Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 46


Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng – Chương 46

Cục diện nguyên bản rối loạn như giống như ruồi bọ, sau khi bộ đội trợ giúp cùng nhân viên sở nghiên cứu đến rốt cục có biến chuyển.

“Keng —— ”

Thanh âm kim loại va vào nhau, Cảnh Hạ mang theo lưỡi dao sắc bén cả người đột nhiên lui về phía sau, thật vất vả ổn định thân mình miễn cưỡng đứng lại. Lòng bàn tay phải dần dần chảy ra tơ máu, cánh tay khi nhúc nhích đều cảm giác thoát lực, giống như từ khuỷu tay bắt đầu gãy xương.

Cảnh Hạ dù sao cũng không phải tiến hóa giả thể lực, tố chất thân thể tăng lên cũng kém xa Chu Nghị, lại càng không nói đến cùng bạch tuộc biến dị cấp A đanh nhau.

Trên tay cậu cầm trường đao là vũ khí Chu Nghị thường xuyên dùng, cũng là phát minh mới nhất của sở nghiên cứu sau mạt thế công khai. Làm bằng hợp kim thép, lưỡi dao được tính toán cách mài, vô cùng sắc bén, có thể một đao chặt đứt sắt thép.

Nhưng là, bả đao này trong tay Cảnh Hạ hiển nhiên không có tác dụng lớn như của Chu Nghị.

Vòi thứ hai bên trái của biến dị thể cấp A vừa rồi bị Cảnh Hạ một đao chặt bỏ thành miệng vết thương, dịch đen từ miệng vết thương nhỏ xuống, chạm vào mặt đất phát ra tiếng xèo xèo, toát ra khói nhẹ. Nhưng, bạch tuộc biến dị cũng gần như thống khổ mà kêu rên trong chốc lát, sau đó liền bắt đầu một vòng tiến công lần thứ hai.

Hai cái vòi đen ánh xanh trực tiếp đảo qua trước mắt Cảnh Hạ, cậu chạy thật nhanh, miễn cưỡng tránh thoát lần tập kích này. Cả người trên mặt đất cách rất xa bạch tuộc, cậu mới nhỏm đứng dậy chuẩn bị tái chiến, bỗng nhiên nhìn thấy một cái càng ám sắc thật lớn từ trong đất đột nhiên chui lên, trực tiếp tập kích hướng về phía chính mình.

Cảnh Hạ đột nhiên trợn to hai mắt, thân thể theo bản năng nâng đao đón đánh, căng cua cùng lưỡi dao chạm nhau. tính công kích con ếch biến dị hình cua này hiển nhiên so với biến dị thể cấp A trước đó thấp không chỉ một cấp bậc, Cảnh Hạ trong cuống quít mà cũng có thể dễ dàng mà chém đứtcàng, làm nó thống khổ mà run rẩy.

Hết thảy nhìn như thuận lợi, nhưng là… Có con ếch hình cua biến dị này đánh lén, tuy rằng chỉ hai ba giây ngắn ngủn, Cảnh Hạ đã không có thời gian ngăn cản tập kích đến từ phía sau mình. Cái vòi xấu xí thật lớn dùng sức đánh úp lại về phía cậu, ngay lúc khoảng cách chỉ còn có ba thước, bỗng nhiên toát ra một ngọn gió màu bạc từ con cua hướng về phai cậu, đầy khí tức tử vong.

Cảnh Hạ đã nhận ra nguy hiểm đến từ phía sau, cậu cầm lưỡi dao chém đứt càng cua, căn bản vô pháp làm đồng thờ hai động tác. Cậu nhướng mày, một tường nước dày đột nhiên hiện ra phía sau cậu, dòng nước cơ hồ tạm dừng, dần dần đọng lại.


Điều này cũng chỉ có thể làm giảm một chút nguy hiểm.

Bạch tuộc biến dị cấp A kia phút chốc liền đánh vỡ tường nước vốn căn bản không có tính ngăn trở lắm, dòng nước sắc bén như lưỡi kiếm cắt qa làn da nó, nó lại giống như cái gì đều không cảm nhận được, trên cái vòi thô ráp khoẻ mạnh màu đen chỉ có một chút dấu vết.

Lúc này, Cảnh Hạ vừa lúc xoay đầu lại.

Cậu kinh hãi nhìn vòi kia cách mình chỉ còn lại không tới nửa thước, cả người định lui về phía sau, lại căn bản ngăn không được thứ rất nhanh đánh về phía mình.

Điện quang hỏa thạch, Cảnh Hạ kinh hãi trợn to hai mắt, trong đầu của cậu thoáng hiện qua vô số phương pháp, vừa mới chuẩn bị chọn ra một cái để thực thi có tính thành công nhất trong đó, liền nhìn thấy cái vòi đáng sợ hung tàn dừng lại trước mắt mình hai mươi cm.

