Đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử – Chương 20: Sóng thây ma
Cơm vẫn là Lâm quản gia nấu, Âu Dương đại tiểu thư tức khí no rồi, làm gì còn có tâm tình nấu cơm cho mọi người ăn.
Trong cuộc sống của Âu Dương Tâm Lôi, chỉ có người khác nhân nhượng cô, làm gì có chuyện cô chịu thiệt trước mặt người khác? Cho dù là đối tượng cô ngưỡng mộ cũng không được. Đại tiểu thư tính tình phát tác, làm cho cô đến lúc ăn cơm cũng có vẻ thở phì phì.
Mộc Bác âm thầm nhíu mày, chuyện với Tâm Lôi nhanh chóng phải giải quyết thôi.
Mộc Phong bình thường không hỏi nhiều đến vấn đề tình cảm của đám hậu bối, bất quá, điều đó không có ý nghĩa gì trong việc trở ngại đánh giá của ông. Ông cũng không có ý kiến gì với Âu Dương Tâm Lôi, nhưng nhìn thái độ hiện giờ của cô đối Thương Triệt, trong lòng Mộc Phong có chút khó chịu. Trong lòng Mộc Phong, Thương Triệt hoàn toàn chính là đứa con trai nhỏ Mộc Dịch.
Toàn bộ quá trình dùng cơm đều yên yên tĩnh tĩnh, thẳng đến khi một cảnh vệ vội vàng chạy vào.
“Báo cáo thượng tướng, Tống tham mưu có chuyện báo cáo.”
“Tống tham mưu?” Mộc Phong có chút ngoài ý muốn, đây không phải là nhân tài mà Thẩm Thế Minh đắc ý sao?
“Nhanh mời.”
Mộc Bác và Dạ Húc liếc nhau, biết rõ sẽ không phải việc nhỏ. Âu Dương Tâm Lôi sửng sốt, sau lập tức bĩu môi. Chỉ là một tham mưu nho nhỏ thôi, nếu không phải nịnh bợ Thẩm Thế Minh làm gì có được ngày hôm nay? Ngày thường ba cũng rất không quen nhìn loại người như hồ ly này.
Rất nhiều lợi ích của Âu Dương gia đều bị hắn quấy rối.
Đi vào là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, Thương Triệt nhìn thoáng qua, dị năng giả hệ phong cấp 1.
‘Ồ, người này cũng là dị năng giả hệ niệm lực.’ Không Không nhỏ giọng nói.
Thương Triệt âm thầm gật đầu, cậu cũng phát hiện sóng tư duy người này mạnh hơn người bình thường.
“Mộc thượng tướng, hai vị thiếu tướng, Âu Dương tiểu thư, thật là ngại quá, quấy rầy mọi người ăn cơm.” Tống tham mưu diện mạo bình thường, đôi mắt nhỏ híp lại, che dấu tinh quang bên trong. Không biết đã có bao nhiêu người thua dưới đôi mắt nhỏ này.
“Tống tham mưu khách sáo, mời ngồi, ăn cơm chưa, nếu không chê thì ăn cùng chúng ta đi.”
Mộc Phong cười cười, Tống Triều mặc dù là người của Thẩm Thế Minh, nhưng được cái là lòng dạ ngay thẳng, ít nhất sẽ không làm chuyện tổn hại lợi ích căn cứ. Ví như gút mắt giữa gia tộc và gia tộc, nhất là Thẩm gia và Tống gia này, cho nên, mặc dù Tống Triều và Thẩm Thế Minh có rất nhiều chính kiến không hợp nhau, nhưng hắn vẫn như cũ là người của Thẩm Thế Minh. monganhlau.wordpress.com
“Cám ơn Mộc thượng tướng, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.” Nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, đôi mắt nhỏ Tống Triều bắt đầu phát sáng. “Tại mạt thế a, một miếng thịt cũng là mong ước của rất nhiều người.” Cũng không biết Mộc gia lấy được bao nhiêu thứ từ tay lão cáo già Âu Dương Hùng kia.
