Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 48


Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng – Chương 48

Khi Cảnh Hạ từ trong hôn mê tỉnh lại, đã qua hai giờ kể từ lúc bị đưa đến nơi trị liệu.

Cậu mới vừa mở mắt, liền cảm giác được cả người không thể nhúc nhích, giống như không thể khống chế thân thể của mình, muốn động mà không thể động. Trong nháy mắt đó, cậu lập tức nghĩ tới cảnh tượng cuối cùng trước lúc “tử vong”.

“A… A…”

Cổ họng Cảnh Hạ khô khốc muốn mở miệng, nhưng miễn cưỡng cố gắng phát ra tiếng, lại chỉ có thể nghe được thanh âm khàn khàn xé rách từ cổ họng cực đau, xuyên qua yết hầu vang lên. Cậu chỉ muốn nói ra một câu, đều cảm giác cổ họng giống như lò hỏa thiêu, khó chịu không cách nào hình dung.

“Cậu đừng nói. Nội tạng cũng đã bị thương một ít, là bị độc của biến dị thú theo đường khí quản đi vào.” Một giọng nữ thấp nhu phút chốc vang lên, mang theo một tia nghẹn ngào khó phát giác.

Cảnh Hạ lập tức rủ con ngươi, liếc mắt một cái liền thấy được nữ nhân mềm nhẹ vuốt ve chân gãy của mình, đang dùng dãy sáng màu trắng tiến hành chữa trị. Nhưng cậu lại không nghe theo lời đối phương, ngược lại ngoan cố kéo rách nát cổ họng hô: “A… A… Xuyên… A…”

Tần Sở thoáng sửng sốt trong chốc lát, khóe môi yên hồng gợi lên một tia tươi cười tái nhợt: “Cậu hỏi thiếu gia? Lúc hai người bị đưa tới, thương thế của cậu ấy nghiêm trọng hơn cậu rất nhiều, chị trước trị liệu cho cậu ấy rồi.” Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Nhưng hiện tại, chị không có khả năng hoàn toàn chữa khỏi một người. Người bị thương rất nhiều, chị chỉ có thể trước cứu người thoát chết, sau đó lại chờ về sau chậm rãi trị liệu.”

Giống như được uống một toa thuốc an thần, cả người Cảnh Hạ chợt bình tĩnh lại, không lộn xộn nữa.

Trên mặt Tần Sở nghiên lệ tất cả đều là thần sắc bi lạc, hơi hơi mấp máy môi, còn giống như không quên được hai giờ trước cái loại hoảng sợ sau tai nạn sống sót: “Chị thay thiếu gia trị liệu bước đầu vết thương sau lưng cùng trên mặt, hiện tại bảo vệ mạng của cậu ấy, nhưng muốn khôi phục toàn bộ, chờ chị có biện pháp mà sử dụng dị năng.”

Giống như có một dòng nước ấm áp, theo chân trái Cảnh Hạ lưu động khắp toàn thân của cậu. Nơi được hai tay Tần Sở vuốt ve, Cảnh Hạ lần đầu tiên được biết xúc cảm ôn nhu, cậu có thể cảm thụ rõ ràng một thứ lực tên là sinh mệnh xuyên thấu qua tay của đối phương, chảy – khắp toàn thân mình, thư hoãn cảm giác đau đớn nghiền áp.

“Sau khi chị nhìn thấy hai người được đưa vào, liền luôn luôn nghĩ —— “


“Nếu… Hai ngày trước chị không thức tỉnh dị năng, lại nếu như chị thức tỉnh không phải dị năng này…”

Một giọt chất lỏng nóng bỏng bỗng nhiên nhỏ trên làn da Cảnh Hạ, cậu mãnh liệt ngẩn ra, sau đó thùy mâu nhìn lại. Chỉ thấy trên khuôn mặt Tần Sở luôn luôn kiêu ngạo minh diễm sớm đã che kín nước mắt, nước mắt không ngừng nhỏ xuống.

Đến lúc này, rốt cục thấy được người tỉnh táo lại, Tần Sở rốt cuộc vô pháp làm bộ thong dong, cái loại tâm tình thiếu chút nữa liền muốn hỏng mất đến lúc này mới triệt để phóng thích.

“Hai người còn sống, thật là tốt.”

Khi Tần Sở thu đồ vật qua loa sát lên vết thương Cảnh Hạ, chính như cô đã nói, nàng cũng không tận lực chữa khỏi toàn bộ, bởi vì… Còn có nhiều người đang chờ cô, chờ cô có hoan thiện dị năng chữa khỏi, chờ cô đến mức thời gian quý giá đến không được lãng phí.

