Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 57


Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng – Chương 57

“Là loại thứ hai.” Cảnh Hạ đã lập tức đánh gãy lời nói của Kỷ Xuyên Trình, nói: “Nếu như là loại thứ nhất, vậy hắn căn bản không cần tự mình đối mặt với thú biến dị, bởi vì hắn gần như đối với bất luận kẻ nào cũng đều vô địch.”

Ánh mắt Kỳ Dương ý vị sâu xa dừng ở trên người Cảnh Hạ hồi lâu, mang theo một tia khen ngợi khó phát giác.

Thật lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Không sai, suy đoán của tôi cũng là loại thứ hai. Bất quá, nếu chúng ta đã suy đoán ra 90% khả năng kết luận, như vậy hiện tại việc cấp bách chính là – phải xử trí như thế nào?”

Vấn đề này vừa nói ra, không khí trong phòng nguyên bản còn đang thảo luận kịch liệt nháy mắt liền trầm xuống.

Nhìn thấy Cảnh Hạ và Kỷ Xuyên Trình đều hiện ra vẻ trầm mặc không trả lời, giống như là đang do dự nên đánh giá về một người quen như thế nào, Kỳ Dương lại không có băn khoăn về phương diện này, hắn trêu chọc nói: “Năng lực của Tô Duy Thương đối với căn cứ S thị này rất là trọng yếu, hoặc nói là… Đối với cả nhân loại đều vô cùng trọng yếu.”

Trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng, Cảnh Hạ lập tức quay đầu nhìn về phía Kỳ Dương, trên khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp lộ ra một chút do dự: “Anh là đang muốn… trọng dụng Tô Duy Thượng, để cho hắn trở thành trụ cột vững vàng trong đại bản doanh nhân loại sao?”

Lý trí nói với Cảnh Hạ, Tô Duy Thượng có được loại năng lực đặc biệt này xác thực là đối tượng trọng điểm cần được nhân loại bồi dưỡng. Nhưng mà… trong tim của cậu, căn bản không có cách nào quên được ánh mắt độc ác điên cuồng trước khi chết của thiếu niên và lời nói ác ý ngoan độc đó. Tuy rằng trừ bỏ chính mình ra, biểu hiện của Tô Duy Thượng đều thật sự là không chê vào đâu được (thiên y vô phùng, thế nhưng mà…

Một người có thể lãnh tĩnh mưu đồ, sung sướng hưng phấn khi giết chết anh trai của chính mình, cho dù là vì toàn nhân loại, Cảnh Hạ cũng tuyệt đối không tin hắn có thể vô tư mà dâng hiến chính mình, mà còn nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối của nhân loại.

Hữu tài vô đức (có tài không đức, chính là vật nguy hiểm.

Người như vậy, lẽ ra nên cách xa.

Âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, Cảnh Hạ thậm chí quyết định nếu Kỳ Dương kiên trì muốn trọng dụng Tô Duy Thượng, như vậy cho dù là ám sát, cậu cũng phải diệt trừ đối phương, chỉ thấy Kỳ Dương phụt cười ra tiếng: “Tiểu Hạ Tử, cậu sao lại có thể cho rằng tôi sẽ đi trọng dụng cái tên Tô Duy Thượng đó chứ?”

Cảnh tượng này hoàn toàn bất đồng so với trong tưởng tượng của mình, làm Cảnh Hạ triệt để sững sờ tại chỗ.

Chẳng lẽ không phải là nên… ý kiến cãi lại hay tranh luận sao?


Sao lại giống như…

“Tô Duy Thượng là hạng người gì, tôi lần đầu gặp hắn thì đã biết rồi. Kỳ Dương tôi còn không đến mức phải vì chút thứ không gian nho nhỏ này mà đặt hắn ở trong lòng đâu, hắn có lẽ có thể trở thành một quân cờ rất trọng yếu, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến đại cục.” Trên khuôn mặt thanh tú nhã nhặn, cái kính đỏ viền bạc dưới ánh đèn phản xạ ra quang mang lóa mắt, lại làm cho Cảnh Hạ thấy không rõ vẻ mặt của Kỳ Dương.

