Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 159


Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành – Chương 159

Huyện Phổ An là địa điểm tiêu thụ thuốc sát trùng. Muốn mua thuốc sát trùng, mặc kệ là cá nhân hay căn cứ, đều có thể đến Phổ An tiến hành giao dịch.

Qua sự cải biến của Kim Thượng Ngọc, loại thuốc sát trùng này có tác dụng trong thời gian dài, dùng trong vòng nửa tiếng sau khi lây nhiễm thi độc hoặc độc dị thú đều sẽ hữu hiệu, hơn nữa tính ăn mòn được giảm tối thiểu, không sai biệt quá lớn với nước cồn bình thường. Cũng bởi vậy, loại thuốc sát trùng cải tiến này rất nhanh chóng thế chỗ thuốc sát trùng của Liêu Thành, dẫn tới người người đến tranh mua. Dù sau đó Liêu Thành cũng nghiên cứu ra loại được cải tiến hơn cũng không thể vãn hồi lại được một nửa thị phần đã bị chiếm mất. (thị phần là phần thị trường tiêu thụ sản phẩm mà doanh nghiệp (DN) chiếm lĩnh = số sphẩm bán ra của DN/tổng số sphẩm tiêu thụ của thị trường)

Huyện Phổ An là trạm trung chuyển của người Ninh Thành, lại chứa đầy các loại thuốc trân quý, công tác phòng vệ ở đây tất nhiên là quan trọng nhất, mấy người Đàm Minh Viễn, Vương Thao quanh năm đóng quân ở đây, còn có đội tự vệ dẫn đầu bởi Lục Vân, Đại Lưu và Linh Ngữ 24 giờ tuần tra không gián đoạn.

Theo cấp bậc ngày càng cao của dị năng giả, thực lực cũng ngày càng mạnh, Đại Lưu và Linh Ngữ sớm đã không theo kịp tiến độ của mọi người, tự động rời khỏi tổ 1. Bọn họ một thân đầy võ nghệ, cùng Lục Vân cùng nhau làm huấn luyện viên cho đội tự vệ, bồi dưỡng ra một đám đội viên thân thủ mạnh mẽ, sau được trang bị lam dược, lam dịch và đủ loại độc dược, đội ngũ này cũng trở thành một tồn tại mà ngay cả các dị năng giả cao cấp cũng không dám tùy tiện trêu chọc.

Lúc Cung Lê Hân đến, Lục Vân vừa vặn mới xong một giao dịch, đang cho người mang vật tư chất đống ở bãi đất trống bỏ vào kho hàng. Thấy một hàng Cung Lê Hân, hắn liền nở nụ cười, lập tức chạy qua.

“Cung thiếu, Hạ ca, Đậu ca, Tống ca.” Hắn xoay người chào hỏi từng người. Thấy Kim Thượng Huy ôm ngực đứng cạnh Cung thiếu, miệng ngậm một viên tinh hạch, nhìn như đang ăn kẹo cao su, khóe môi hắn liền cong lên, đùa đùa kêu một tiếng,”Kim ca.”

Kim Thượng Huy liếc hắn một cái, gật nhẹ đầu. Nếu không nhìn tới đôi thụ đồng kim sắc, thì bộ dáng bây giờ của nó quả thật nhìn không khác gì người bình thường.

Hai mắt Lục Vân trợn to, chỉ vào Kim Thượng Huy không dám tin hỏi,”Ảnh ảnh ảnh, ảnh vừa rồi mới đáp lại tôi? Móa, ảnh có thể hiểu tiếng người?” (⊙o⊙)! (thế lúc tiểu Huy hiểu tiếng tiểu Hân thì đó là tiếng j, ko phải người àh? -____- )

“Mấy câu đơn giản vẫn luôn nghe hiểu, chỉ là lúc trước không muốn để ý tới các cậu thôi.” Cung Lê Hân mỉm cười, ôn nhu vuốt ve mái tóc dài ngang vai của Kim Thượng Huy. Tiểu Huy gần đây nguyện ý trao đổi với người khác, đây là hiện tượng tốt.

Kim Thượng Huy híp mắt nhe răng, khẽ cọ cọ bàn tay cậu, cổ họng phát ra âm thanh lấy lòng, làm mặt mày Cung Lê Hân cười cong cả lên.


“Được rồi, vào trong nói chuyện đi.” Tống Hạo Nhiên đánh gãy hỗ động thân mật của hai người.