Cô gái cao gầy thanh lệ quật cường lần thứ hai đứng lên, cô như trước bước trên chiếc giây cao gót màu đỏ cao đến trời hận kia, chờ đi tới trước cửa lều trại vừa vén lên, cô bỗng nhiên dừng bước, không quay đầu lại mà nói một câu: “Đúng rồi, tiểu hỗn đản, có chuyện quên nói cho cậu biết.”

Ánh mặt trời sáng loá từ khe hở lều trại len vào, Cảnh Hạ kinh ngạc nhìn mái tóc Tần Sở lóng lánh kim sắc quang mang dưới ánh mặt trời, thật lâu chưa hoàn hồn.

Cô nói ——

『Chúng ta, đã thắng.』

——–

So với cảnh tượng ồn ào hỗn loạn trên đê đập bãi biển khu 80, hoàn cảnh thượng du sông Hoàng Phổ nhìn qua coi như là hết sức an bình.


Nước sông dùng sức đập lên đê, bọt biển trắng giống như bọt nước. tiếng nước rầm liên miên không dứt vang lên, dương quang chiếu rọi đã lâu trên dòng nước chảy xiết mãnh liệt, nước sông cũng không trong suốt, mang theo sắc đục ngầu, che dấu bí mật nơi đáy sông.

Một tiểu đội tiến hóa giả trên đê đập cao cao dừng bước.

“Trần trung úy, dùng công kích cực mạnh đánh chỗ này.” Nam nhân nhã nhặn tuấn tú nhìn như tùy ý chỉ về phía mặt sông, nói.

Trần trung úy gật gật đầu, anh ta không do dự nửa phần, tiến lên một bước liền nửa ngồi xổm, hai tay giao nhau cùng hướng, song chưởng duỗi thẳng về giữa sông, trực tiếp giáng xuống một kích cực mạnh.

Tia chớp chói mắt từ lòng bàn tay anh ta tập kích thẳng hướng mặt nước, toàn bộ mặt sông nhất thời nổi lên một tầng điện quang lam sắc, thanh âm bùm bùm mỏng manh dưới sông truyền đến, cùng với xác cá nhỏ tôm nhỏ bị điện nướng chín.

Mọi người đợi trong chốc lát, nhưng không có động tĩnh nào khác.

Trần trung úy nói: “Kỳ thiếu giáo, nói vậy nơi này hẳn là không có vấn đề gì. Chúng ta lại đi khu khác thử xem?”

Nơi này đã là đê đập thứ ba đoàn người Kỳ Dương đi qua, cũng là chỗ thứ ba Trần trung úy ra tay. Nhìn qua vẫn như cũ gió êm sóng lặng, giống như không cóchuyện gì bất thường.

Nhưng Kỳ Dương lại nhíu mi, vươn tay ngăn cản Trần trung úy: “Từ từ, ngay tại nơi này.”

Mọi người nhất thời cả kinh.


“Hai nơi kia trừ bỏ mấy cá tôm không tiến hóa, còn có mấy biến dị thể cấp C, D không muốn sống bị sét chọc giận, lủi lên chịu chết.” Kỳ Dương dừng một chút, còn nói thêm: “Nhưng lúc này đây… Cái gì đều không có.”

Trần trung úy sửng sốt: “Thiếu giáo, rất nhiều biến dị thú đều đi khu 80, nơi này không có cũng phải. Nếu như là một cái biến dị thể cấp S, dưới tình huống nó không biết trong tay ngài có thứ vũ khí chuyển cường điện (điện với cường độ mạnh thành súng pháo, khẳng định sẽ không e ngại vài người chúng ta, sẽ không núp dưới đáy sông.” (Ừm, vì cái vũ khí này của KD còn gặp dài dài nên từ nay tớ mạn phép chuyển cái tên dài lòng thòng của nó thành súng pháo điện cho gọn hén.:’>>>

Kỳ Dương nâng mâu, nhẹ nhàng quét mắt nhìn anh ta một cái: “Vậy nó vì cái gì mà phái thứ cặn bã cấp A kia mang theo một đám lính tôm tướng cua đi khu 80, nhiễu loạn tầm mắt chúng ta?”

Trần trung úy nghẹn lời.

Kỳ Dương cũng không cho anh ta cơ hội nói nữa, hai tay hắn giữ thăng bằng súng pháo điện xinh đẹp hoa lệ, dùng bả vai đỡ lấy súng. Tay trái nhanh chóng thao tác nhiều thứ phức tạp trên nông súng chừng hai giây, sau đó tay phải một bóp cò súng, cột sáng màu trắng cường đại khủng bố liền trực tiếp hướng về phía giữa sông mà đi.

Năng lượng cực lớn làm nổi lên sóng triều hơn mười mét, nước rơi đầy trên người.