Hắn đẩy cái kính mắt trên sóng mũi lên, cười nói: “Được rồi Kỷ thiếu tá, ngài ở một bên xem kịch vui thấy cũng đủ lâu rồi, trực tiếp hạ lệnh quyết định Tô Duy Thượng ở hay đi đi.”

Cảnh Hạ lập tức xoay người nhìn về phía Kỷ Xuyên Trình.

Những lời này làm Cảnh Hạ đột nhiên nhớ ra nam nhân trầm mặc hồi lâu bên cạnh minh, vẫn luôn đứng ở đây không lên tiếng, làm Cảnh Hạ cũng quên mất sự tồn tại của đối phương.

Chỉ thấy nam nhân vô cùng tuấn mỹ vào giờ phút này dưới ánh đèn màu trắng chiếu rọi xuống đỉnh đầu, ngũ quan lập thể càng thêm khắc sâu. Y đang trầm mặc nhìn mình, không biết là đã nhìn bao lâu rồi, môi mỏng hơi hơi gợi lên, trên nét mặt lộ ra một chút vừa lòng và vui sướng khó gặp.

Không để ý đến ngữ khí cố ý trêu chọc của Kỳ Dương, Kỷ Xuyên Trình lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, nói: “Diệt trừ.”

Hai chữ ngắn ngủn, một chút cũng không có bộ dạng do dự không dứt khoát như Cảnh Hạ vừa rồi.

Rõ ràng là người gần như không có quan hệ lợi ích gì với mình, cũng không giống như Cảnh Hạ sinh tử chi cừu, Kỷ Xuyên Trình lại có thể quyết đoán quyết tuyệt phát ra loại mệnh lệnh này. Ngũ khí của hắn không hề có nửa điểm di dự, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn, mang theo một tia sát khí khó phát giác.

Thật giống như…

Y chưa bao giờ biết người tên Tô Duy Thượng này, cũng chỉ là đang nói một câu đơn giản kiểu như “Buổi tối ăn gì?”

Sự nặng nề trong lòng Cảnh Hạ hơi ngừng một chút. Không phải là vì lo lắng mà do dự, ngược lại còn cảm thấy… Cho dù là đã trải qua đời trước, cậu vẫn thủy chung không có được sự quyết đoán ngoan tuyệt như Kỳ Dương, Kỷ Xuyên Trình.

Dù sao cũng là từ nhỏ đã sống trong sự giàu có thế giới hòa bình mà lớn lên, cho dù đời trước cậu tự tay chém giết hơn một ngàn đầu thú biến dị, nhưng thật chất chưa từng lây dính qua máu người. Mà ở đời này, chưa đến thời điểm cuối cùng, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ qua muốn làm ra hành vi giết người trực tiếp giống như Tô Duy Thượng.


Đương nhiên, giả thiết Kỳ Dương thật sự muốn giữ Tô Duy Thượng lại, mà còn đề bạt hắn đến căn cứ thành viên trung tâm, cậu thật sự sẽ dùng hết thảy thủ đoạn loại trừ hắn, phòng ngừa hắn làm ra chuyện nguy hại cho nhân loại.

“Chỉ đơn giản như vậy?” Tựa hồ là không nghĩ tới Kỷ Xuyên Trình sẽ trả lời hai chữ đơn giản như vậy, Kỳ Dương ngừng trong chốc lát mới hỏi: “Thủ đoạn diệt trừ có rất nhiều loại đấy, tôi hiện tại có thể nghĩ ra hơn hai mươi loại, không lưu dấu vết, lại để cho mọi người tin phục. Nhưng là…”

Giọng nói của Kỳ Dương chậm rãi dừng lại, ánh mắt hài hước trêu chọc đảo qua đảo lại giữa Cảnh Hạ và Kỷ Xuyên Trình hồi lâu, sau đó lại tiếp tục nói: “Thật sự là chỉ cần – diệt trừ thôi sao?”

Lần này không cần Kỳ Dương phải lén lút “Nhắc nhở” như vậy, Cảnh Hạ đã đem vách ngăn cuối cùng trong lòng đánh sập toàn bộ, buồn cười nhìn bộ dạng hiện tại của Kỳ Dương. Cậu suy tư hơn nửa ngày, khuôn mặt thanh tú tinh xảo bỗng nhiên nở một nụ cười không có ý tốt, hỏi:

“Các người có biết… Tô Duy Thượng sợ nhất cái gì không?”