Cung Lê Hân đồng ý, dẫn Kim Thượng Huy đi về phía trạm tiêu thụ, mấy người Đậu Hằng theo sát phía sau. Vào phòng khách riêng, Lục Vân lấy ra một chồng sổ sách, theo thói quen định đưa cho Lâm Văn Bác, lúc này mới phát hiện Lâm Văn Bác không theo tới. Mắt hắn đầy nghi vấn nhìn qua Tống Hạo Nhiên.

“Trong căn cứ xảy ra chuyện, Văn Bác ở lại để xử lý, sổ sách cứ giao cho tôi.” Tống Hạo Nhiên nhận lấy sổ sách nói.

“Xảy ra chuyện gì?” Lục Vân nhíu mày hỏi.

Hạ Cẩn cuối cùng cũng lưu lại cho Lâm Văn Bác chút mặt mũi, không nói hắn bị lão gia tử nhà mình cấm túc, buộc phải sinh con với một nữ nhân nào đó, chỉ đơn giản kể lại chuyện căn cứ bị người ngoài xâm nhập tối qua.

“Mấy thủ lĩnh các căn cứ cứ hỏi tôi có thể mua lam dược và lam dịch hay không, tôi luôn cự tuyệt, xem ra bọn họ vẫn không kìm lòng được a, vậy mà lại cho người trực tiếp đi trộm. Người này có vẻ là một tên đặc biệt đấy, Ninh Thành vững chắc vậy mà cũng vào được. Nhất định là có nội ứng trong Ninh Thành, có phản đồ! Bắt được nhất định phải giết chết hắn!” Lục Vân tức giận mở miệng.

Cung Lê Hân nhíu mày, nhớ tới bây giờ điều tra vẫn chưa có kết quả, đêm nay phải phái người về hỏi mới được. Đối với người phản bội tộc nhân, tuyệt đối không thể tha thứ.

Lục Vân thấy sắc mặt lão đại nhà mình không tốt, do dự một lúc lâu cuối cùng cẩn thận mở miệng,”Cung thiếu, vậy còn thuốc sát trùng dạng uống tiểu Ngọc bảo bọn tôi loan truyền ra ngoài lúc trước thì sao? Gần đây người tới giao dịch đều hỏi khi nào thì bán. Cậu xem…”

“Không bán nữa. Bọn họ đã thích trộm, vậy cứ để bọn họ tới Ninh Thành trộm, có bản lĩnh trộm được, tôi sẽ đưa miễn phí !” Mi nhãn Cung Lê Hân cong cong, miệng cười đến đẹp mắt lại mang theo nhiệt độ băng lãnh tới tận xương tủy.

“Được, vậy tôi sẽ nói lại nguyên văn lời cậu ra ngoài, đỡ để bọn họ cả ngày đều tới hỏi.” Lục Vân chính là một tên sợ thiên hạ bất loạn, hí ha hí hởn chạy ra ngoài dán thông báo.


Thông báo vừa đưa ra, nhóm thủ lĩnh mới từ Liêu Thành mật đàm về vô cùng thất vọng, vừa thầm bực bội vì bị Tống Hạo Hiên liên lụy, đồng thời, càng thêm dòm ngó thuốc của Ninh Thành. Vốn không tính phối hợp với Tống Hạo Hiên, lúc này lại thật sự bắt đầu suy xét.

Qua tiếp vài ngày, huyện Phổ An nhận được một hộp giấy được đóng gói nghiêm mật. Trên hộp giấy có chữ ký chung và con dấu của thủ lĩnh các căn cứ lớn, tỏ rõ muốn Cung Lê Hân tự mình mở ra.

“Này không phải là khí độc sinh học chớ?” Lục Vân dùng tay ước lượng hộp giấy nhẹ bẫng, nhíu mày nói.

“Đưa tôi, cậu chẳng lẽ còn sợ bị độc chết?” Cung Lê Hân cầm lấy hộp giấy, lưu loát mở ra tầng tầng lớp đóng gói bên ngoài.

“Đây là…” Cầm lấy thứ gì đó bên trong, Cung Lê Hân kinh ngạc nhướng mày. Đậu Hằng, Tống Hạo Nhiên, Hạ Cẩn sắc mặt cũng biến đổi, lập tức xúm lại.

“Là bông lúa, còn mới.” Tống Hạo Nhiên cầm lấy cây lúa, lấy xuống một bông, ấn nghiền lớp xác lúa bên ngoài, bỏ hạt gạo trắng noãn tròn đầy vào miệng nhấm nuốt, sau một lúc bình tĩnh mở miệng,”Không phải do dị năng thúc đẩy, là lúa nước sinh trưởng tự nhiên.”