“Kỳ thiếu giáo, ngài như vậy sẽ phá hư cảnh quan sinh thái ở khu này, tại mức độ nhất định thậm chí có khả năng sẽ gia tốc biến dị, đối với chúng ta như vậy…”

“Ầm vang —— “

Tiếng nước vang dội đánh gãy lời Trần trung úy nói.

Tất cả mọi người lập tức đề phòng nhìn về phía phát ra tiếng, khi nhìn thấy đầu quái vật cực lớn làm người ta líu lưỡi, kinh hãi mà nuốt nước miếng một cái.

Chỉ thấy một biến dị thú cao tới hơn mười mét đang không ngừng vũ động trên mặt nước, bụng bị phá thành một động lớn, không ngừng phun máu đen ra ngoài. Theo động tác của nó, khắp nước sông bị nó nhấc lên từng trận sóng lớn như muốn dâng lên tới trời.

“Biến dị thể cấp A sao?” Kỳ Dương cúi đầu mắt nhìn máy kiểm tra biến dị thể trên cổ tay mình, sau đó ngẩng đầu cao thấp đánh giá biến dị thể cấp A kia trong chốc lát, bỗng nhiên câu môi cười khẽ: “Thật đúng là có thể gây sức ép a, đem quần áo đều xối ướt rồi.”

Nói xong, hắn ghét bỏ mà nhìn thoáng qua áo bành tô trắng bị nước sông xối đến dính vào trên người, con ngươi dần dần trở nên lạnh lẽo, trêu chọc nói: “Sớm biết vậy nên mang một tiến hóa giả thủy hệ dị năng lại đây, còn không đến mức để y phục ẩm ướt…” Thanh âm ngừng lại, Kỳ Dương nguy hiểm nhìn về phía biến dị thú vẫn đang tác quái như cũ: “Quên mất, hai người có thể khống chế thủy hệ dị năng đến trình độ này, đều bị đồng bạn của mày đánh cho gần chết.”


Vừa dứt lời, Kỳ Dương không chút do dự nâng lên súng pháo điện, phút chốc liền bắn ra một kích trí mệnh vào biến dị thể cấp A đang trọng thương. Sau khi tiếng nổ ầm vang lên, biến dị thú cấp A xấu xí kia ngã trong nước, thời gian ngắn ngủi đến mức giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tiến hóa giả trong tiểu đội sôi nổi bất động thanh sắc lui một bước về phía sau, cách xa cái người nam nhân đang tản ra luồng u khí “Bố đây tâm tình không tốt, ai làm phiền thì chết”. Chờ một lúc lâu, Kỳ Dương quay đầu nhìn thấy một màn này, buồn cười mà nhướng một mi, nói: “Ai đi đem thứ kia về sở nghiên cứu cho tôi?”

Hai tiến hóa giả không thể chờ đợi được lập tức xuống nước, khuân vác thi thể.

“Kỳ… Kỳ thiếu giáo, chúng ta còn đi nơi khác xem nữa không?”

“Còn chưa tìm được biến dị thể cấp S kia.”

Trần trung úy đưa tay sờ mồ hôi lạnh trên đầu, thật cẩn thận mở miệng, thăm dò hỏi han: “Vậy… Tiếp tục?”

Kỳ Dương như đương nhiên mà gật đầu: “Ân, trước đem thứ quái dị này đưa đến sở nghiên cứu, chờ tôi đêm nay tự mình giải phẫu. Chúng ta hiện tại đi trước… Đợi chút, đó là cái gì?” Thanh âm bỗng nhiên dừng lại, Kỳ Dương mị con ngươi nhìn về phía dưới gần bờ bên kia sông, một bóng đen đang tại chậm rãi di động.

Cái bóng kia thật nhỏ, nếu dựa theo tầm nhìn, nhiều lắm chỉ có chiều dài nửa thước. Mà đúng là bởi vì cái đầu nó thấp bé, cách một mặt sông, Kỳ Dương mơ mơ hồ hồ chỉ có thể nhìn đến một cái bóng đen cỡ bàn tay, nếu không chỉ cần vung lên một chút bọt nước, chỉ sợ hắn sẽ không phát hiện.

Lần này hắn không tự mình động thủ, chỉ là vứt cho một ánh mắt ra hiệu, Trần trung úy liền hiểu được mà hướng xa xa đánh qua một đạo pháo bằng sấm. Thực lực bóng đen kia thật sự là nhỏ yếu đếnngoài dự tinh, cách nửa km sấm pháo liền khiến nó bay ra mặt nước, dừng ở đê đập đối diện.

Kỳ Dương hơi hơi câu môi: “Đợi lát nữa cũng đem vật kia mang lên, phỏng chừng nếu không phải là con của biến dị thể kia, chính là… Đụng phải thứ vận cứt chó đánh mãi không chết.”

Trần trung úy: “…”

Hoàn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.