Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 51


Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng – Chương 51

155ab8ef6f6d544571766f0dc277abea

Tác giả: Mạc Thần Hoan.

Edit: Beo.❤

Beta: Beta hơn nỳ.❤

Cảnh Hạ ngày hôm sau mới vừa tỉnh lại, liền biết được tin Kỷ Xuyên Trình đã tỉnh.

Cậu nửa khắc đều không muốn trì hoãn mà liền chống gậy hướng tầng cao nhất mà đi, miệng vết thương trên chân được thuốc cùng năng lực tự khôi phục đã lành đến bảy tám phần, cậu chỉ tốn mấy phút đồng hồ liền đến tầng cao nhất, đứng ở trước cánh cửa đơn giản kia.

Không có dám gõ.

Qua hồi lâu, Cảnh Hạ mới nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa, ngoài ý muốn chính là tay cậu mới vừa giơ tay, cửa liền bị đẩy ra, hiển nhiên là cửa cũng không khóa.

Trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc, Cảnh Hạ vừa nhấc tay, liền thấy được nam nhân đang nửa ngồi nửa nằm ở trên giường. Mặt mày tuấn tú lãnh đạm, mày kiếm phượng mâu, ngũ quan sâu sắc, dương quang từ cửa sổ bên cạnh giường bệnh chiếu xuống người y, làm thân ảnh y thập phần ấm áp nhưng cũng mông lung.

“Chân đã tốt rồi?”

Mở miệng liền là một câu như vậy, Cảnh Hạ ngốc ở tại chỗ hồi lâu, mới mờ mịt gật đầu: “Tốt… Tốt rất nhiều.”

Đóng cửa lại, Cảnh Hạ thấp thỏm bất an mà tiến đến tới trước giường, kéo ghế dựa ngồi xuống. Cậu ngồi cũng có chút bất an, đôi mắt hoa đào xinh đẹp rủ xuống, không dám ngẩng đầu nhìn nam nhân ở trước mắt. Không rõ là cảm giác gì, chỉ là tâm tình cậu thay đổi rất nhanh, lại không được tự nhiên mà đứng lên.

Kỷ Xuyên Trình lại giống như chuyện gì đều không xảy ra, y nâng mâu nhìn lướt qua bộ dáng Cảnh Hạ không được tự nhiên, nói: “Tần Sở vừa mới tới, dựa theo ý của cô ấy, em sau khi thấy tôi bị biến dị thể cấp A kia phun ra chất lỏng ăn mòn, thiếu chút nữa muốn cùng nó đồng quy vu tận?”

Cảnh Hạ lập tức ngẩng đầu phản bác: “Tôi không muốn cùng nó đồng quy vu tận Chính là không nghĩ tới vòi của nó cư nhiên mạnh như vậy, tôi dùng dị năng lớn nhất ngăn cản, nhưng cuối cùng không ngăn cản nổi. Hiện tại dị năng của tôi vẫn còn quá yếu, vô pháp cùng biến dị thể cấp A giao phong.”


Kỷ Xuyên Trình sắc mặt đạm mạc vuốt cằm: “Lần sau nếu gặp được loại chuyện này, liền nhanh chóng chạy.”

“…”

Kỷ Xuyên Trình lãnh tĩnh mà tiếp tục nói: “Sức mạnh của em nếu vô pháp cùng nó chống lại, thì không cần làm cái loại chuyện ngu xuẩn này. Nếu Tần Sở không có thức tỉnh dị năng chữa trị, toàn bộ căn cứ S thị chỉ sợ tìm khắp cũng không có đến một người để cứu em, em thật sự sẽ cùng nó đồng quy vu tận.”

“Vậy còn cậu?” Nghe vậy, Cảnh Hạ rốt cục rốt cuộc nhịn không được hỏi han: “Thương thế của cậu… Thương thế của cậu so với tôi nghiêm trọng hơn rất nhiều, cậu lúc ấy không suy xét đến phải bảo vệ tốt chính mình sao?”

Dương quan xán lạn nhưng cũng không chói mắt chiếư xuống, mấy sợi tóc vụn của Cảnh Hạ nhìn qua có một chút vàng óng ánh. Cậu song mâu hơi hơi trợn to, nghiêm túc mà ngưng mắt nhìn nam nhân trên giường bệnh, ngay cả cậu đều không phát hiện được ngữ khí của mình thập phần ngưng trọng.