“Vụ Thành có đất đai không bị ô nhiễm phóng xạ, có thể gieo trồng lương thực, bọn họ mời chúng ta tới Vụ Thành cùng xây dựng “Niết Bàn”.” Hạ Cẩn cầm lấy mảnh giấy để ở đáy hộp, đọc lướt qua liền nói.

“Cái đó, Đông Bắc cũng có thể sinh trưởng lúa nước sao? Không phải âm mưu chứ? Hơn nữa, Vụ Thành quanh năm bị tầng sương mù kịch độc bao phủ, bọn họ làm sao vào được?” Lục Vân yếu ớt hỏi.

“Phương bắc dĩ nhiên có thể gieo trồng lúa nước, chẳng qua phía bắc là một mùa, còn phía nam là hai mùa. Lấy thời tiết hiện tại mà nói, lúa nước một năm bốn mùa đều có thể sinh trưởng. Không phải đã nói cậu không có việc gì thì đọc nhiều sách một chút sao?!” Hạ Cẩn tức giận mở miệng, cuối cùng bổ sung,”Nghe nói gần đây khói độc ở Vụ Thành đang dần tiêu tán, có thể đặt chân ở khu vực xung quanh. Bất quá, cũng có khả năng đây là một âm mưu, bông lúa này có thể là được gửi trong không gian một dị năng giả không gian nào đó lúc trước mạt thế.”


“Có thể, nhưng khả năng này rất nhỏ.” Tống Hạo Nhiên lắc đầu,”Không gian dị năng giả luôn hận không thể biến không gian của mình từ một thành hai, thu thập bông lúa không bằng đi thu thập gạo.”

“Mặc kệ có phải âm mưu hay không, chúng ta đều phải tới đó xem thử. Vấn đề lương thực liên quan tới hậu đại của chúng ta, thà tin có còn hơn không.” Cung Lê Hân gõ tay nói.

“Vậy tôi gọi mọi người chuẩn bị. Đem toàn bộ tổ 1, 2 và 3 theo, tổ 1 theo chúng ta vào Vụ Thành, tổ 2 và tổ 3 thì đóng quân ngoài thành, nếu có gì ngoài ý muốn có thể tùy thời triệu tập bọn họ vào cứu viện.” Đậu Hằng vẫn không nói gì chậm rãi mở miệng, thấy thanh niên gật đầu đồng ý liền khom người lui ra chuẩn bị. Hắn chính là cánh tay phải đúng nghĩa của Cung Lê Hân, đối với việc luôn chấp hành quyết định của thanh niên, không ai có thể làm tốt hơn hắn.

Cho người đưa tin tức về Ninh Thành, tập hợp tổ viên tới, hôm sau, Cung Lê Hân liền đưa người chạy tới tiểu trấn ngoài Vụ Thành. Khi bọn họ đến, người các căn cứ khác đã sớm tề tụ, thanh lí qua tiểu trấn một lần.

Tiểu trấn được xử lý khá sạch sẽ, nhìn chung quanh có thể thấy được các tiểu viện nhà nông xây bằng gạch ngói, sau vách tường là những hàng cây táo hồng cùng mơ trắng, dưới mái hiên treo từng chuỗi ngô hoặc tỏi sớm đã khô tới mốc meo, hơn nữa khi đoàn người tới lui ngoài sân, một cỗ khí tức của sự sống nồng đậm phả vào mặt mọi người.

Đi tới gần, thấy mấy người cả người trang bị đầy đủ cùng vẻ mặt đầy lệ khí cảnh giác, cảm giác an ổn lập tức biến mất như bọt biển.

“Cung thiếu, mọi người đã đến đông đủ, chỉ chờ các cậu thôi.” Thấy một hàng Cung Lê Hân, Tống Hạo Hiên đang đứng ở lối vào trấn nói chuyện với vài tên thủ lĩnh liền bước tới cười chào hỏi.

Không có chút hảo cảm nào với Tống Hạo Hiên, Cung Lê Hân chỉ gật nhẹ đầu, thái độ lạnh lùng xa cách.

Tươi cười trên mặt Tống Hạo Hiên vẫn không đổi, nhìn lại đoàn người phía sau thanh niên, đồng tử hai màu đỏ tím thoáng co rút không dễ nhận ra. Mấy thủ lĩnh theo sau gã sắc mặt cũng cứng đờ.