Bên tai là thanh âm các tiến hóa giả khác cùng thú biến dị chém giết, Cảnh Hạ thong thả mà cử động thân mình, rốt cục nhìn thấy thân hình bị bạch tuộc biến dị khổng lồ che sau lưng. Động tác thong thả, Cảnh Hạ nâng đao về phía sau, đâm xuyên con ếch hình cua biến dị cấp E đang dựa vào địa thế hiểm trở mà chống cự.

Toàn bộ đề là máu, vị tanh tràn ngập trên bờ biển, đại đa số tiến hóa giả vẫn cố gắng tiến hành phản chiến gian nan. Mà ở chỗ này, động tác hai người một thú phảng phất như bị ai đè xuống nút tạm dừng, hình ảnh lúc này như dừng lại.

Chỉ thấy Kỷ Xuyên Trình hai tay cầm hai đao dài nhỏ.

Tay trái một phen vững vàng cắm đao vào giữa một cái vòi bạch tuộc biến dị, lưỡi dao cùng da thịt chạm nhau hình thanh một ngọn lửa cực nóng, gần như là từ xa xa nhìn lại, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ không khí đều vặn vẹo.

Mà lưỡi dao trên tay phải của y thì chếch mặt đất ba mươi độ, theo ba miệng vết thương kia vốn bị Cảnh Hạ chém lại chém thêm lần nữa. Không có một tầng da nào cách trở, một đao kia trực tiếp chém tới cùng, triệt để phế đi vòi thứ hai bạch tuộc biến dị.

Nhất thời, một thanh âm rất nhỏ cực cao vang lên trong tai mọi người trên bờ biển.


Nhân loại chỉ có thể nghe được bước song âm của nó, thanh âm thật giống như trực tiếp xuyên qua màng tai, xuyên qua hạn chế thần kinh thính giác, thẳng tắp truyền vào đại não nhân loại, rõ ràng biểu đạt ra một loại ý tứ “Thống khổ”.

Kỷ Xuyên Trình một đao bên phải đã tạo thành tính thương tổn trực tiếp cho bạch tuộc biến dị, một đao tay trái lại hoàn toàn hạn chế động tác đối phương. Y vững vàng đứng tại chỗ, lưỡi dao cắm chặt, làm nó căn bản vô pháp di động một bước.

Bạch tuộc biến dị bị kích thích đến điên cuồng lập tức vứt năm vòi lành lặn còn lại hướng Kỷ Xuyên Trình đánh úp lại, người đó lại lãnh tĩnh lý trí mà lấy lưỡi dao tay trái chống đỡ, cả người nhảy lên, đạp cái vòi tập kích hướng mình, mượn lực trên không trung di chuyển.

Trong quá trình này, lưỡi dao cố định động tác biến dị thú chưa bao giờ nâng lên một lần.

Bạch tuộc biến dị tựa hồ là giận điên lên rồi, nó liều mạng quơ cái vòi bị lưỡi dao Kỷ Xuyên Trình cắm vào, nhưng vô luận thế nào đều không thể tránh thoát. Lập tức thay đổi sách lược, nó rõ ràng không di động nữa, trực tiếp không ngừng công kích nhân loại kia đang “Cầm tù” chính mình.

Ngọn lửa đỏ hồng nướng khét vòi xấu xí, đốt trọi, phát ra một mùi khét lẹt. (Vờ cờ lờ, bạch tuộc nướng. ==

Kỷ Xuyên Trình không thể tạo ra nhiều khoảng cách, y chỉ có thể dùng một cánh tay cùng biến dị bạch tuộc quay vần đanh nhau.

Không cần ngôn ngữ, Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình ăn ý mà tiến hành công kích hai bên thân thể bạch tuộc, né tránh độc ăn mòn phun ra, nâng đao chặt bỏ một đạo vết thương, dây dưa đến độ trí tuệ cao như bạch tuộc cũng không có biện pháp phân tâm để đồng thời đối phó địch nhân hai bên.

Phương thức phân định cấp bậc thú biến dị cùng nhân loại có chút giống nhau.

Sở nghiên cứu có thể chế tạo ra dụng cụ, lợi dụng số liệu khách quan mà trắc lượng trình độ tế bào tiến hóa, sử dụng kinh nghiệm phân chia ra tới đo lường ghi rõ giá trị dị năng cao thấp, nhưng không cách nào xác định cụ thể thực lực cá nhân.


Mà phương thức trắc lượng biến dị thú thì cũng đại khái giống nhau, bởi vì trình độ tế bào tiến hóa đều không giống nhau, nhân loại chỉ có thể phân chia cấp bậc, mà không thể chân chính cam đoan khi bị biến dị thú đẳng cấp bằng mình vây có thể thật sự so sanh cấp bậc mà chiến thắng hay không.

Chính như Tiểu Nguyệt Nguyệt lúc trước nuôi trong hoa viên tại sở nghiên cứu, nó tuy rằng chính là một thực vật biến dị cấp D, nhưng dựa theo sức chiến đấu chân thật mà nói, nó tuyệt đối đả bại tuyệt đại đa số biến dị thể cấp C.