Cậu ngưng mi tiếp tục nói: “Biến dị thể cấp A cũng đã bắt đầu có trí tuệ nhất định, hơn nữa, biến dị thể vẫn này nguyên bản lại là loài bạch tuộc trí tuệ liền phi thường cao trong giới động vật. Thực rõ ràng, nó lúc ấy tập kích tôi, nó trực tiếp quay lưng với cậu, lúc ấy cậu hẳn là nên lựa chọn trực tiếp tấn công, như vậy chúng ta có tám phần thắng.”

Trầm mặc, ở trong phòng nháy mắt lan tràn mở ra.

Cảnh Hạ dần dần nhận thấy được hành động mới vừa rồi của mình quả thật có chút quá phận, chính mình rõ ràng đã sớm biết nguyên nhân chân chính tại sao cậu ta không tấn công nó, chính là tại giờ này khắc này rồi lại lôi vấn đề ra. Gò má của cậu hơi hơi nóng lên, nuốt nước miếng một cái vừa mới chuẩn bị nói chuyện, liền nghe được một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

“Tôi nói rồi, tôi đã rời đi em một lần, từ nay về sau, tôi không bao giờ sẽ để em lâm vào nguy hiểm nữa.”

Y nói thập phần thong dong bình tĩnh, tựa hồ chỉ là đang tự thuật một sự việc rất đương nhiên, và vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Kỷ Xuyên Trình mâu sắc thâm trầm sâu thẳm, phảng phất như là một hồ nước sâu không thấy dáy, khiến Cảnh Hạ nhất thời không có lời gì để nói.

Cậu nhớ tới lúc trước, cái ôm giữa rừng cây kia, cái ôm ôn nhu, ấm áp kia.

Cảnh Hạ biết, rất ít người có thể thực hiện những lời hứa hẹn tương lai, nhưng, Kỷ Xuyên Trình chưa bao giờ nói dối. Y vô pháp cam đoan trong tương lai sẽ bình yên, cũng vô pháp cam đoan y có thể khống chế cường địch hay không, nhưng là y đã hứa hẹn, đem thân thể mình ngăn cản hết thảy nguy hiểm.

Mà y, cũng đã làm được.


Giống như pháo hoa xán lạn nở rộ, trước mắt Cảnh Hạ thoảng qua vô số hình ảnh.

Từ lúc nhỏ đã chiếu cố cậu, đến sau khi lớn lên vẫn vĩnh viễn che ở trước người cậu; từ những việc nhỏ bé nhất cho đến việc cứu mình khỏi sa chân vào vũng lầy thuốc phiện, bây giờ cậu ta đã trở thành một người đàn ông trưởng thành cao lớn có thể ngăn cản cả biến dị thể cấp A.

Trái tim bắt đầu kịch liệt nhảy lên, một dòng nước ấm từ thân thể hướng bốn phương tám hướng mà đi, làm đổ sập những bức tường phòng vệ cuối cùng, không còn một tia cố kỵ, không còn có một chút do dự nào.

Từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài thật dài, Cảnh Hạ chậm rãi gợi lên khóe môi, vươn tay kéo lại tay của người trên giường bệnh kia. Ngón tay của cậu tinh tế mà vuốt ve bàn tay rộng lớn kia, cảm thụ thân thể từ từ cứng ngắc của đối phương.

Ngẩng đầu, Cảnh Hạ mỉm cười nói: “Nhớ rõ tôi khi còn bé có một lần ham chơi nên chân bị trật, cậu liền vẫn luôn dắt tôi đi đường, đi hơn một tháng.”

Nam nhân tuấn mỹ vẫn lãnh tĩnh như trước, nhưng đồng tử hơi hơi run rẩy cũng đã bán đứng tâm tình bốn bề dậy sóng của y bây giờ. Y nhìn thanh niên cười nhạt trước mắt, ánh nắng chiếu xuống gương mặt trắng nõn của thanh niên, có chút trong suốt, tựa như rất nhiều năm trước y nhìn thấy cậu lần đầu tiên dưới ánh trăng, xinh đẹp giống như tinh linh.

Kỷ Xuyên Trình không nói gì.

Cảnh Hạ lại vẫn không để ý, năm ngón tay cậu theo khe hở ngón tay của Kỷ Xuyên Trình nhẹ nhàng trượt xuống dưới, dần dần mười ngón cùng đan lại, truyền cho nhau sự ấm áp, thậm chí có thể cảm nhận được cái loại này *vi thấp* xúc cảm.