Tại mạt thế, phép tắc gì cũng đều không đáng tin, chỉ có thực lực mới quyết định tất cả.
Tựa như Âu Dương gia, gia tộc trữ rất nhiều lương thực, đã sớm có không ít người đỏ mắt, thế nhưng lão hồ ly Âu Dương Hùng cũng không phải đèn cạn dầu. Có không ít thuộc hạ dị năng giả vì lão bán mạng, lại có quan hệ thông gia với Mộc gia. Cho nên, rất nhiều người không thể không suy nghĩ kỹ trước khi ra tay.
Nhưng, hoài bích có tội, từ xưa đã có.
Đôi mắt Tống Triều không ngừng lập lòe, trên mặt lại cười càng thêm ôn hòa.
Mộc Phong làm như không phát hiện hành động của Tống Triều. Hồ ly này dám làm ra hành động như vậy trước mặt mình chỉ e là vì dò xét thái độ của Mộc gia đi.
“Không sai, mạt thế lương thực khan hiếm, thịt, bao giờ cũng chỉ người có thực lực mới có thể được ăn.” Mộc Phong gật đầu, tùy ý nói thuận theo.
“Ha ha, thượng tướng nói chuyện luôn nói đúng trọng điểm, quả thật như thế, tôi có thể ngồi ở đây ăn thịt chính là nhờ phúc Mộc gia.”
Tống Triều nịnh bợ nói, nhưng Âu Dương Tâm Lôi lại không hài lòng.
“Hừ! Thực lực quan trọng, nhưng cũng không thể không có tài lực, mọi người đều biết, Âu Dương gia chính là dựa vào tài lực lớn mạnh tại mạt thế thu thập lương thực mới đủ để căn cứ sinh tồn. Thịt hay là cái khác đối Âu Dương gia mà nói, cũng không khó.”
Cho nên anh Mộc Bác, anh có năng lực nhưng anh đừng quên, có thể nuôi quân đội của anh, nuôi người gia tộc anh chính là người Âu Dương gia chúng em.(Dung:đáng ghét,làm như cao giá lém ý,nói mà ghét)
Âu Dương Tâm Lôi một phen lớn mật nói, thoải mái nói, lại làm cho nụ cười trên mặt Tống Triều càng thêm sáng lạn, Mộc Phong âm thầm nhíu mày, Thương Triệt trong mắt càng thêm khinh thường, Mộc Bác và Dạ Húc cũng nhất thời không lên tiếng.
‘Thật đúng là ngu ngốc!’ Không Không thở dài, Thương Triệt đang định gật đầu đồng ý với bình luận của Không Không, nào biết nửa phần sau khiến Thương Triệt muốn cưỡng chế tắt máy Không Không.
‘Chỉ số thông minh thấp như thế, vừa nhìn là biết chỉ đủ để cho chủ nhân ngài luyện cấp, đặc biệt dùng mở rộng con đường tình yêu, cho nên chủ nhân ngài cứ việc theo đuổi hạnh phúc của ngài đi.’
Người khác tất nhiên không biết phiền não trong lòng Thương Triệt. Tống Triều bên này nghe xong lời Âu Dương Tâm Lôi, vội nói: “Âu Dương tiểu thư nói rất đúng, nếu căn cứ không có Âu Dương gia giúp đỡ, tình huống e rằng càng thêm gay go. Hôm nay tôi thay mặt Thẩm thượng tướng cảm tạ nghĩa cử của Âu Dương lão gia.”