Mà may mắn chính là, một biến dị thể cấp A này, đối với Cảnh Hạ đã thấy qua vô số biến dị thể cao cấp, chỉ có thể xem như thực lực trung bình. Nếu như tiếp qua mấy tháng, nói vậy toàn bộ căn cứ S thị ứng đối biến dị thú như vậy, tất nhiên sẽ thoải mái rất nhiều.

Nhưng là… Không có nếu.

Hiện thực chính là hai người Kỷ Xuyên Trình cùng Cảnh Hạ bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng bám trụ đối phương nện bước, tiêu hao thời gian cùng đối phương chiến đấu, ngẫu nhiên còn phải ứng đối biến dị thú từ địa phương khác đánh lén. Nhìn từng đạo vết thương trên người biến dị thể cấp A bại lộ, sắc mặt Cảnh Hạ càng thêm ngưng trọng, cậu càng thêm cẩn thận mà ứng đối.

Khi bị bức đến đường cùng thì sẽ giãy dụa.

Càng đến thời điểm cuối cùng, càng thêm chú ý đối phương.

Bạch tuộc nguyên bản chính là một loại động vật trí tuệ cao cấp nhất, hơn nữa lại biến dị, nói vậy trí tuệ càng tiến hóa không ít. Cảnh Hạ hoàn toàn không rõ, chính là một loại động vật có tiếp cận trí tuệ nhân loại như vậy, vì cái gì lại ở phía sau lựa chọn dẫn dắt đàn thú tiến công.

Cho dù là bị Kỳ Dương phát hiện tung tích chính mình, trong Trường Giang và Hoàng Hà, con đường thích hợp nhất của nó phải là lập tức chạy trốn, nhập cửa biển trở lại hải dương. Nhưng là, nó lại lựa chọn chiến đấu.

Chính như Kỷ Xuyên Trình trước đã nói, lần này biến dị thú tập kích, thập phần không bình thường.

“Bang bang phanh —— “

Cảnh Hạ lập tức đạp mà nhảy lên, tránh thoát hai cái vòi kia mãnh liệt tạp hướng chính mình. bạch tuộc biến dị trên mặt đất tạp ra hai cái hố sâu, nhưng không trực tiếp va chạm vào Cảnh Hạ. Giống như thật sự bị bức đến một khắc cuối cùng, nó rõ ràng không quan tâm mà nâng lên một cái vòi, chính mình cắt đứt cái vòi bị Kỷ Xuyên Trình chế trụ.

Dịch đen ăn mòn nhất thời phun đi hướng Kỷ Xuyên Trình, y mâu sắcnhăn lại, lập tức trốn thoát. Vừa nhấc tay lại, cả người triệt để kinh sợ.


Kích động, sợ hãi, sợ hãi

Mọi cảm xúc lo lắng hoảng sợ nháy mắt đều hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ, hai má chỗ bị chất lỏng phun tung toé đến ăn mòn biến thành miệng vết thương màu đen, càng là nhìn thấy ghê người

“Cảnh Hạ ”

Một bóng người màu đen vừa mới rơi xuống đất, liền không một chút do dự về phía trước. Thân mình nhanh như thiểm điện, rõ ràng không phải phương hướng tiến hóa dị năng tốc độ hình, nhưng chỉ trong mấy giây này, tốc độ Kỷ Xuyên Trình lại nhanh đến cực hạn.

Cảnh Hạ kinh hãi mà nhìn dịch đen kia hướng chính mình mà đến, cậu lập tức theo phản xạ mà tạo trước người của mình ba tường nước dày, đây là thực lực cực đại mà dị năng hắn hiện nay có thể làm được. Chính là, một loại cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân mạn tản ra lại không tiếng động mà ám chỉ hắn ——

Một đòn toàn lực biến dị thể cấp A phát ra, đó không phải thứ cậu hiện tại có thể một mình chống lạiGiây tiếp theo, ngay tại lúc cậu hoàn toàn không ý thức được, một thân ảnh cao lớn mãnh liệt chắn trước mắt cậu. Năm tường nước ngưng tụ đã kết băng triệt triệt để để mà chắn trước người hai người, ba cái là Cảnh Hạcố gắng ngưng đọng lại mà ra, hai cái là Kỷ Xuyên Trình dùng hết dị năng cuối cùng bày ra.

Tốc độ của y thậm chí so với động tác bạch tuộc còn nhanh hơn, cả người chắn trước người Cảnh Hạ, một tay ôm lấy thanh niên sững sờ như cũ kia vào trong ngực.

Cái ôm ấm áp, tiếng tim đập kịch liệt vang dội đến quần áo ngăn cách.

Hai má Cảnh Hạ dán vào khuôn ngực nóng rực rộng lớn kia, cậu mở to hai mắt, bỗng nhiên cảm giác thân mình người này run rẩy mãnh liệt một chút, chất lỏng ấm áp phút chốc từ trên đầu của y nhỏ xuống dưới, rơi đến trước mắt cậu.

Đó là ——

Màu đỏ tươi.

Hoàn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.