Cảnh Hạ cười nhẹ mở miệng: “Đã lâu không có nắm tay cậu, đại khái là lúc từ 10 tuổi về sau đi. Tôi phát hiện, tay cậu đã trở nên thật lớn, so khi còn bé lớn rất nhiều.”

Cảnh Hạ thanh âm thập phần nhu hòa, vào trong tay Kỷ Xuyên Trình giống như là một cọng lông vũ, nhẹ nhàng gãi ngứa trái tim của y, khiến máu cả người y đều bắt đầu sôi trào lên. Y rốt cục rốt cuộc vô pháp ngăn cản cả người run rẩy, y cố kiềm chế thân mình, nói: “Cảnh Hạ…”

Ngữ khí xa xưa di trường, nhìn như thập phần trấn định, nhưng lại vô pháp che dấu sự yếu ớt.

Nếu cứ hy vọng một lần, thì lần đó lại thảm hại hơn. Mà y, vô pháp gánh vác chịu thêm một lần đả kích nào nữa.


Nhưng Cảnh Hạ lại hiển nhiên không để cho y thất vọng, cậu dùng tay trái nhẹ nhàng nắm chặt hai tay đang đan vào nhau của hai người, nâng mâu cười nhạt nói: “A Xuyên, cậu nói… Về sau tôi dắt cậu đi hết cả cuộc đời được không?” Thanh âm khẳng định, ngữ khí nghiêm túc, chân thật đáng tin.

Song mâu phút chốc trợn to, Kỷ Xuyên Trình run rẩy thân mình, nhìn thanh niên trước mắt, có chút không tin nổi.

Bên trong gian phòng, bầu không khí sau khi Cảnh Hạ nói câu đó, lập tức ngưng lại. Giống như một tầng rồi lại một tầng nước thật dày, đem khoảng cách nhỏ giữa Kỷ Xuyên Trình cùng Cảnh Hạ kéo đến vô tận. Y nhìn xuyên qua tầng tầng nước, thanh niên đang cười nhạt tựa hồ như thật, lại tựa hồ như mộng ảo, khiến y phân không rõ rốt cuộc cái gì mới là thật.

Câu “Thực xin lỗi” lúc trước kia vẫn còn quanh quẩn bên tai, mà câu hứa hẹn một đời này lại làm cho y vô pháp xem nhẹ.

Qua hồi lâu, Kỷ Xuyên Trình mới bất động thanh sắc mà đưa ngón tay từ trong hai tay của thanh niên rút ra, than nhẹ một tiếng: “Em nếu như là cảm thấy tôi cứu em, khiến cho em cảm thấy áy náy, thì không cần làm như vậy. Chúng ta quen biết hai mươi năm, cho dù chỉ là bạn, tôi cũng sẽ liều chết đi cứu em.”

Y nói nhẹ nhàng bâng quơ, giống như vân đạm phong khinh, nhưng con ngươi xinh đẹp lại thẳng tắp rũ xuống, không dám nhìn Cảnh Hạ một cái. Tại nơi bị giường che khuất, tay trái Kỷ Xuyên Trình xiết chặt thành quyền, móng tay đâm vào thịt thật sâu, hiện ra một hàng dấu vết màu hồng hình trăng khuyết.

Cảnh Hạ hơi ngẩn ra, nháy mắt hiểu được, cậu nhất thời có chút sốt ruột: “Tôi không phải có ý này, A Xuyên, cậu không cần hiểu lầm …”

Kỷ Xuyên Trình lại như trước không có nâng mâu: “Nếu em nhất định kiên trì, tôi đây chỉ có thể nói, thực xin lỗi, tôi không thể.”

“… Tôi thật sự không có”

“Em từ nhỏ liền không thích thiếu nhân tình người khác. Em lúc mười bốn tuổi, đã từng mượn năm mươi vạn từ tôi đi mua một chiếc xe mà em thích đã lâu, sau lại bị chú Cảnh biết liền cắt xén tiền tiêu vặt, cho dù là phải tỉnh ăn kiệm dùng một năm, cũng đem tiền của tôi trả lại. Cho nên Cảnh Hạ, em thật sự không cần như vậy đâu.”

“… Tôi thật sự thật sự thật không có”

“Tần Sở có thể đem toàn bộ vết thương này đó chữa khỏi, em không cần áy náy. Nếu em muốn có bạn gái hay thích nữ, em có thể coi như lúc trước tôi cái gì cũng chưa từng nói qua, coi như làm…”

“Kỷ · Xuyên · Trình Bố thích anh đó, anh có nghe hay không?”