Âu Dương Tâm Lôi vừa nghe lời nịnh hót này, ý cười trên mặt càng tăng. “Tống tham mưu đừng nói vậy, đó là điều Âu Dương gia nên làm. Tại mạt thế, chúng ta cần phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“Tôi xin cám ơn Âu Dương tiểu thư tại đây, mong hợp tác của chúng ta tiến thêm một bước.” Nói xong, Tống Triều còn nâng chén, Âu Dương Tâm Lôi rốt cục hồi vị*. Thẩm gia và Mộc gia thủy hỏa bất dung, hành động Tống Triều lần này là muốn ly gián Âu Dương gia và Mộc gia sao? (*: vị giác trở lại)
Khẩn trương nhìn Mộc Bác, phát hiện người sau sắc mặt như thường, Âu Dương Tâm Lôi có chút không xác định nghĩ, chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều?
Thật đúng là một cô gái ngu ngốc.
Dạ Húc trong lòng bĩu môi.
“Tống tham mưu hôm nay tới e rằng không phải vì liên hệ tình cảm với chúng ta đi?”
“Ha ha, nói trọng điểm, tôi đương nhiên là muốn đến đây quấy rầy, nhưng chỉ sợ chọc người ghét bỏ. Hôm nay thừa dịp có chuyện báo cáo xin uống ly rượu, coi như thỏa mãn bản thân.” Tống Triều chậm rãi nói rõ nguyên nhân đến đây: “Là như vầy, chuyện này có chút phiền phức, đối với căn cứ mà nói là chuyện lớn nên Thẩm thượng tướng không dám tự mình quyết định, đành phải bảo tôi đến đây bàn bạc với Mộc thượng tướng.”
“Có cần chúng tôi tránh mặt không?” Dạ Húc hỏi.
“Không cần, trong các vị đang ngồi đây tôi vẫn có thể yên tâm.” Tống Triều ôn hòa cười cười, sau đó lập tức nói: “Chúng tôi nhận được tin tức, trong vòng hai ngày, căn cứ sẽ bị một lượng lớn thây ma tập kích.” Nói đến chính sự, vẻ mặt Tống Triều cũng bắt đầu nghiêm túc. monganhlau.wordpress.com
Tống Triều vừa dứt lời, ngay cả Thương Triệt cũng có chút kinh ngạc ngẩng đầu.
“Tống tham mưu có chứng cớ gì không?” Sự việc nghiêm trọng, Mộc Phong khó tránh khỏi lo lắng.
“Tôi đương nhiên không thể nói suông, nguyên nhân nhất thời khó nói rõ. Nhưng vì an nguy căn cứ, xin Mộc thượng tướng sớm chuẩn bị sẵn sàng cùng Thẩm gia chống đỡ làn sóng thây ma, thành phố B không thể bị hủy.”
“Chỉ cần chuyện đó là thật, Mộc gia chúng ta tự nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn.” Mộc Phong nghiêm túc nói, nhưng việc này vẫn thấy rất kỳ quái, vô duyên vô cớ, làm sao lại dẫn phát sóng thây ma?
Cho dù có sóng thây ma, Thẩm gia lại từ đâu biết được?
Tống Triều thấy mục đích đã đạt được, cũng không nói nhiều, Mộc gia nghi ngờ là bình thường. Nhưng hắn tin tưởng, cho dù Mộc Bác và Dạ Húc có lợi hại đến đâu đi nữa cũng không thể tra ra nguyên nhân thật sự. Chỉ cần lần này ngăn chặn được sóng thây ma, sau đó đưa thứ kia ra ngoài, căn cứ thành phố B mới thật sự an toàn.
‘Không Không, tra xét Tống Triều này cho ta.’
Nhóm người Mộc Bác bối rối không có nghĩa Thương thiếu cũng như thế, chỉ cần tra được đáp án, Thương thiếu không quan tâm thủ đoạn gì, Tống Triều có lợi hại đến đâu bất quá cũng chỉ là một dị năng giả cấp thấp, cho Không Không đi thăm dò, tuyệt không sai lầm.
Không Không đồng ý, Thương Triệt liền buông chuyện này xuống.