————–

Sau gần hai tháng từ lần đầu căn cứ S thị bị thú triều dưới biển tập kích, mới chậm rãi phục hồi sinh tức, mọi người đều khôi phục lại đến hoàn cảnh sinh sống lúc trước.

Trong khu nông canh có không ít người và máy móc qua lại gieo trồng, trên con đường rộng rãi cũng có người vội vàng đi qua đi lại. Ngoại trừ những dị năng giả rất cá biệt bị trọng thương không có cách nào vận động mạnh, bên trong căn cứ huấn luyện dị năng giả mỗi ngày đều phải tiến hành huấn luyện trình độ tiến xa so với lúc trước rất nhiều.

Căn cứ đại bản doanh phát nhiệm vụ dọn dẹp, nhiệm vụ khai thác đã càng ngày càng ít, S thị bắt đầu từ từ buông tay đối với một vài khu tranh đoạt không cần thiết, ngược lại chuyên tâm trước đem nội vụ thanh lý sạch sẽ, đảm bảo bên trong cơ bản an toàn.

Giống như lời Kỷ Xuyên Trình đã nói hơn một tháng trước, nhân viên thượng tầng không có khả năng tùy ý để loại không khí tuyệt vọng chết lặng này lan tràn trong căn cứ. Trong một tuần sau khi tập kích xảy ra, sở nghiên cứu đã bắt đầu công bố ra ngoài địch nhân mới của nhân loại –

Đàn biến dị ở biển sâu.

Gần với biển rộng, khiến S thị có được tài nguyên phong phú nhất và khí hậu ôn hòa. Nhưng, điều này cũng đồng thời mang đến những tai họa không thể tránh khỏi.


Chỉ có cho nhân loại một hy vọng sinh tồn cùng với một nguy cơ nan đề không thể không đối mặt, bọn họ tự nhiên sẽ quên đi những thứ tình cảm bi thương đau khổ không quan hệ kia, đem vấn đề sinh tồn cân nhắc lên hàng đầu, lần thứ hai vùi đầu vào công tác lao động khẩn trương.

Không giống với nhân loại bình thường chỉ nghĩ đến vấn đề cơm áo, điều mà nhóm dị năng giả phải càng suy xét nhiều hơn đương nhiên là những địch nhân không biết kia. Bởi vậy bọn họ lại càng thêm nóng lòng huấn luyện năng lực của mình, không có quá nhiều thú biến dị để đối chiến, vậy thì tiến hành đối chiến giữa những dị năng giả, cần phải mau chóng làm tăng thực lực của mình lên.

Đây là ngày hôm sau khi Tô Duy Thượng trở về dưới ánh năng mặt trời.

Ánh mặt trời chói mắt một chút cũng không giống tiết lập đông bình thản cuối năm, mang theo một cỗ khí tức chiếu xạ so với tháng mười còn muốn nóng hơn chiếu lên cả vùng đất. Loại thời tiết quỷ dị này đã có từ đầu tháng mười một duy trì tới nay, cho dù đối với chuyện này có sợ hãi thế nào đi nữa, cũng sẽ không sánh được với việc địch nhân đang ẩn núp dưới biển kia.

Mạt thế đều đã đến, con người đối với loại thời tiết khó hiểu này càng không hề gì.

Ngược lại, Tô Duy Thượng mới từ lòng đất trở lên mặt đất, lại có cảm giác không quen như trước.

Một mình hắn ta ngồi ở trên ghế trong căn cứ huấn luyện, dùng tay trái chặn lại ánh mắt trời chói mắt, nghiêm túc nhìn nam nhân anh tuấn đang hướng ngoài sân đi tới. Thấy thế hắn lập tức rất nhanh mà chạy chậm xuống, đem chén nước đã chuẩn bị tốt đưa cho Ngô Kế Thanh.