Lần này Cung Lê Hân mang theo tổng cộng bảy mươi mấy người, so với trận doanh hơn trăm người của các căn cứ khác thật không là gì. Nhưng bảy mươi mấy người này thực lực đều ở cấp bốn đê giai, cấp bốn trung giai tính sơ qua có ba bốn mươi người, thực lực đã bỏ xa các căn cứ khác. Đặc biệt ba người Đậu Hằng, Tống Hạo Nhiên, Hạ Cẩn bên người Cung Lê Hân, thực lực đều ở cấp bốn cao giai điên phong, còn có một nam nhân tóc dài ngang vai, chỉ đứng đó thôi, uy áp cấp năm đê giai điên phong bức người đã làm bọn họ không thể thở nổi.

Chờ khi bọn họ thích ứng được khí thế khủng bố người này phát ra, lần nữa đánh giá gương mặt tuấn mỹ của y, nhất thời trong lòng cả kinh, chỉ vào y nói không ra lời.


Vẫn là Tống Hạo Hiên bình tĩnh lại đầu tiên, cảm thán nói,”Đã sớm nghe nói bên người Cung thiếu nuôi một tang thi, hôm nay cuối cùng cũng được diện kiến.”

Thụ đồng kim sắc của Kim Thượng Huy nhìn qua Tống Hạo Hiên, há miệng tê rống một tiếng, lộ ra răng nanh hàn quang sắc bén, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức trở nên dữ tợn đáng sợ. Dù là người tâm trí kiên định như Tống Hạo Hiên cũng không tránh khỏi bị uy áp của nó chấn nhiếp, cước bộ không tự giác di động, muốn lui về sau một bước.

Trịnh Triều Hà đúng lúc ở phía sau đỡ gã mới không làm gã thất thố. Mà sắc mặt mấy tên thủ lĩnh kia đã sớm tái nhợt, thân thể khẽ run, trong lòng âm thầm hối hận. Cung Lê Hân ngay cả tang thi cấp năm đê giai cũng có thể đem nuôi như chó con mèo con, thực lực đã mạnh tới mức nào rồi? Tống gia thật sự có thể đắc thủ sao? Đến lúc đó đừng có liên lụy bọn họ là được rồi. Nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn, đã lên thuyền giặc của Tống Hạo Hiên, muốn xuống cũng không dễ. Nhận thấy ánh mắt ngầm uy hiếp của Trịnh Triều Hà, cả bọn cố áp xuống sợ hãi do dự trong lòng, cười cười dẫn Cung Lê Hân vào tiểu trấn.

Khi lướt qua Trịnh Triều Hà, cước bộ Cung Lê Hân dừng lại, nghiêng đầu đánh giá đối phương, đôi mắt đen láy thâm thúy như có lực xuyên thấu, phảng phất có thể trực tiếp nhìn thẳng vào lòng người.

Cả người Trịnh Triều Hà cứng ngắc, hơi cúi đầu tránh né tầm mắt của cậu, cười hỏi,”Cung thiếu, tôi có chỗ nào không ổn sao?”

Tống Hạo Hiên đi phía trước nghe câu hỏi của hắn, lập tức dừng bước quay đầu nhìn lại.

“Anh không sợ uy áp của tiểu Huy, thực lực hẳn tương đương với nó, hoặc lớn hơn nó đi?” Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí Cung Lê Hân lại thập phần bình tĩnh.

Mình đã toàn lực thu liễm khí thế lại mà vẫn bị phát hiện sao? Thực lực Cung Lê Hân đúng là sâu không lường được! Trong lòng cảm thán, Trịnh Triều Hà cũng không giấu diếm, gật đầu nói,”Đúng vậy, tôi cũng là cấp năm đê giai điên phong. Bất quá, tôi là không gian dị năng giả, không có sức chiến đấu, thật không thể so sánh với sủng vật của Cung thiếu.”

“Tiểu Huy là cộng sự của tôi, không phải sủng vật.” Cung Lê Hân liếc hắn một cái, thản nhiên mở miệng, sau đó mang thuộc hạ vào chọn vài tiểu viện nghỉ ngơi.

Trịnh Triều Hà cùng Tống Hạo Hiên nhìn đoàn người biến mất sau cửa, tươi cười trên mặt lập tức biến mất, thay bằng vẻ âm ngoan thủ lạt. Thấy vài tên thủ lĩnh đi tới, mặt mang vẻ muốn rút lui, hai người cười lạnh, không đợi bọn họ mở miệng liền mặc kệ ly khai.

***************************************


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.