…
Tin tức sóng triều thây ma sắp xảy ra không lan truyền trong căn cứ, nhưng không bảo đảm căn cứ an bình. Bởi vì, tin tức Thẩm gia không sai, trước chạng vạng chúng nó đã bắt đầu tập kích.
Một mảng thây ma đông nghìn nghịt nhìn không thấy điểm cuối. Đây là cái loại cảnh tượng gì?
Vệ binh đứng trên tường thành, mắt trợn trừng, không có bất cứ dấu hiệu gì, thây ma từ bốn phương tám hướng kéo tới, từ từ đến gần cổng chính căn cứ.
Rốt cục có người kịp phản ứng, tiếng súng, tiếng la hét, trong lúc nhất thời, toàn bộ căn cứ đều loạn cả lên.
Nhìn thấy sóng thây ma, tất cả đều biến sắc, người nhát gan trực tiếp ngất xỉu, phụ nữ bị dọa khóc không ít, trẻ con cũng bắt đầu tranh cãi ầm ĩ.
Lúc nhóm Mộc Bác chạy tới, căn cứ đã loạn thành một đoàn.
“Tại sao lại như vậy?” Mộc Bác nhìn xa xa một mảng lớn thây ma, trong lòng cũng không biết làm nên cảm tưởng gì, nhanh chóng ra lệnh quân đội nổ súng. Dù sao tới phía trước cũng chỉ là thây ma cấp thấp.
Nơi lửa đạn bay đến, máu thịt văng tứ tung, người trên tường thành đều là mặt mày căng thẳng, nhìn thây ma không chút sợ hãi bước qua thi thể đồng loại tiếp tục tiến về phía trước, trong lòng ai cũng chết lặng. Nếu cứ như vậy, cho dù là thây ma cấp thấp, chờ thi thể bọn nó tích lũy cao lên, thây ma còn lại đột phá tường thành chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Mộc thiếu tướng, bây giờ phải làm sao? Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.” Đội trưởng vệ binh trên mặt toàn là mồ hôi, không biết do mệt hay do khẩn trương.
Mộc Bác nghiêm sắc mặt. “Tiếp tục đánh.” Ngoài cách này ra, hắn không nghĩ được cách nào khác.
Dạ Húc cũng đồng dạng như thế. Nếu là thây ma biến dị, hắn còn có thể ra ngoài giải quyết, nhưng trước mắt đều là thây ma cấp thấp, bọn họ đi xuống chỉ lãng phí thể lực. Hơn nữa thây ma cấp bậc càng ngày càng cao, bọn họ có dự cảm, chờ thây ma cấp thấp tập kích xong, kế tiếp mới là trận ác chiến thật sự.
Ai cũng hiểu đạo lý này, nhưng không ai muốn nói ra miệng. Nói ra, mới thật sự khủng bố.
Thây ma cấp thấp tập kích liên tục trong hai tiếng, súng đạn căn cứ thiệt hại nghiêm trọng, nhưng không có biện pháp, bây giờ bảo tồn thực lực mới là quan trọng.
Sóng thây ma cấp thấp qua đi, trong không khí tràn ngập một mùi khét khiến người ta buồn nôn, sắc mặt ai nấy đều khó coi. monganhlau.wordpress.com
Trong phòng hội nghị, đã sớm đến thời gian bữa tối, nhưng hiện tại, không một ai muốn ăn. Mọi người ngồi vây quanh, nhưng không ai mở miệng.
Mộc Phong thở dài: “Ăn cơm trước đi, có chuyện gì cũng phải ăn no mới có sức giải quyết, kế tiếp, mới là một trận đánh ác liệt.”
Nhóm người Mộc Bác gật đầu, bắt đầu im lặng ăn cơm. Chỉ có Thương Triệt trong lòng nghi hoặc, vừa rồi cậu dùng tinh thần lực quét một vòng vùng lân cận xung quanh căn cứ, nhưng không phát hiện bóng dáng tiểu thây ma.
Thế này là sao?