“Kế Thanh, anh hôm nay đã đánh qua bốn trận, hẳn là cần nghỉ ngơi trước một chút.” Giọng nói mềm mại của thiếu niên vẫn êm tai như trước, trên khuôn mặt thanh thuần động lòng người của hắn ta tràn ra một nụ cười thản nhiên, rực rỡ xinh đẹp.

Thân mình Kế Thanh thoáng run lên, gã không tự giác mà lui về phía sau nửa bước, miễn cưỡng đưa tay giống như muốn lấy chén nước trong tay Tô Duy Thượng, nhưng vẫn không nhịn được mà rút tay về.

Không khí nhất thời trở nên xấu hổ.

Tô Duy Thượng ngẩn ra, nhỏ giọng hỏi han: “Kế Thanh?”

Sắc mặt Ngô Kế Thanh nhất thời tối sầm, sau đó lại cực nhanh che dấu đi vẻ mặt không được tự nhiên. Gã ho nhẹ hai tiếng, nói: “Tiểu… Tiểu Thượng, em mới vừa từ phòng thí nghiệm đi ra, hẳn là nên ở trong ký túc xá nghỉ ngơi ở một chút. Anh hai tháng nay đã quen mỗi ngày phải so đấu mười trận rồi, thân thể em không tốt cứ ở một bên nhìn là được.”

Vừa dứt lời, Ngô Kế Thanh liền giống như chạy trốn xoay người trở lại trong sân, giống như phía sau có con mãnh thú gì đó hay dòng nước lũ đuổi theo.

Ánh nắng rực rỡ gân như xuyên qua bầu trời không mây chiếu vào sợi tóc màu nâu sẫm của thiếu niên, nổi lên một chút màu vàng kim khác thường. Hắn nheo lại đôi mắt tròn trong suốt đẹp mắt, chăm chú cẩn thận nhìn bóng lưng của Ngô Kế Thanh dần dần đi xa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là tràn đầy vẻ tươi cười dần dần biến mất.


“ A… Đó không phải là Tô… Tô gì nhỉ?”

“Tô Duy Thượng”

“À đúng đúng, chính là tên Tô Duy Thượng kia. Hắn ta sao lại đến căn cứ huấn luyện chứ? Chúng ta vẫn là nhanh đi về đi, cách xa hắn ta một chút.”

“Đúng đấy, trước kia cũng không cảm thấy hắn ta là loại người này nha, thế nào mà lại còn…”

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất trong không khí không còn thấy gì nữa.

Mà thanh âm mỏng manh của của tiểu tử kia ở trong hoàn cảnh hỗn loạn ầm ĩ này, lại rành mạch truyền vào tai của Tô Duy Thượng, làm hắn ta ngây ngẩn cả người, giây tiếp theo thiếu chút nữa trượt chân, cả người đều ngã xuống trên ghế nhựa, sắc mặt trắng bệch.

Hắn ta gắt gao nắm chặt chén nước kim loại trong tay, dùng sức thật rất mạnh, gần như đem ngón tay đều bấm đến da thịt biến trắng.

Trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi lấm tấm, không biết là do thái dương nóng bỏng nướng cháy hay là sự khẩn trương trong lòng, thân thể hắn ta run lên nhè nhẹ, không ngừng nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: “Không đúng… Này tuyệt đối không đúng… Nhất định có chuyện gì đó phát sinh mà mình không biết… Không đúng… Không đúng”

HẾT

PiPu: Xin chào mọi người *vẫy vẫy vẫy vẫy*

Cảm nhận khi edit chương này là thấy tội nghiệp cho Tô Duy Thượng ghê gớm *che đầu chạy té khói*

Cảm nhận thứ hai là lúc edit mấy đoạn tả cảnh thiệt là quá mệt mỏi.

Beta cưng: cái khúc đầu nó tả cảnh còn miệt mài hơn. Ta đọc để bate rùi còn si nghĩ làm sao đừng để trùng lặp từ hay ý nữa chứ. Thông cảm lắm lắm.

Beo-chàn: Thực ra mấy khúc tả cảnh tui toàn chém cho mau… ԅ( ˘ω˘ ԅ

Đách liên quan nhưng bà Tịch, bà Mều, hai bà nộp chương cho tuiiiiiiiiii, tui S hết mấy người bây giờ… (°ㅂ° ╬


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.