên cứu khoa học chính quy cũng thành lập không nổi. Chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy phát minh nho nhỏ của Tiểu Bạch hay sao? Những thứ đó chỉ đáp ứng nhu cầu bức thiết chứ không phải đáp ứng nhu cầu phát triển.”
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên, cũng là lần thể hiện cái nhìn sâu sắc nhất của mình đối với đại cục.
“Kỳ thật chúng ta cái gì cũng không có. Ngay cả tin tức cũng bần cùng ghê gớm, cứ thế mãi, chờ người ta quật khởi hoặc là tang thi càng lớn mạnh hơn, Thự Quang, e là sẽ tiêu vong. Thự Quang là hy vọng để cho người khác trông thấy được hy vọng. Đây là ước nguyện ban đầu của chúng ta.”
“Kinh đô có tài nguyên tốt nhất, có lẽ, cũng sẽ có câu trả lời mà chúng ta muốn biết. Cho dù là trên đường đi tới kinh đô, chúng ta cũng có thể càng hiểu biết thêm về thế giới này. Mà cũng không phải sẽ không trở lại.” Nói xong Sở Thiên lần thứ hai hôn hôn cái trán Toàn Hiểu Vũ.
“Sẽ…. Sẽ trở lại sao?” Vẻ mặt Toàn Hiểu Vũ nghi hoặc.
Sở Thiên cười nói: “Đúng, sẽ trở lại! Dù sao, Thự Quang mới là trại huấn luyện lớn của chúng ta mà không phải sao? Anh là con út trong nhà, bên trên còn hai người anh trai, chuyện kế thừa gia nghiệp gì đó sẽ không tới phần anh. Nếu không lúc trước cũng sẽ không chạy tới S thị xa lạ này để đi học.”
Đương nhiên, trên thực tế cũng không phải gia tộc của hắn không coi trọng hắn, ngược lại, ông nội hắn vẫn luôn có ý muốn bồi dưỡng hắn làm người thừa kết, chẳng qua, hắn không muốn vì thế mà khiến anh em bất hòa, vì vậy dưới sự ủng hộ của cha, rời xa vòng luẩn quẩn ở kinh đô chạy tới S thị.
Ông nội vì chuyện này từng nổi trận lôi đình, nhưng mà người gặp xui xẻo không phải hắn mà là cha hắn, dù sao cách xa như vậy, lửa giận cũng đốt không tới chỗ hắn.
Sau khi Sở Thiên chạy đến S thị cũng tận lực không về nhà, miễn cho xảy ra mâu thuẫn với ông nội. Chỉ là, mạt thế lâu như vậy, không biết ông nội có còn khỏe mạnh hay không. Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Thiên có chút hối hận, lúc trước nếu về nhà thằm ông nhiều lần một chút thì tốt rồi, bất quá cũng chỉ là bị chửi vài trận mà thôi.
Bây giờ……
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên chủ động nhắc tới chuyện nhà của hắn, Toàn Hiểu Vũ hiển nhiên chăm chú lắng nghe, nghe thấy Sở Thiên bảo sẽ về lại Thự Quang, trong lòng cũng thả lỏng vài phần, không nhịn được hỏi: “Vậy, lần này anh đi, bao lâu mới về?” Trong mắt cậu tràn đầy ý không muốn rời xa.
Sở Thiên ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nói: “Ý của anh là, muốn em về kinh đô cùng anh, thuận tiên đi thăm người nhà của anh. Chẳng lẽ em không muốn đi sao?”
Toàn Hiểu Vũ sửng sốt, sau đó cơ thể có chút cứng ngắc, chính là bởi vì sợ đối mặt với người nhà của hắn, bản thân mới lo được lo mất. Vốn định, nếu như Sở Thiên vẫn nguyện ý trở về, cậu sẽ ở Thự Quang chờ hắn, kết quả….
Toàn Hiểu Vũ không được tự nhiên nửa ngày, đúng là không biết nên đáp như thế nào.
“Người nhà của anh cũng không khó ở chung, hiện tại cũng đã là mạt thế, tin rằng rất nhiều chuyện bọn họ đều có thể hiểu. Đương nhiên, ngoại trừ ông nội của anh.” Nghĩ đến ông lão cố chấp cứng nhắc trong nhà, Sở Thiên cảm thấy đau đầu cực kỳ.
Nhưng mà, hắn vẫn nói: “Cho dù bất kể ra sao, xin em hãy tin tưởng anh, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện. Không cần sợ hãi, yên tâm yêu anh. Cho dù là tử vong chúng ta cũng đã cùng nhau trải qua, còn có chuyện gì không thể đối mặt?”
Những lời này Sở Thiên nói hết sức thành khẩn, hắn không có nói người nhà mình có bao nhiêu hiền lành, hắn chỉ khiến Toàn Hiểu Vũ tin tưởng hắn, tin tưởng hắn sẽ xử lý hết thảy.
Trong lòng Toàn Hiểu Vũ có chút xúc động, đây là Sở Thiên của cậu, Sở Thiên mà cậu luôn tin tưởng và ỷ lại. Sở Thiên nói đúng, hắn luôn có thể xử lý tốt hết thảy, chưa bao giờ lỡ lời, ngoại trừ lần mất tích ngoài ý muốn kia ra, hắn vẫn luôn kiên định sóng bước bên cậu.
Vì sao phải bởi vì người nhà hắn mà dao động chứ?
Vì sao không giống từ trước tới giờ, tin tưởng hắn, sau đó dũng cảm cùng nhau đối mặt chứ?
“Ừm!” Toàn Hiểu Vũ trong lòng Sở Thiên hung hăng gật đầu.
Sở Thiên cười.
Đúng vậy, đây là người yêu của hắn, tin tưởng hắn ỷ lại hắn, hắn sao có thể phụ lòng cậu kia chứ?