Vừa dứt lời, Cảnh Hạ liền mãnh liệt cúi đầu hôn lên cặp môi mỏng không cho mình có cơ hội nói chuyện kia. Bất đồng với bề ngoài nhìn qua lạnh như băng, môi Kỷ Xuyên Trình thập phần nóng, nóng đến mức khiến Cảnh Hạ cảm giác như lửa nóng độ ấm kia từ nơi hai người hôn nhau không ngừng truyền khắp người, làm đầu của cậu có chút chóng mặt.

Phút chốc, Cảnh Hạ liền tính toán thối lui, nhưng cánh tay của đối phương đột nhiên dùng sức như gông cùm xiềng xích nắm trụ lấy thắt lưng cậu, hiển nhiên không cho cậu có cơ hội này.

Đôi môi dùng sức mà hôn, đầu lưỡi thuận lợi lưu loát mà xuyên qua cánh môi của thanh niên, lướt qua răng nanh, tham lam chiếm lấy mảnh đất mà mình lưu luyến đã lâu. Hô hấp tăng dần, nụ hôn nghiêm túc giống như là thành kính, Kỷ Xuyên Trình điên cuồng tàn sát bừa bãi nơi mà mình đã mơ tưởng hai mươi năm, ôn nhu mà lại nghiêm túc mà liếm qua mỗi một tấc da thịt.


Cảnh Hạ có chút không biết làm sao.

Cậu cùng người khác hôn môi qua, cho dù là bề ngoài trương dương tùy hứng như thế nào, hôn môi mấy cô gái cũng là ôn nhu như Giang Nam vùng sông nước. Mà người nam nhân này, y hiển nhiên nguy hiểm đến mức làm Cảnh Hạ đều cảm thấy sợ hãi, cậu muốn lùi bước, nhưng đối phương lại một chút đều không chịu lui.

Tiếng nước miệng lưỡi giao triền gian *** mỹ vang lên, giống như là vì bù lại nhiều năm thiếu hụt, Kỷ Xuyên Trình ước chừng hôn hồi lâu mới đem thanh niên thiếu chút nữa hít thở không thông buông ra. Cảnh Hạ sắc mặt ửng hồng xụi lơ ở trong ***g ngực dày rộng của nam nhân, thật lâu sau, rốt cục khôi phục khí lực.

“Kỷ Xuyên Trình Anh như vậy có phải hơi quá rồi không?” Bên môi còn mang theo một chút vết nước chưa có lau, Cảnh Hạ song mâu trợn đến kinh người, giận dữ nói: “Tiến triển có cần phải nhanh vậy không?”

“Là em hôn anh trước.”

“…”

Trầm mặc một lúc lâu, Cảnh Hạ da mặt dày nói: “Tôi không quan tâm, dù sao tôi trước kia cùng con gái nhà người ta đều là nắm tay trước tiên, sau đó lựa lời hay mà dụ dỗ người ta, mua đồ tặng, sau đó mới đến cái ôm tạm biệt, thật vất vả mới thân thân được cái miệng nhỏ nhắn…”

Cảnh Hạ tự cố mà nói xong, nhưng không có phát hiện nam nhân ở trước mắt mâu sắc càng ngày càng thâm trầm, đến cuối cùng đã biến thành nguy hiểm mà nheo lại.

“Tốc độ của anh nhanh đến quá đáng Nào có người nào giống như anh vậy, tôi rõ ràng…”

Thanh âm ngừng lại, Cảnh Hạ kinh ngạc mà cảm thụ xúc cảm ấm áp ở khóe môi. Chỉ thấy Kỷ Xuyên Trình không biết khi nào đã rất nhanh mà nghiêng người tiến lên, ôn nhu mà đem sợi chỉ bạc ở trên khóe môi thanh niên liếm đi, động tác ái muội, thanh âm hấp dẫn.

“A… A Xuyên? Anh đây là… A đau”

Cảnh Hạ bị đau mà bụm miệng, mãnh liệt nhảy về phía sau, nhanh chóng mà rời đi cái nơi nguy hiểm đó.

Cậu đưa ngón tay sờ sờ bên môi, liếc mắt một cái liền thấy được tơ máu, phút chốc giận dữ: “Anh là cẩu sao? Như thế nào còn cắn người”

Kỷ Xuyên Trình nâng mâu thản nhiên mà liếc cậu một cái: “Em có thể cùng con gái nhà người ta nắm tay nhỏ bé, thân thân cái miệng nhỏ nhắn, anh không có biện pháp, anh đây cũng chỉ có thể cắn người.”

“…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.